tap 2 chuong 24
Chương 24
Cả ngày làm việc quần quật,trời vừa sụp tối,tôi đã buồn ngủ rũ.Evra cho tôi biết không thể ngủ cùng lều đêm nay,vì cô nàng rắn đang cảm cúm,tính nết rất khó chịu,buồn buồn ngoặm cho tôi một phát thì nguy.Vì vậy,tôi vào lều của ông Crepsley,trải đồ ngủ bên *****g quý bà Octa.
Chỉ vài phút sau,tôi đã ngủ li bì.Rồi trong khi đang nằm mơ,bỗng có ai nắm cổ họng tôi,cạy miệng tôi ra.Tôi bật ho,choàng tỉnh.
Một bóng người lù lù trước mặt,tay cầm một chai nhỏ cố đổ một chất lỏng vào miệng tôi.Thoạt đầu,tôi khiếp đảm tưởng là lão Tí-nị.
Tôi cắn đầu chai,rách cả môi,làm đổ gần hết chất lỏng trong chai.Người đó vừa rủa vừa cạy hàm tôi ra,cố đổ chút còn lại vào miệng,nhưng tôi cũng cố phun ra hết.
Người đó rủa lớn buông tôi ra,lúc này tôi mới nhìn rõ:Đó chính là ông Crepsley.Tức giận tôi hét toáng lên:
_Ông làm trò khỉ gì vậy?
Càng tức thêm vì mở miệng nói,tôi cảm hấy môi đau rát.
Ông đưa cho tôi nhìn cái chai còn dính chút chất lỏng màu đỏ.Tôi giận đến nghẹn thở:
_Ông định ép tôi uống thứ đó sao?
_Cháu phải uống,Darren,cháu đang kiệt sức dần.Nếu cứ bướng bỉnh thế này,chỉ trong vòng một tuần nữa,cháu sẽ chết mất.
Tôi nhìn ông ta trừng trừng,làm ông ngại ngùng quay mặt đi,nói:
_Ta chỉ cố gắng giúp cháu thôi.
_Nếu ông còn làm thế một lần nữa,tôi sẽ giết ông.
Có thể ông ta nhận ra tôi nói rất nghiêm túc,nên gật đầu,rầu rầu bảo:
_Được,ta sẽ không bao giờ làm thế nữa.Nhưng phải chi cháu chịu khó uống chút xíu thôi,cháu sẽ khỏe lại,và sẽ quen dần,không cảm thấy sợ nữa.
Tôi gào lên:
_Không bao giờ tôi nếm vào thứ đó.Dù có phải chết,tôi cũng không bao giờ uống.
_Tốt thôi.Ta đã làm hết sức mình.Nếu mi muốn sống như một thằng ngu thì tùy.
_Không uống,không phải vì ngu.Nhưng vì tôi là một con người.
_Mi không còn là con người nữa.
_Tôi biết.Nhưng tôi muốn làm người.Tôi muốn được như Sam.Tôi muốn có một gia đình và những người bạn bình thường.Tôi muốn mình lớn lên ở mức độ bình thường như họ.Tôi không muốn dùng máu người làm lương thực nuôi sống mình,sợ hãi mặt trời và những người săn lùng ma-cà-rồng.
_Thế thì quá tệ,vì tay mi đã nhúng chàm rồi.
_Tôi căm ghét ông.
_Lại càng tệ hơn,vì mi gắn liền với ta.Đáp lại lòng căm ghét của mi,ta cũng không còn quá nhiều cảm tình dành cho mi nữa.Làm mi trở thành một nửa ma-cà-rồng là một sai lầm tệ hại nhất đời ta.
_Vậy thì sao ông không trả tự do cho tôi.
_Không thể.Nếu được ta đã làm rồi.Tuy nhiên ta để mi hoàn toàn tự do muốn rời bỏ ta lúc nào cũng được.
_Ông nói thật chứ?
_Rất thật.Ta còn mong điều đó,vì ta sẽ không khổ tâm khi nhìn mi chết.
_Thật tình tôi chẳng hiểu ông ra sao nữa.
Tôi lắc đầu nói.Mỉm cười,gần như rất hiền hòa,Crepsley bảo:
_Chính ta cũng chẳng hiểu nổi mình.
Chúng tôi phì cười,mọi chuyện trở lại bình thường.Dù không thích việc ông ta làm,nhưng tôi có thể hiểu vì sao ông ta đã cố ép tôi như thế:vì ông sợ tôi chết.Bạn không thể ghét một người hết lòng lo cho bạn,đúng không?
Tôi đã kể ông nghe những việc trong ngày:chơi cùng Sam trong khu nhà ga,chuyện Sam cứu tôi,chuyện tôi từ chối cắt máu ăn thề kết nghĩa đệ huynh với nó.
Ông Crepsley bảo:
_Cháu làm vậy là rất tốt.
_Nếu cháu cắt máu thề với nó thì sao không?
_Máu của nó sẽ bị biến chất.Nó sẽ thèm thịt sống,loanh quanh gần mấy quầy bán thịt,mắt thòm thèm hau háu nhìn những tảng thịt tươi.Nó sẽ chậm già hơn những người bình thường.Không thay đổi quá nhiều,nhưng có thay đổi.
_Thay đổi như thế nào?
_Nó sẽ hóa rồ,vì không biết chuyện gì đang xảy ra.Sam tưởng mình là ma quỷ,vì không biết điều gì làm sinh hoạt của nó đổi thay như thế.Trong vòng mười năm,nó sẽ hoàn toàn bị suy sụp.
Tôi rùng mình,khi nghĩ,suýt chút nữa tôi đã hủy hoại đời Sam.Những chuyện như thế này,càng làm tôi phải gắn bó với ông Crepsley hơn,để học hỏi tất cả những điều cần thiết của một ma-cà-rồng nửa mùa.Tôi hỏi:
_Ông thấy Sam thế nào?
_Nó thường đến ban ngày,nên ta chưa gặp nhiều.Nhưng nó có vẻ đàng hoàng,lanh lợi.
_Nó vẫn phụ giúp cháu và Evra.
_Ta biết.
_Nó chăm chỉ lắm.
_Ta có nghe nói.
Tôi ngập ngừng bảo:
_Nó muốn gia nhập gánh xiếc.Cháu đã định nói với ông Cao,nhưng rồi lại quên.Mai cháu sẽ nói.Chẳng biết ông Cao có đồng ý không?
Mặt Crepsley tối lại:
_Ông Cao sẽ bảo cháu phải hỏi ý ta.Trẻ con không được phép gia nhập gánh xiếc quái dị,trừ khi có người bảo lãnh.
_Cháu bảo lãnh nó.
_Cháu chưa đủ tuổi.Chỉ có thể là ta,nhưng ta sẽ không làm.
_Vì sao?
_Vì ta chưa điên.Một ông nhóc ta đủ phát khùng rồi,thêm thằng nữa,ta không chịu nổi.Hơn nữa nó là người.Ta gắn bó với cháu,vì trong huyết quản cháu có dòng máu của ta.Lý do gì ta lại đâm đầu vào tròng với một con người khác nữa?
_Vì nó là bạn cháu.Nó sẽ chơi đùa với cháu.
_Có quý bà Octa làm bạn đủ rồi.
_Làm sao so sánh như thế được?
_Này,cho ta biết:chuyện gì sẽ xảy ra khi nó biết cháu là ma-cà-rồng?Cháu nghĩ nó sẽ thông cảm sao?Nó sẽ yên giấc khi biết thằng bạn thân nhất chẳng mong gì hơn là cắt cổ hút máu sao?
Tôi hét lên:
_Cháu sẽ không làm thế.
_Ta biết.Nhưng là một ma-cà-rồng,ta biết cháu thật sự như thế nào.Ông Cao,Evra và những thành viên trong đoàn hiểu cháu.Nhưng cư thử nghĩ xem,một người bình thường như Sam,sẽ nhìn cháu như thế nào?
Tôi buồn rầu thở dài:
_Nghĩa là ông không chấp nhận nó?
Ông Crepsley lắc đầu lia lịa,rồi ngừng lại ngó tôi,ngẫm nghĩ.Sau cùng ông nhẹ gật đầu:
_Thôi được,ta chấp nhận.
Tôi bàng hoàng,không ngờ ông ta đồng ý.Tôi e dè hỏi lại:
_Sam được vào đoàn?
_Phải.Nó có thể vào đoàn,đi lưu diễn cùng chúng ta,giúp đỡ cháu và Evra.Nhưng với một điều kiện...
Ông Crepsley ghé sát tôi,miệng nhếch nụ cười tinh quái:
_Nó cũng sẽ trở thành một ma-cà-rồng nửa mùa như cháu....
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro