Bất nhiễm
Không nguyện nhuốm thị phi
Sao lường được sự đời ngang trái
Đoá hoa trong tim héo úa
Thời gian qua đi không trở lại
Nguyện tẩy đi phù hoa
Phủi một thân đầy khói bụi
Lại cùng người uống chung rượu
Tán gẫu trầm mê cả một đời
Hồi ức trằn trọc hiện về
Khiến lòng này đau đớn
Chỉ nguyện kiếp sau không hối hận
Vì sao, chàng biết mà.
Một hũ rượu nồng
Một thân nhuốm bụi
Nhớ nhung cứ đến rồi đi
Nửa kiếp còn lại không hối tiếc
Tại sao vậy, tỏ tường
Quay đầu nếm trải dư vị rượu nồng trong tim
Ngóng trông hoa nở lại
Say thêm một lần
Thì ra, người ta yêu bấy lâu nay
Không phải chàng
Bây giờ chàng là người của bản tiên rồi
Chàng bỏ thiếp rồi
Trong đầu thiếp chỉ là ảo giác
Ước một lần được Tơ hồng
Mấy hôm nay không có nghĩ được
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro