Vô Định (10-08-2010)
Khi đặt chân vào chốn mê cung
Là tôi biết rồi đời tôi phải khổ
Nước mắt rơi theo từng lối rẻ
Và có chăng tôi đi hết con đường.
Loay hoay hoài tìm kiếm hướng phương
Giữa tăm tối bao trùm tất cả
Cố gắng bước cho tới khi mệt lã
Mặc cho bao thương tích chất chồng.
Đã mệt nhoài mà vẫn chỉ tay không
Cố lê lết dù trái tim nhuốm máu
Có phải tôi là thuyền không bến đậu
Mãi lênh đênh trên biển rộng không bờ.
Chuyện tình yêu không đẹp như mơ
Cũng chẳng có diệu kỳ như cỗ tích
Chỉ tại tôi cứ sống trong vô định
Nên cứ lừa mình để tìm kiếm hư vô.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro