Tiết tử
Tiết tử
Ngày hôm nay là một ngày vô cùng quan trọng, có ảnh hưởng đến hạnh phúc sau này của hai người – một trong số đó, vị chưởng quản nội thị tập đoàn Hồng Hưng lớn mạnh, xuất thân khó có thể đánh giá hết được, bên ngoài khiến người người nhìn mà thèm nhỏ dãi – đại ác ma Mạc Vấn Chi.
Mặt trời chói chang nhô lên cao, Mạc Vấn Chi ngồi trong chiếc xe dài có rèm che toả ra khí lạnh, con ngươi đen trầm mặc đến kinh người ngóng nhìn về phía cửa cảnh cục khiến cho tài xế bị đông cứng không ngừng rụt lại cái cổ vì khí lạnh. Dù vậy cũng không thể làm cho nội tâm đang nóng như lửa của Mạc Vấn Chi hạ xuống chút nào.
Làm cái gì vậy chứ? Cư nhiên lại lâu như vậy!
Cảnh cục điều tra Nam Thiên, rốt cuộc sẽ đưa ra phán quyết như thế nào?
Giấu giếm thủ trưởng và đồng sự, cùng tội phạm tình nghi lén lút gặp gỡ, hơn nữa đến cuối cùng còn vì tình nhân mà đích thân đứng ra làm chứng, đem kẻ bị tình nghi đang tạm giam được quang minh chính đại thả ra, chỉ có cậu, tiểu cảnh viên đáng yêu mới làm ra cái việc ngốc nghếch như thế này.
Mạc Vấn Chi để tay lên ngực tự hỏi, nếu như mình là thủ trưởng của Nam Thiên, tám phần mười cậu đã bị trực tiếp ném vào bao tải rồi lập tức sẽ cho mai táng ở khu nghĩa địa.
Ra nhanh lên một chút đi! Chết tiệt!
Không để ý tới việc hút thuốc trong xe kín sẽ làm khói thuốc quanh quẩn khiến người hít phải không tốt, Mạc Vấn Chi rút ra một điếu thuốc, cầm tại hai đầu ngón tay, mi tâm (lông mày) xinh đẹp hoàn toàn nhíu chặt lại.
Lúc mà đám khói này toả ra hết, nếu như Nam Thiên còn chưa có đi ra... Mạc Vấn Chi hung ác, nham hiểm nheo mắt lại, đúng vậy, đại khái huyết thống hắc đạo thừa hưởng từ phụ thân vẫn còn bảo lưu một vài phần, lúc này nếu như ngửi được mùi tanh của máu và khói thuốc súng có lẽ sẽ vui vẻ hơn một chút. Nếu không phải Nam Thiên bày cách, làm ra thái độ không đồng ý thì sẽ rời đi, yêu cầu y đừng nhúng tay vào, đánh chết y cũng không để Nam Thiên một mình đi vào nghe cái buổi công bố kết quả điều tra chết tiệt đó.
Được rồi, được rồi, nghe lời Nam cảnh quan, mọi việc có thể dễ dàng tha thứ, xử lý sự tình nhẹ nhàng một chút, nếu như Nam Thiên bị mất dù chỉ một sợi tóc trong cảnh cục, cậu sẽ để đám chó săn luật sư đắt tiền kia đem toàn bộ cảnh cục làm rối tung cả lên là được.
A!
Điếu thuốc lá cháy ở đầu ngón tay làm cậu bị thương. Vốn tưởng rằng có thể tạm thời dẹp đi nôn nóng trong lòng, nhưng vị khói thuốc luẩn quẩn tại phổi dường như càng thêm tức giận hơn. Khuôn mặt tuấn tú của Mạc Vấn Chi đen như đáy nồi, cậu phải thừa nhận điếu thuốc lá cũng không có lấy một chút tác dụng làm trấn định.
Không đợi nữa!
Đem điếu thuốc ra sức ấn mạnh vào cái gạt tàn, Mạc Vấn Chi mở cửa xe, đi nhanh về phía cửa cảnh cục.
Nếu như bọn họ dám gây chuyện với người của Mạc Vấn Chi cậu...
"Anh xuống xe làm gì?"
Tại tổ trọng án, một giây trước khi người bị tình nghi số một đại náo cảnh cục, một khuôn mặt còn trẻ tràn ngập dương quang đang xông ra cửa lớn, hầu như cùng lúc với Mạc Vấn Chi. Thấy rõ người mà mình thiếu chút nữa thì đụng phải, Nam Thiên lập tức lộ ra vẻ ngạc nhiên cùng biểu tình bất lực, "Mạc Vấn Chi, không phải anh đã ứng tôi sẽ hoàn toàn đợi tôi trong xe sao?"
"Lâu!" Dùng tay kiểm tra Nam Thiên từ đầu đến chân một lượt, xác định Nam Thiên không bị người ta ngược đãi, nét mặt Mạc Vấn Chi lộ ra chút hoà hoãn, bình tĩnh tra hỏi: "Vì sao không đi ra sớm hơn?"
"Anh cho đây là PARTY sao? Đây là nơi điều tra, xử phạt! Hiểu không? Không phải tôi nói muốn ra là có thể ra được."
"Kết quả thế nào? Có bị xử phạt gì không?"
"Anh quan tâm?"
"Tôi đương nhiên quan tâm."
Thẳng thắn mà nói, biểu tình hiếm khi nghiêm túc như vậy của Mạc Vấn Chi thực sự khiến cho Nam Thiên thấy cảm động.
Tuy rằng hắn là một tên biến thái, nhưng đôi khi, cũng là người rất biết đạo lí...
"Cậu còn chưa có nói kết quả điều tra như thế nào."
Nghe Mạc Vấn Chi cứ chấp nhất mà tra hỏi, nhìn đôi con ngươi tràn ngập mị lực đang nhìn chằm chằm mình, Nam Thiên vốn tâm tình không mấy vui vẻ trở nên có chút hoan hỉ.
"A, anh thoạt nhìn so với tôi còn khẩn trương hơn."
"Nói lời vô ích."
Khuôn mặt đẹp trai lộ ra vẻ tức giận khiến cho tiểu cảnh quan đáy lòng kìm không được mà cười trộm, Mạc Vấn Chi tâm tình khó chịu không nặng không nhẹ mà vỗ vào cái ót.
"Muốn tôi nghiêm hình bức cung sao?"
"Không cần." Nam Thiên không tiếp tục trêu đùa hắn nữa, "Không có gì, chính là bị đá ra khỏi tổ trọng án, quay trở lại tổ giao thông mà thôi." Giả bộ làm như không sao mà nhún vai, kì thực là đau lòng nha.
Ghê tởm, cậu thật vất vả mới được điều động tới tổ trọng án được vài ngày a. Thế mà...
"Tổ giao thông?" Mạc Vấn Chi thở dài một hơi. Cái người này hỉ nộ không hiện ra trên mặt, có thể làm cho Nam Thiên cũng nhìn ra được hắn thở dài, có thể thấy được Mạc Vấn Chi là vô cùng quan tâm.
"Còn may, không có bị đá ra khỏi cảnh cục." Cái tên kì quái này, từ trên mặt hắn khó có thấy được dáng tươi cười thật tình như vậy. Cùng nụ cười dâm tà âm hiểm dâm đãng thường thấy thì hoàn toàn bất đồng, có cảm giác rất trong sáng.
Hắn lại thay cậu mà lo lắng.
Thật không nghĩ tới.
Nam Thiên trong lòng cảm thấy ngọt ngào. Tuy rằng mỗi tối cái tên chết tiệt hại cậu bị đuổi khỏi tổ trọng án kia đem cậu lăn qua lăn lại, nhưng mà, rất đáng giá.
"Nếu như ngay cả cảnh sát cũng không được làm nữa, vậy thì nguy." Mạc Vấn Chi thấp giọng nói. Theo như lời cậu nói, cùng tâm tình của Nam Thiên rất là thích hợp.
A, dù sao cũng cùng một chỗ lâu như vậy, hỗn đản này ít nhiều cũng được giáo dục nhân tính nhiều lắm rồi, Nam Thiên nghĩ. Khi cậu phải ngồi chờ hình phạt của cảnh cục phán xuống cậu đã nghĩ tới hình phạt đáng sợ nhất đó chính là bị triệt để khai trừ.
May mà, kết cục không có thảm như vậy.
"Tôi cũng nghĩ như thế." Nam Thiên mỉm cười, nhẹ nhàng thở ra một hơi, "Tuy rằng không phải là tổ trọng án, nhưng dù sao vẫn là cảnh sát."
"Đúng. Cảnh phục của tổ giao thông thoạt nhìn cũng thật mê người."
Gương mặt mỉm cười của Nam Thiên có chút co quắp lại, không thể tin được hắn lại nói vậy, ngẩng đầu trừng mắt nhìn Mạc Vấn Chi.
"Tôi thích cái kiểu dáng kia." Dáng vẻ Mạc Vấn Chi ôn nhu tươi cười thật làm kẻ khác cảm thấy sợ hãi, "Bọn họ có phát cho cậu cảnh phục tổ giao thông chưa? Quên đi, tôi trực tiếp giúp cậu làm vài bộ, hi vọng đêm nay có thể đưa tới."
"Mạc Vấn Chi."
"Nếu đêm nay không đưa tới kịp, sáng sớm ngày mai đưa đến cũng không sao."
"Mạc...Vấn...Chi..."
"Thế nào?"
"Anh là cái tên biến thái!"
Cửa lớn của cục cảnh sát phát ra tiếng rống giận kinh người.
Lịch sử cùng kinh nghiệm đã chứng minh, biến thái vĩnh viễn là biến thái.
Cho dù hắn có cười trong sáng đến mấy đi nữa!
Cho dù trong lòng hắn thực sự biết quan tâm, thực tâm, chân thành hay nhân tính đi chăng nữa!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro