Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

6

Sao lại thế nhỉ ? Cậu ta không bực mình sao ? Không chê tôi bẩn hay sao ? Hay là cậu ta .....

" Tôi ....."

Nhưng tôi biết giải thích gì bây giờ ? Nói là tôi không thể cưỡng lại vẻ đẹp hớp hồn của cậu ta hay là sự dịu dàng của cậu ta làm tôi thèm rõ dãi .

Stop !

Hựu Tuệ ! mày sao lại có thể làm chuyện mất mặt đến thế !

" Sao vậy ? Còn khó chịu không ?" Thiên thần thấy tôi im re nên lo lắng .

" Ưm ...."

A! Đúng rồi , trong phim toàn có những cảnh kiểu này : Nữ nhân vật chính mắc bệnh hiểm nghèo nhưng lại yêu nhân vật chính , một mối tình vừa nồng nàng lại vừa bi kịch ....Đúng thế ! Thế mới phải chứ .....tôi thật sự khâm phục IQ của mình ! Khà khà khà ......

" Tôi ....tôi từ nhỏ sức khỏe đã yếu , hay bị ngất , lại còn chảy máu mũi ....." Để tăng hiệu quả hình ảnh , tôi lấy một tay run rẫy đặt lên trán , mắt khẽ nhắm lại , vì hơi chóng mặt nên có vẻ ngồi không vững ( cái này là thật nhé !)

" Qúy khách không sao chứ ?" Thiên thần đưa tay đỡ lấy vai tôi .

" Không sao ...." Tôi sao thế này ? chỉ có mỗi động tác đơn giản là cậu ta đỡ vai thôi mà tôi cũng thấy trống ngực đập liên hồi .

" Có lẽ quý khách phải ăn chút gì đó , để tôi đem thức ăn lên !"

" Vâng ..." Chỉ đến khi anh chàng đó đi mất hút , thôi mới thở phào nhẹ nỏm . Tô Hựu Tuệ , mày không thể làm chuyện gì mất mặt ! Bây giờ mày là "ngọc nữ" của trường Minh Đức ! là nữ thần trong tim bao người !

Tôi liếc mắt nhìn xung quanh . Hên thật ! Chắc không có ai nhìn thấy cảnh xấu hổ ban nãy của tôi !Hơ , sao ở đây có nhiều tên khỉ đột mặc áo trắng giống thiên thần thế này ? Hóa ra Thiên Thần là phục vụ ở cửa tiệm này .

" Một khoai tây chiên , một đĩa sa_lát , một bánh Humberger , một ly nước chanh ! Liệu có vừa miệng quý khách không ?" Thiên thần bưng chiếc khay đến .

" Thế là được rồi !"Nhìn thấy những đĩa thức ăn thơm nức mũi trước mặt , bụng tôi sôi lên ọc ọc .

" Phải chú ý đến sức khỏe một chút chứ !" Thiên thần nói xong , đưa cho tôi một ly nước chanh .

Cảm động quá ! Thiên thần sao có thể là phục vụ chứ ? Từ cách nói chuyện đến mọi cử chỉ của cậu ấy như một vị hoàng tử !

" Cảm ơn , cậu tốt bụng quá ! Cũng vì sức khỏe thế này nên tôi chỉ toàn lủi thủi một mình , không có bạn bè...."Cuối câu tôi còn cố làm giọng run lên , ghìm xuống ngày càng nói lí nhí , tỏ vẻ yếu ớt , quằn quại !( Tôi phải đoạt giải Oscar về hiệu ứng âm thanh mới đúng )

" Thế à ? Không sao đâu ! Chúng ta làm bạn nhé !"

Oh yeah ! Tôi chỉ đợi câu nói này ! Tôi cố kiềm chế sự xúc động đang dâng trào , tiếp tục kĩ năng "diễn xuất" của mình .

" Ăn chút gì đã , bánh Humberger nhé !"

"Hả ?"

" Ăn nhiều một chút thì mới khỏe chứ !" Thiên Thần nhẹ nhàng đưa chiếc bánh Humberger đến trước mặt tôi .

" Nhưng....."Tôi nhíu long mày vẻ khó xử .

Thực ra không phải tôi ghét ăn bánh Humberger thịt mà là mỗi lần ăn humberger , mồm phải ngóac ra rõ to để cắn ! Mất hết cả hình tượng ! Vả lại ....từ nhỏ tôi đã mê đồ ngọt , răng sâu mất mấy cái , để lộ ra thì chỉ có nước độn thổ.....

" Sao vậy ? Hay là quý khách không thích ăn ? Nếu không thích thì tôi sẽ mang đi !" Thiên thần dịu dàng nhìn tôi .

"Ơ , không phải ! không phải ...." Tôi giậc chiếc bánh Humberger từ tay Thiên Thần . Đúng là hơi đói thật .

Cẩn thận chút là ổn thôi ! Miệng không được ngoác ra quá to , có chết cũng không để lộ mấy cái răng sâu ra .

"Ha ha , cô thật dễ tương , có thể nói cho tôi biết tên không ?"


" Tô Hựu Tuệ !" Tôi trả lời nhanh hơn điện giật .

" Tô Hựu Tuệ ? Tên và người đếu đáng yêu như nhau ! Cô là học sinh trường Minh Đức ?"

"Vậng..." Tôi đã bị nhấn chìm trong nụ cười trên cả tuyệt vời của Thiên Thần , đầu óc quay cuồng .

' Hơ..hơ...hơ...hơ..." Thiên thần bỗng nhiên cười kiểu quái đản , tiến sát về phía tôi .

Uy2nh!

Tôi như bị trúng sét vào ban ngày !

Tuyệt ...tuyệt quá ! Vị trí gần như thế mà ...cậu ấy trông vẫn đẹp mê hồn ...Dường như cả khuôn mặt đếu tỏa sáng ! Hơn nữa khắp người đều phảng phất mùi hương bạc hà thơm dìu dịu ....

" Bé mũi" thân yêu , bé đừng có .....

Tôi đang " quyết tử" một phen sống mái với chiếc mũi thì nghe thấy mấy tiếng " tách tách" chụp hình liên tục .

Là ai chụp thế ...không ngờ lại là cậu ta ! Anh chàng đó cười rạng rỡ , tay cầm chiếc máy ảnh .

" Cậu ...."

" Tôi rất thích những cô gái đáng yêu , liệu có thể vinh hạnh chụp cô mấy tấm hình làm kỉ niệm không ?"

Có vẻ như nếu tôi từ chối thì cậu ta sẽ buồn lắm . Chả ai lại muốn khuôn mặt rạng rỡ đó bị tôi làm cho cụt hứng . Dù gì cũng là bạn bè cả , không nên keo kiệt quá đúng không ?

Nghĩ tới cảnh cậu ta mỉm cười hiền hòa ngắm nghía hình ảnh của tôi , cảm giác đầy ma lực đó khiến tôi không cách nào từ chối được .

" Reng ...reng...reng "

Đúng lúc quan trọng thì di động của Thiên Thần kêu inh ỏi .

" Alô ....Vũ...Bây giờ hả...Được rồi , tôi đến đây !" Thiên thần cúp máy trong tích tắc .

" Ngại quá , tôi phải đi một lát , không thể ở đây với cô được , chịu khó ngồi một mình nhé !" Thiên thần vừa dứt lời đã đưa tôi một chiếc khăn giấy nữa .

" Ừm , được mà !" Tôi chùi miệng , trong long tiếc đứt ruột .

" Rồi chúng ta sẽ gặp lại gặp nhau ngay thôi , tạm biệt !"

" Tạm biệt !"

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: