Cơn Mưa Dĩ Vãng
Và Sài Gòn lại đến mùa mưa
Đường trắng nước ngập một màu ảm đạm
Tôi lại nhớ cơn mưa dĩ vãng
Cơn mưa buồn đã cuốn tôi đi.
Khung cửa nhòa trong ánh mắt biệt ly
Tôi không khóc vì tôi đâu biết khóc
Chỉ còn biết nắm tay nhau thật chặt
Thay cho lời lưu luyến của con tim.
Xe chạy rồi ánh mắt vẫn cố tìm
Dáng ai nhỏ trong màu mưa trắng xóa
Mái tóc ướt rũ trên bờ vai nhỏ
Bàn tay gầy hơi ấm vẫn còn đây.
Từ bao giờ gió đã thổi tan mây
Và ánh nắng xen qua ô cửa sổ
Tôi bỗng thấy giật mình bỡ ngỡ
Nhận ra rằng tôi đã ở thật xa.
Cơn mưa buồn đã ở lại hôm qua
Cơn mưa buồn đã là dĩ vãng.
H2m
01/2010
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro