tap 2 chuong 34
Chương 34
Chúng tôi chôn Sam thật đơn giản, không ngụy trang để cảnh sát và gia đình nó dễ tìm ra. Như vậy Sam sẽ mau chóng có được nấm mộ đàng hoàng.
Gánh xiếc nhổ trại trước rạng đông. Vụ Sam mất tích sẽ tạo ra rất nhiều rắc rối, chúng tôi phải đi khỏi đây càng sớm, càng xa càng tốt.
Tôi áy náy nghĩ đến R.C. Ông ta có kịp đến bác sĩ không? Hay đã chết rồi?
Mặc dù ông ta muốn làm điều tốt, nhưng không vì sai lầm của ông ta thì Sam của tôi vẫn còn sống.
Trên đường di chuyển, Evra ngồi cùng tôi, đằng sau xe tải. Nó ngập ngừng đặt một túi xách lên đùi tôi, nói:
- Mình nghĩ cậu muốn giữ cái này.
Nhìn dòng chữ " Sam Grest" trên túi, tôi ứa nước mắt, lặng lẽ khóc.
Evra choàng tay ôm tôi và khóc cùng tôi. Nó nức nở nói:
- Ông Crepsley đã kể hết với mình. Ông ấy bảo, cậu làm điều đó chỉ vì muốn lưu giữ tinh thần Sam sống mãi trong cậu.
Tôi yếu ớt trả lời:
- Đúng vậy.
- Mình biết cậu ghê tởm chuyện đó đến thế nào, nhưng cậu đã làm, chỉ vì Sam. Đó không phải là một tội ác, trái lại đó là lòng thiện. Cậu đừng ân hận nữa.
Suốt chuyến đi, tim tôi như thắt lại. Cứ nghĩ đến Sam nằm đó một mình, tôi không thể nào ngừng khóc được.
Đêm xuống, chúng tôi nghỉ lại dọc đường. Evra đi lấy đồ ăn và giải khát. Nó hỏi tôi:
- Cậu ăn gì?
- Không. Cám ơn. Mình không đói.
Nhưng nó vừa quay đi, tôi gọi theo:
- Khoan đã.
Một vị rất lạ trong miệng tôi. Tôi cảm thấy thèm thuồng một thứ mà tôi chưa từng thèm bao giờ. Ngẩn ra suy nghĩ chẳng biết mình đang thèm món gì. Bỗng tôi lục trong túi xách của Sam. Nhưng không thấy chiếc bình nhỏ.
Nhìn Evra, tôi liếm môi, rồi hỏi nó bằng một giọng nghe rất quen, giọng của một chú nhóc - lanh lợi, láu lỉnh, tò mò - đã có lần tôi từng quen biết.
- Cậu kiếm cho mình một củ hành muối được không?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro