Chương 17: Đại Thúc Lưu Manh
THÚ SỦNG
Đại Thúc Lưu Manh
Ngô Thế Huân theo lão cha trở về nhà gỗ, vừa bước vào cửa đã vội vàng hỏi lão cha: "Lão cha, tiểu béo kia sao rồi?" Vốn hắn xuất môn vì muốn cứu người, kết quả chính mình lại đi suốt 3 ngày, không biết tiểu béo kia có gặp nguy hiểm gì không, ngày đó cứu cậu ta, trên người cũng bị thương khá nặng.
Lão cha nghe hắn nhắc tới người kia, lạnh lùng hừ một tiếng, thô lỗ nói: "Ngươi suýt chút nữa mất mạng rồi, còn tâm tình quan tâm chuyện người khác!"
Ngô Thế Huân vội vàng cười cười làm lành: "Có nguy hiểm thì giờ không phải tốt rồi sao, lão cha ngươi đừng tức giận, ta biết hai hôm nay ngươi lo lắng không ít, sau này ta không bao giờ đi vào trong đó nữa." Ngô Thế Huân vừa nói xong, nhìn thấy lão cha vẫn còn tức giận, lập tức quyết tâm nói lại: "Không vào trong khu rừng kia nữa, sau này cũng không ra khỏi trang viên Lan gia."
"Hừ, biết sợ là tốt." Lão cha đi về phía tủ, lục lọi một chút, muốn tìm một ít dược trị thương, ông chú ý thấy trên người Ngô Thế Huân tuy không có vết thương nào nguy hiểm, nhưng làn da lộ ra ngoài lớp áo, không ít vết cắt rướm máu, khắc vào làn da trắng nõn nhìn rất ghê người.
"Ta đi xem tiểu béo đã." Ngô Thế Huân nói xong liền xoay người chạy ra cửa, nhưng lại bị lão cha nắm trở về.
"Không cần đi, tiểu sủng kia bị Kì Na đem đi rồi." Lão cha ép Ngô Thế Huân ngồi vào ghế xong, lạnh lùng nói.
"Cái gì!" Ngô Thế Huân vừa bị ấn ngồi xuống ghế, nghe thấy tin tức này hắn lập tức giật bắn lên: "Lão cha, tiểu béo đã bị thương đến như vậy, ngươi sao nhẫn tâm để cậu ta trờ về nơi đó!"
Lão cha liếc mắt nhìn hắn một cái, tức giận mắng: "Tiểu tử thối, ngươi thì biết cái gì, tiểu sủng
kia nhân lúc thiếu chủ không có ở nhà, chạy loạn một mình mới bị đám thú nhân khác làm thành như vậy, thiếu chủ của chúng ta không có sở thích ngược sủng."
Ngô Thế Huân ngây người ra một lúc: "Ngươi nói tiểu béo bị như vậy không phải do Chung Nhân làm, là người khác sao? Lúc cứu được tiểu béo, ngươi đã đoán trước chuyện này rồi phải không." Thật là, làm hắn lúc cứu được tiểu béo còn sợ muốn chết, sợ Lan Nô Triết phát hiện hắn chứa chấp tiểu sủng sẽ giết chết hắn, bất quá tiểu béo cũng thực lợi hại, béo đến như vậy còn có thể di chuyển được!
Nói như vậy, Chung Nhân phải cám ơn hắn mới đúng!
"Bộ dáng ngươi lúc đó như vậy làm sao ta nói được, mà lúc đó thiếu chủ cũng chưa trở về." Lão cha ấn hắn vào ghế lần nữa, tầm mắt chuyển sang túi xách, nhìn thấy hai cái lỗ tai dài, liền chỉ vào nó hỏi: "Đây là cái gì."
"A." Lúc này Ngô Thế Huân mới nhớ tới tiểu bạch thỏ cuộn mình trong túi xách, vội vàng mở ra, bế tiểu bạch thỏ ra ngoài. "Ta gặp tiểu tử này trong khu rừng, chủ nhân nó chết rồi, để nó một mình trong rừng rất đáng thương."
Lão cha nhìn thấy tiểu bạch thỏ, đột nhiên nhíu mày: "Này là động vật bên thế giới của ngươi đúng không."
Nhìn thấy sắc mặt lão cha có chút thay đổi, Ngô Thế Huân hồi hộp hỏi: "Lão cha, ngươi biết con thỏ này sao?"
Lão cha suy nghĩ một chút: "Có chút ấn tượng, lúc thiếu chủ dưỡng sủng vật đầu tiên, hình như có sai người tìm tới một con thỏ, nhưng việc cũng lâu rồi, ta không nhớ rõ lắm, nếu là cùng một con, thì con thỏ này cũng sống lâu quá đi."
Ngô Thế Huân đương nhiên biết rõ lý do vì sao nó sống lâu đến vậy, chỉ là hóa ra là sủng vật đầu tiên của thiếu chủ!
Ngô Thế Huân bừng tỉnh, xem ra Tần Dật Phàm đúng là bị Lan gia vất bỏ, chỉ là hắn đoán sai chủ nhân của cậu ta mà thôi.
Nếu chủ nhân của Tần Dật Phàm là Lan Hoàng Chung Nhân , thì cái người nhẫn tâm đem cậu ta bỏ vào rừng rậm không phải là Lan Hoàng Tử Thao hay sao? Nhưng mà đêm hôm trước mình hỏi y có biết Tần Dật Phàm hay không, vẻ mặt y rõ ràng rất mờ mịt vẻ mặt hoàn toàn không biết.
Bất quá cũng không trách được, y có thể tùy ý đem một nhân loại vất vào một nơi nguy hiểm như vậy để người ta tự sinh tự diệt, thì sao còn nhớ rõ chứ, Lan Hoàng Tử Thao này quả nhiên là loại người độc ác, nhưng mà một kẻ lãnh khốc như vậy, vì sao còn chạy vào rừng để cứu mình? Vì cái gì a!!!
"Lão cha, thế sủng vật đầu tiên của thiếu chủ cuối cùng thế nào?"
Lão cha đổ nước thuốc, nhìn thấy cả người Ngô Thế Huân bẩn muốn chết, cũng không bôi thuốc lên, nghĩ nghĩ chờ Ngô Thế Huân tắm rửa sạch sẽ rồi mới giúp hắn xử lý vết thương: "Ta cũng không nhớ rõ, sau đó hình như mất tích, thiếu chủ đã tìm khắp nơi nhưng không thấy, hơn nữa chủ tử cũng không thích thiếu chủ dưỡng sủng vật, vì thế thiếu chủ không tìm kiếm nữa."
"Chủ tử không thích thiếu chủ dưỡng sủng vật, không lẽ y không dưỡng sao?" Ngô Thế Huân có chút khó hiểu, thế giới này, dưỡng một nhân loại sao lại đơn giản như nuôi một con chó con mèo, vì sao Lan Hoàng Tử Thao lại không thích con mình dưỡng cơ chứ? Sợ cậu ta sẽ mê muội sao? Cuối cùng là có ý gì cơ chứ?
Ngô Thế Huân cảm thấy, nghe càng nhiều chuyện về Lan Hoàng Tử Thao càng có cảm giác y là một quái nhân, không đúng, là quái thú.....
Lão cha thấy Ngô Thế Huân bắt đầu tò mò, nhu nhu huyệt thái dương quát to: "Một ngày nào đó, ngươi sẽ bị tính tò mò này hại chết!"
Lúc lão cha nói ra câu này chỉ vì nhất thời tức giận, nhưng ông trăm triệu lần không thể tưởng tượng nó lại trờ thành một lời tiên đoán, sau này lão cha hối hận muốn chết, hung hăng tát mình mấy cái, lúc ấy vì sao lại nói ra câu nguyền rủa này cơ chứ?
Nếu lão cha đã quyết tâm không nói thêm chuyện tình cho Ngô Thế Huân , thì dù hắn có dây dưa thế nào cũng vô ích.
Sau đó Ngô Thế Huân bị lão cha đưa vào một bồn nước ấm, sau đó bị bôi bôi trét trét thứ nước đen đen xanh xanh gì đó lên người, cuối cùng bị đuổi về giường nghỉ ngơi.
Nhìn lớp nước thuốc dày đặc trên người, Ngô Thế Huân vô cùng khó hiểu, thế giới này phát triển như vậy, vì sao thú nhân không phát minh ra một loại thuốc ăn vào có thể tan biến hết đau đớn? Vì sao còn bôi nhiều thuốc như vậy, mùi hôi còn không nói, lại còn dính tùm lum! Ngay cả tiểu bạch thỏ củng ghét hắn, cong đuôi trốn thật xa giường hắn. (Đứa nhỏ đáng thương, ngươi cũng không nghĩ xem mình đang ở với ai chứ? Lão cha đã vài trăm tuổi rồi, ngươi còn hi vọng ông ta sẽ chạy theo trào lưu hiện đại sao?!)
Kỳ thực Ngô Thế Huân muốn đi tìm Kì Na để hỏi tình hình của tiểu béo, nhưng bởi vì trên người có
nhiều thứ thuốc kỳ quái, hạnh động không tiện lại còn bị lão cha ép nằm trên giường nghỉ ngơi, cũng đành dẹp bỏ ý định trong đầu, nhưng vẫn tiếp tục suy nghĩ tìm kiếm biện pháp khác, bất quá nói ra cũng kỳ quái, không phải lúc trước mình cũng hay lon ton một mình trong trang viên hay sao, đâu có thú nhân nào xông lên chà đạp hắn đâu? Chẳng lẽ bởi vì tiểu béo béo đến mê người, mà chính mình quá thon thả nên thú nhân nhìn đã muốn ói? ? Phân tích như vậy tuy rằng cảm thấy rất hợp lý nhưng Ngô Thế Huân vẫn cảm thấy rất buồn bực, ở địa cầu, tốt xấu gì cũng là vạn người mê, vì sao tới đây là trở thành đối tượng bị khinh bỉ! Hai cái tên tội phạm lúc trước muốn cường gian hắn đều bày ra vẻ mặt miễn cưỡng.....
Được rồi, được rồi, cũng may mắn trong mắt thú nhân mình hoàn toàn không có tẹo hấp dẫn nào, bằng không hoàn cảnh của mình bây giờ cũng hệt như tiểu béo đi.
Ngô Thế Huân ngủ suốt một ngày hậu quả là buổi tối mất ngủ, nằm ở trên giường lăn tới lăn lui, lúc trước còn cảm thấy ván giường rất cứng, nhưng sau khi trải qua 3 ngày lăn lộn ở rừng sương mù, bây giờ được nằm lên giường cảm thấy nó như khách sạn cao cấp!
Bởi vì không ngủ được, nên âm thanh xung quanh Ngô Thế Huân đều nghe thấy rất rõ, khi cánh cửa bật mở, Ngô Thế Huân liền tiến vào trạng thái đề phòng, con ngươi híp lại nhìn về phía cửa, chỉ thấy một thân hình to lớn, hơi khom người tiến vào, tuy rất cao to nhưng di chuyển lại rất nhẹ nhàng,
cơ hồ không hề nghe thấy tiếng bước chân.
Trong lúc này, có thể không tiếng động xuất hiện trong nhà gỗ, chỉ có Lan Hoàng Tử Thao , chẳng lẽ
muốn tìm hắn khiêu vũ? Tuy rằng mình được Lan Hoàng Tử Thao cứu trở về, khiêu vũ để cám ơn cũng là việc đương nhiên, nhưng mà hắn vừa trốn thoát được đám nguy hiểm ở rừng sương mù, dã thú đại thúc không thể để hắn nghỉ ngơi vài ngày sao? Ít ra cũng chờ đến khi mấy vết rách trên da lành lại.
Suy nghĩ lung tung một chút, dã thú đại thúc đã tiến sát đến bên giường, Ngô Thế Huân ngồi dậy, ngửa mặt lên có thể nhìn thấy bộ mặt băng sơn ngàn năm của Lan Hoàng Tử Thao , thấp giọng hỏi: "Muốn ta khiêu vũ sao?"
Lan Hoàng Tử Thao bất ngờ thấy hắn vẫn còn tinh thần như vậy, ánh mắt trong bóng tối khẽ lóe lên, hiện ra một tia kinh ngạc, lập tức lắc đầu: "Không cần."
Nghe thấy dã thú đại thúc trả lời, Ngô Thế Huân có chút kinh ngạc, khó hiểu hỏi: "Vậy ngươi.... có việc gì mà tới đây?"
Dã thú đại thúc bình tỉnh phun ra hai chữ: "Đi ngủ"
Ngô Thế Huân nghe thấy liền cảm thấy mờ mịt, bất quá hành động của dã thú đại thúc lập tức giải đáp nghi hoặc của hắn, đại thúc đưa tay đẩy hắn vào bên trong, chừa ra một khoảng giường, sau đó thoải mái nằm lên.
Căn nhà này, và đồ nội thất bên trong đều được làm khá nhỏ, vì thế đại thúc nằm lên thì Ngô Thế Huân cơ bản không thể nằm thoải mái, hắn bị ép sát vào tường.
Nhìn thấydã thú đại thúc chiếm lấy giường của hắn còn bày ra vẻ mặt dễ chịu, Ngô Thế Huân hết chỗ nói, nghĩ thầm, người này sao ngang tàn đến mức độ này a, tuy rằng y là ân nhân cứu mạng nhưng hắn cũng không muốn lấy thân để báo ơn, đại thúc này sao lại nằm lên đây?
Không được chủ nhân cái giường đồng ý đã leo lên, hành động như vậy khác gì lưu manh đang đùa giỡn người đâu chứ! Nhưng nói đi cũng phải nói lại, hắn có thể nói không đồng ý sao?
Được rồi được rồi, y muốn ngủ thì cho y ngủ, đấu không lại, thì hắn trốn đi là được rồi, Ngô Thế Huân vừa nghĩ vừa lui về phía mép giường, nào ngờ mới đi được một nửa, cả người đã bị tha trở về.
Ngô Thế Huân buồn bực, dã thú đại thúc sao cứ thích chơi chiêu này?
Cả người nhanh chóng bị kéo vào lòng ngực đại thúc, chìm vào cái ôm chặt chẽ, trên đỉnh đầu còn truyền tới âm thanh trầm thấp: "Không cần lộn xộn, ngủ."
Thật sự chỉ đơn giản là ngủ thôi? Thật sự sẽ không phát sinh chuyện gì nữa sao?
Con ngươi đen thui của Ngô Thế Huân xoay chuyển, rất muốn nhìn xem bên cạnh có thứ gì làm vũ khí được không, nếu như phải chống lại dã thú đại thúc thì tay không thua là cái chắc.
Tuy dã thú đại thúc đã nói chỉ muốn hắn ngoan ngoãn ngủ, nhưng mà cái vũ khí gian ác kia lại đặt lên
đùi hắn, bảo hắn làm sao ngủ được a!!!
Chẳng lẽ chính mình đi suốt một vòng lớn, cuối cùng cũng không thể thoát khỏi vận rủi? Không cần a.....
___end chap 17___
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro