Chiếc Nhẫn Cỏ
Những ngày xưa thời thơ ấu hồn nhiên
Ta nghĩ đời là những trang cổ tích
Thuộc về nhau hay không là số mệnh
Trời sinh ra và đã an bài
Bởi thế mà em đã yêu người
Hơn tất cả những gì em đã nói
Dù có biết đó là tội lỗi
Em vẫn không hối tiếc điều chi.
Rồi khi thời thơ ấu qua đi
Ta đã biết đời không là cổ tích
Và cũng biết ta không là số mệnh
Của đời nhau dù níu kéo thế nào
Người quay đi khi yêu dấu nhạt màu
Bỏ lại ta bơ vơ nơi xóm nhỏ
Đôi tay nào ngày xưa đeo nhẫn cỏ
Chiếc nhẫn còn mà người đã cách xa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro