TÌNH YÊU TRONG THÁP ĐỒNG HỒ
Sau những tháng ngày dài cằn cỗi
Ta tưởng rằng đã quên mất niềm vui.
Vui là sao? Hạnh phúc là thế nào?
Miệng luôn cười, đó có phải niềm vui?
Sau những giờ ta mải mê sống vội
Cứ vội vàng, quay cuồng trong điều chi?
Chợt nhận ra ta đã quên thứ gì.
À ra vậy. Quên nước mắt tràn mi.
Do ta buồn mà ta chẳng thể khóc
Hay ta đau mà chẳng nói nên lời?
Có lẽ vì trong một phút chốc
Ta quên mất bản thân mình là ai.
Bỗng một ngày ta quên đi thực tại.
Vì thấy em, một cô gái thật xinh.
Ôi thật vui khi ta còn chút tình
Ôi thật vui khi thấy đời lung linh.
Cứ tưởng rằng sẽ mãi trong guồng quay
Chẳng bao giờ tìm thấy một lối thoát.
Nào ngờ bên cạnh bánh răng xoay
Cũng có chút màu hồng len thoang thoảng.
Nhưng hai ta vẫn trong tháp đồng hồ
Vẫn bị nhốt, quay cuồng với thời gian.
Đến khi nào nó mới dừng đôi khắc?
Để ta đến bên em không gian nan.
Đã lâu rồi ta mới thấy sắc hồng
Liệu em có thấy giống tôi không?
Rằng tất cả chỉ là tựa hư không
Nghĩ đến đấy là thấy đau đớn lòng.
Ôi lâu rồi ta mới có chút tình
Tưởng đã quên mất vì hư vinh.
Đã lâu rồi tim ta mới lệch nhịp
Là hạnh phúc hay lại tự khổ mình?
Bỏ thời gian, đến bên em, có đáng?
Hay tôi lại nhận về những thương đau?
Xung quanh, trước mắt đang xám xịt
Sẽ hạnh phúc, hay là tổn thương nhau?
Ta quay cuồng trong thời gian chẳng nghỉ
Ta cứ điên, đầu óc cứ mụ mị
Rồi đến khi nào ta mới được yêu?
Mới dừng lại, nước mắt thôi rơi nhiều?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro