XUÂN QUA
Tiếc sao một khoảng xuân xanh
Như hoa trước gió - mong manh, sớm tàn!
Đời người mấy lần dở dang,
Mấy giọt nước mắt chứa chan bao điều?
Ai rồi cũng cần tình yêu.
Nhiều người gan dạ, thích liều một phen.
Mà sao tránh nổi bon chen?
Giờ cô gái đó mắt hoen, lệ nhòa.
Cô gái chẳng cất lời ca,
Bao nhiêu tình cảm thiết tha chẳng còn.
Tưởng rằng tránh được lối mòn
Ai ngờ cô lại lọt vào hố sâu.
Nhiều năm, nhiều lắm bể dâu
Mấy ai biết được hạnh phúc đâu là?
Là yêu hay cô đơn và
Một sớm, một tối la cà muôn nơi?
Ơi xuân thì!
Hỡi xuân thì!
Xuân qua mà chẳng tiếc gì
Để người ở lại cứ vì điều chi?
Là vì lắm lúc đôi khi,
Người khờ dại quá, chia ly chẳng màng?
Giờ sao tránh nỗi bàng hoàng?
Giờ đây vấp ngã, ai choàng tay đưa?
Ừ thì "cứ cho mày vừa"
"Gặp chuyện chẳng biết có chừa hay chưa?"
Thôi thôi, cô cũng xin thưa:
"Chuyện đời ác nghiệt chẳng vừa người ta.
Lời thì lời cứ vào ra,
Mấy khi hiểu được lòng ta đâu mà.
Thôi đừng buông lời thiết tha
Đời thì bạc lắm, chẳng tha kẻ nào!
Gió thì gió cứ lao xao
Gió cuộn cùng sóng khi nào mới thôi?
"Thiếp" đi cũng chẳng quá tồi
Nhưng sao dám để con tôi một mình?
Thôi đành mặc xác thân mình.
Tuổi xuân đã cũ, gồng mình ươm cây".
Cây ơi, cây lớn chìa tay
Tìm tay cô níu, đôi ta sum vầy.
Phải chăng hạnh phúc là đây?
Tình thương mẫu tử lấp đầy trong tim.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro