Loay Hoay (30-12-2010)
Đếm từng ngày để vĩnh biệt một năm
Chợt nức nở khi thấy đời ngắn ngủi
Tuổi xuân xanh mỗi ngày thêm tàn lụi.
Tiếc nuối thay khi tay trắng vẫn hoài.
Sống buông đời mặc kệ tháng năm trôi
Lúc tiếc nuối liệu có còn cơ hội
Bởi thời gian chẳng bao giờ chờ đợi
Để cho ta tỉnh giấc mộng dài
Lòng trĩu buồn nhìn về phía tương lai
Thấy xa vắng và nhạt nhòa cát bụi
Ta vẫn chưa tìm ra đích tới
Nên vẫn loay hoay giữa ngã ba đường.
Mỗi ngày trôi lại thấy già thêm
Thấy sợ lắm những nết nhăn trên mắt
Đã sinh ra như bao người khác
Phải sống sao cho xứng con người.
Cứ nhủ rằng thôi để ngày mai
Rồi chẳng kịp lại nhủ ngày mai khác
Từng ngày qua mỗi bước đi thêm lạc
Con đường nào là thực sự của ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro