CẦN ANH?
(tiếp nối XUÂN QUA)
Vòng tay đó, anh đã trao ai
Mà sao hơi ấm chẳng đọng lại?
Anh ở đâu, đang bên cạnh ai
Mà sao giá lạnh cứ vương dài?
Đêm đông về càng thêm hiu quạnh
Từng "tíc tắc", từng tiếng "oa oa".
Anh đêm về với hơi rượu mạnh.
Phải thế nào? Tôi chỉ biết khóc òa!
Chẳng chịu thêm nữa, tôi buông tay
Anh cố níu kéo? Để làm gì?
Tình ta đứt đoạn, chính anh đấy!
Riêng tôi chẳng bận lòng thêm chi.
Nét chữ nguệch ngoạc, xong xuôi hết
Từ nay hai ta chẳng chung đường
Giờ đây chỉ còn những dấu vết
Mà đôi ta đã một thời vấn vương...
Từ ấy đến nay những mười năm
Tôi cũng tròn giấc những khi nằm
Đứa con ngày nào giờ đã lớn
Chẳng cần bế ẵm, chẳng cần anh!
Mười năm, tôi vẫn hiu quạnh?
À trời lạnh, tôi vẫn biết tìm chăn;
Nhiều áp lực, tôi đây đủ mạnh!
Nên thôi, tôi chẳng cần tới anh!
Những tưởng bình yên đấy kéo dài
Mà hôm nay sao anh quay lại?
Nước mắt anh sao cứ lăn dài?
Hóa ra tình tôi chẳng thể phai!
Mười năm - đủ lâu để quên không?
Sao cứ nhớ lúc anh trao cành hồng?
Sao tim tôi chẳng nhòa một hình bóng?
Chính anh - kẻ tàn nhẫn đúng không?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro