Chiều
Ánh nắng chiều
Nhuộm vàng cả cỏ cây
Cả căn phòng
Đèn tắt
Tivi trong phòng không bật
Để nắng chiều tràn vào qua cửa sổ
Tôi vội vã
Và chợt ngừng lại
Khi ánh mắt lướt qua khung trời chiều ấy
Chẳng nghe thấy gì
Ngoài tiếng nắng rơi nhẹ nhàng trên lá
Trên ô cửa gỗ
Ngồi xuống ghế đệm màu đen
Tôi thở dài
Và nghe thấy
Trong tim mình
Nắng như vàng hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro