Chương 1 (2)
← Cự bộ chương 110 tuổi vs 17 tuổi tiết tử →
Cự bộ chương 1 (2)
Posted on 03.03.2012 by Shjn chan
46 người hun Shjn
Típ nà :"> Chap nì ta làm tặng nàng Tử Dạ Vân. Tks nàng đã giúp ta trong quá trình edit chap nì :D *ôm ôm* ~~~
2.
"Không nên a! Dừng... Đã no rồi!"
"Phải không? Ta xem xem."
"Ngươi làm cái gì? A a ! Buông ra! Ô..." Mắt cá chân bị nắm lấy, Nam Thiên hiểu rõ rằng không thể tránh việc bắp đùi bị người nào đó mạnh mẽ tách ra. Bất đắc dĩ mở hai chân, mặc cho Mạc Vấn Chi quỳ hai gối chăm chú xem xét hạ thể, cảm giác run rẩy biến thái xẹt qua toàn thân, nơm nớp lo sợ nói, "Thấy chưa? Bên trong đều là... Thứ đó của ngươi!" (Thứ đó là gì chắc ai cũng biết rồi ha =)))))
"Thực sự là no rồi."
"Đúng vậy! Ngươi hiện tại đã biết rồi chứ?"
"Thật lãng phí! Thứ thuốc bổ trân quý thế này lại rớt uổng phí như thế." Mạc Vấn Chi đem bắp đùi trắng nõn rắn chắc của Nam Thiên mở rộng, tự nhủ, "Ân, xem ra phải làm lại một lần nữa rồi."
"Cái... Cái gì?"
Làm lại lần nữa? Có ý tứ gì? Ngươi nghìn vạn lần đừng nên cùng cái suy nghĩ của ta lúc này giống nhau a! Mưu sát a!
Thấy Nam Thiên phảng phất biểu tình thương cảm như sắp bị sát hai, Mạc Vấn Chi khó có được biểu tình ôn nhu phủ lên bờ vai hắn: "Đừng lo, ta thế nhưng chính là tình nhân tốt đệ nhất thiên hạ, ta biết ngươi không muốn ăn bậy lạp xưởng."
Hô, này cũng không tệ lắm. Đương nhiên a! Đại lạp xưởng kia của ngươi vừa nóng lại vừa cứng, có thể khiến người khác nhìn mà phải xanh mặt!
"Ta biết ngươi là nhớ nhung được ăn nó."
Ân? Cái gì?
"Ta biết ngươi muốn rửa sạch cái miệng nhỏ nhắn để có thể lần nữa ăn."
"Không... Không có! Ngươi không nên xằng bậy a! Tập cảnh a! Cứu mạng a!" Thanh âm khóc cầu khàn khàn đầy gợi cảm, kháng nghị của Nam Thiên không chỉ vô hiệu lực mà còn trở nên cực kì mê người.
Mạc Vấn Chi đối với cự tuyệt của hắn coi như không thấy, đem còng tay hắn mở ra. Nam Thiên nhắm ngay cơ hội này đá một cước vào bụng Mạc Vấn Chi, dự định chạy trốn, đáng tiếc thắt lưng vừa rồi mới phải chịu hai lần vận động kịch liệt mà nhũn ra không còn chút sức lực, hơi động một chút là đau nhức không ngừng, Mạc Vấn Chi dễ dàng nắm lấy mắt cá chân hắn, hai ngón tay bôi lên một lớp bôi trơn dinh dính.
Chất lỏng ấm áp (nước tắm nha) chảy qua khí quan,Mạc Vấn Chi theo thói quen mà hơi dùng sức bóp một cái. (Yêu nhứt Tử Dạ Vân hí hí hí :x)
"A! Ân ngô... Ô..." Nam Thiên vừa đau vừa nóng mà phát sinh tiếng thở dốc, toàn thân hoàn toàn nhuyễn xuống.
Nam Thiên bị Mạc Vấn Chi trực tiếp nâng lên bế đến phòng tắm, rất nhanh, hai tay đã bị khép lại cùng một chỗ, khóa vào thành bể.
"Rất nhanh sẽ đem cái miệng nhỏi nhắn của ngươi thanh lý sạch sẽ,bảo bối."
Cảnh phục bị xé nát, hạ thân xích lõa, da thịt sau khi làm tình xong ẩm ướt mê người, cả người mờ mịt màu hồng phấn, thoạt nhìn tựa như một cảnh đẹp làm người nhìn yêu thích. Mạc Vấn Chi khéo léo đi đến vị trí cổ tay đã bj khóa ổn thỏa, đem Nam Thiên cố định lại, mỉm cười quan sát một hồi, đem cái ghế lùn đặt trong phòng cầm tiến đến (đoạn nì nhờ nàng Tử Dạ Vân giúp choa nếu hem ta chịu chết lun á TT^TT yêu nàng ghê cơ ~~~~ *ôm ôm*)
"Ô... Dừng tay..."
"Câm miệng!"
Cái ghế đặt ở bụng dưới của Nam Thiên, nó trở thành điểm chống cự của một người, bởi vì cả hai cổ tay bị khóa cơ hồ cả người tiếp cận với mặt đất, cảnh quan giã dụa không được bất đắc dĩ ghé vào phía trên cái ghế, cái mông nhếch lên, hoàn toàn lộ ra cái tư thế đầy hổ thẹn. (đoạn này ta giải thích chút: Nam Thiên bị trói úp sấp nên nằm sấp lên cái ghế.)
"Nhìn tiểu cúc hoa lúc khai lúc hợp so với cái miệng phía trên kia thành thật hơn rất nhiều." Cường ngạnh vặn bung đôi chân đang co quắp lại kia, Mạc Vấn Chi ngưng mắt nhìn chằm chằm lỗ nhỏ ở hạ hân Nam Thiên. Nếp uốn của hoa cúc hình dạng mỹ lệ làm người kinh ngạc, có lẽ bởi vì bị sưng đỏ, màu sắc đổ dần dần đậm hơn làm cho lỗ nhỏ càng trở nên diễm lệ ướt át, "Liều mạng tham ăn, ăn xong rồi lại muốn thổ (nôn. Ở đây ta tìm không được từ thích hợp nên để nguyên văn. Thổ ở đây là chỉ em Thiên ăn d*ch của anh Chi xong muốn tràn hết ra người :">), thật sự là một cái miệng nhỏ nhắn đáng giận." Mạc Vấn Chi tấm tắc nói, dường như muốn tìn hiểu rõ hơn, y đem đầu ngón tay căm vào, đồng thời mô phỏng theo côn thịt mà trừu sáp, Nam Thiên lập tức phát sinh tiếng nức nở không chịu đựng nổi.
"A... Đừng chạm! Cầu ngươi! Cầu ngươi đừng! Ô... Ừ..." Bị cảm giác kì dị sâu sắc cùng khoái cảm kích thích, thanh âm Nam Thiên gần như biến thành nức nở cùng rên rỉ. Cố gắng dãy dụa thân thể, nhưng căn bản không có biện pháp làm lỗ nhỏ phía sau thoát ly sự khống chế của Mạc Vấn Chi.
2.
"Không nên a! Dừng... Đã no rồi!"
"Phải không? Ta xem xem."
"Ngươi làm cái gì? A a ! Buông ra! Oa..." Mắt cá chân bị nắm lấy, Nam Thiên hiểu rõ rằng không thể tránh việc bắp đùi bị người nào đó mạnh mẽ tách ra. Bất đắc dĩ mở hai chân, mặc cho Mạc Vấn Chi quỳ hai gối chăm chú xem xét hạ thể, cảm giác run rẩy biến thái xẹt qua toàn thân, nơm nớp lo sợ nói, "Thấy chưa? Bên trong đều là... Thứ đó của ngươi!" (Thứ đó là gì chắc ai cũng biết rồi ha =)))))
"Thực sự là no rồi."
"Đúng vậy! Ngươi hiện tại đã biết rồi chứ?"
"Thật lãng phí! Thứ thuốc bổ trân quý thế này lại rớt uổng phí như thế." Mạc Vấn Chi đem bắp đùi trắng nõn rắn chắc của Nam Thiên mở rộng, tự nhủ, "Ừm, xem ra phải làm lại một lần nữa rồi."
"Cái... Cái gì?"
Làm lại lần nữa? Có ý tứ gì? Ngươi nghìn vạn lần đừng nên cùng cái suy nghĩ của ta lúc này giống nhau a! Mưu sát a!
Thấy Nam Thiên phảng phất biểu tình thương cảm như sắp bị sát hại, Mạc Vấn Chi khó có được biểu tình dịu dàng phủ lên bờ vai hắn: "Đừng lo, ta thế nhưng chính là tình nhân tốt số một thiên hạ, ta biết ngươi không muốn ăn lạp xưởng bậy bạ."
Hô, này cũng không tệ lắm. Đương nhiên a! Đại lạp xưởng kia của ngươi vừa nóng lại vừa cứng, có thể khiến người khác nhìn mà phải xanh mặt!
"Ta biết ngươi là nhớ nhung được ăn nó."
A? Cái gì?
"Ta biết ngươi muốn rửa sạch cái miệng nhỏ nhắn để có thể ăn lần nữa."
"Không... Không có! Ngươi không nên xằng bậy a! Tập cảnh a! Cứu mạng a!" Thanh âm khóc cầu khàn khàn đầy gợi cảm, kháng nghị của Nam Thiên không chỉ vô hiệu lực mà còn trở nên cực kì mê người.
Mạc Vấn Chi đối với sự cự tuyệt của hắn coi như không thấy, đem còng tay hắn mở ra. Nam Thiên nhắm ngay cơ hội này đá một cước vào bụng Mạc Vấn Chi, dự định chạy trốn, đáng tiếc thắt lưng vừa rồi mới phải chịu hai lần vận động kịch liệt mà nhũn ra không còn chút sức lực, hơi động một chút là đau nhức không ngừng, Mạc Vấn Chi dễ dàng nắm lấy mắt cá chân hắn, hai ngón tay bôi lên một lớp bôi trơn dinh dính.
Chất lỏng ấm áp (nước tắm nha) chảy qua khí quan (cái ấy ấy ý hehehehehe), Mạc Vấn Chi theo thói quen mà hơi dùng sức bóp một cái. (Yêu nhứt Tử Dạ Vân hí hí hí :x)
"A! Ưm ư... ư..." Nam Thiên vừa đau vừa nóng mà phát sinh tiếng thở dốc, toàn thân hoàn toàn nhuyễn xuống.
Nam Thiên bị Mạc Vấn Chi trực tiếp nâng lên bế đến phòng tắm, rất nhanh, hai tay đã bị khép lại cùng một chỗ, khóa vào thành bể.
"Rất nhanh sẽ đem cái miệng nhỏ nhắn của ngươi thanh lý sạch sẽ, bảo bối."
Cảnh phục bị xé nát, hạ thân xích lõa (trần trụi), da thịt sau khi làm tình xong ẩm ướt mê người, cả người mờ mịt màu hồng phấn, thoạt nhìn tựa như một mỹ cảnh ai nhìn đều yêu thích. Mạc Vấn Chi khéo léo đi đến vị trí cổ tay đã bị khóa ổn thỏa, đem Nam Thiên cố định lại, mỉm cười quan sát một hồi, đem cái ghế lùn đặt trong phòng đem vào (đoạn nì nhờ nàng Tử Dạ Vân giúp choa nếu hem ta chịu chết lun á TT^TT yêu nàng ghê cơ ~~~~ *ôm ôm*)
"Ô... Dừng tay..."
"Câm miệng!"
Cái ghế đặt ở bụng dưới của Nam Thiên, nó trở thành điểm chống cự của một người, bởi vì cả hai cổ tay bị khóa cơ hồ cả người tiếp cận với mặt đất, cảnh quan giã dụa không được bất đắc dĩ ghé vào phía trên cái ghế, cái mông nhếch lên, hoàn toàn lộ ra cái tư thế đầy hổ thẹn. (đoạn này ta giải thích chút: Nam Thiên bị trói úp sấp nên nằm sấp lên cái ghế.)
"Nhìn tiểu cúc hoa lúc hé lúc khép so với cái miệng phía trên kia thành thật hơn rất nhiều." Cường ngạnh vặn bung đôi chân đang co quắp lại kia, Mạc Vấn Chi ngưng mắt nhìn chằm chằm lỗ nhỏ ở hạ thân Nam Thiên. Nếp uốn của hoa cúc hình dạng mỹ lệ làm người kinh ngạc, có lẽ bởi vì bị sưng đỏ, màu sắc đỏ dần dần đậm hơn làm cho lỗ nhỏ càng trở nên diễm lệ ướt át, "Liều mạng tham ăn, ăn xong rồi lại muốn thổ (nôn. Ở đây ta tìm không được từ thích hợp nên để nguyên văn. Thổ ở đây là chỉ em Thiên ăn d*ch của anh Chi xong muốn tràn hết ra người :">), thật sự là một cái miệng nhỏ nhắn đáng giận." Mạc Vấn Chi tấm tắc nói, dường như muốn tìm hiểu rõ hơn, y đem đầu ngón tay cắm vào, đồng thời mô phỏng theo côn thịt mà ra vào ma sát, Nam Thiên lập tức phát sinh tiếng nức nở không chịu đựng nổi.
"A... Đừng chạm! Cầu ngươi! Cầu ngươi đừng! Ư... Ừ..." Bị cảm giác kì dị sâu sắc cùng khoái cảm kích thích, thanh âm Nam Thiên gần như biến thành nức nở cùng rên rỉ. Cố gắng dãy dụa thân thể, nhưng căn bản không có biện pháp làm lỗ nhỏ phía sau thoát khỏi sự khống chế của Mạc Vấn Chi.
Advertisements
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro