Mệt
Một nốt nhạc thôi
Ngân lên yếu ớt
Nhưng vang xa mãi.
Những điều đáng lẽ thuộc về tôi
Mờ đi trong biển người
Tại sao luôn phải che giấu?
Tại sao luôn phải yếu đuối?
Tại sao không được tự do?
Ước gì một ngày anh sẽ đến
Và ôm tôi
Thật chặt
Và tôi sẽ khóc đến khi vai áo ướt đẫm
Trút bỏ linh hồn mình qua những tiếng thở
Tự do chỉ thế thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro