Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 44: Oan uổng

Editor: khongnghiratenTT

Ồn ào náo động và náo nhiệt bên ngoài trà lâu bây giờ đều không có quan hệ gì với Diêu Văn Nhân. Nàng ngốc lăng ngồi trên ghế, bị đả kích đến độ thật lâu cũng chưa phục hồi tinh thần lại được.
"Diêu tỷ tỷ, ngươi vẫn ổn chứ?" Điền San đẩy đĩa điểm tâm Diêu Văn Nhân thích nhất đến trước mặt nàng, "Đây, ăn một chút bình ổn cảm xúc."
"Ta sai rồi." Diêu Văn Nhân thất hồn lạc phách cầm lấy một khối điểm tâm cho vào miệng, suýt nữa nghẹn lại, uống nửa ly trà mới xuôi được, "Ngày đó ta gặp được Hoa Lưu Li ở miếu Văn Khúc Tinh, thấy nàng cầu phúc thay huynh trưởng còn mở miệng châm chọc nàng."
Nói đến đây, Diêu Văn Nhân liền ảo não không thôi: "Sớm biết Văn Khúc Tinh linh như vậy, đừng nói là quyên tiền thắp đèn, dù bảo ta dập đầu cũng được, làm sao có thể để huynh trưởng của Hoa Lưu Li áp đảo ca ta một cái đầu."
"Từ từ, ngươi nói gì cơ?!" Gia Mẫn vừa khiếp sợ vừa đồng tình nhìn Diêu Văn Nhân. Đây là trong lòng luẩn quẩn đến mức nào rồi mới có thể chạy đi đắc tội với Hoa Lưu Li?
"Ta nhìn thấy Hoa Lưu Li cầu phúc cho huynh trưởng nàng ở miếu Văn Khúc Tinh." Diêu Văn Nhân uể oải nói, "Khẳng định là ta đã đắc tội với Văn Khúc Tinh, ca ca mới không thi được thứ hạng tốt."
"Thần quỷ vốn là chuyện hư vô mờ mị, sao có thể trách ngươi?" Gia Mẫn an ủi nói, "Nghĩ theo hướng tích cực một chút, có lẽ việc này không có quan hệ gì với chuyện Hoa Lưu Li cầu thần bái phật, chỉ là ca nàng tài hoa hơn đường ca thì sao?"
Diêu Văn Nhân yên lặng nhìn Gia Mẫn, một lúc lâu sau không nói nên lời.
Loại lời nói này thật sự là lời an ủi sao?
"Ý ta là, có lẽ đường ca chỉ là nhất thời phát huy thất thường, mới để cho ca ca Hoa Lưu Li có cơ hội tạm thời thi đỗ được hội nguyên." Gia Mẫn nhanh chóng sửa lại, "Chờ đến lúc thi đình mới có thể thấy kết quả thực sự."
"Gia Mẫn nói đúng." Điền San cũng hòa hoãn lại không khí, "Diêu tỷ tỷ, lệnh huynh đã thi rất khá, thi hội ba năm một lần, hắn có thể thi được hạng thứ năm, đã chứng minh hắn tài hoa hơn người rồi, chúng ta hẳn nên mừng cho hắn, không cần quan tâm mấy việc nhỏ không liên quan kia."
"Các ngươi nói đúng, mọi việc đều nên nghĩ theo hướng tích cực." Diêu Văn Nhân hít sâu một hơi, "Ca ta tuy rằng không phải hội nguyên, nhưng cũng thi được hạng thứ năm. Ta nhớ ca ca Lâm Uyển cũng tham gia lần thi này, hắn thi thế nào?"
Điền San cùng Gia Mẫn đồng thời lắc đầu, các nàng căn bản không chú ý đến chuyện này.
Diêu Văn Nhân phái người hầu xuống hỏi thăm, biết được huynh trưởng của Lâm Uyển chỉ thi được hạng bảy, tâm tình lại tốt trở lại.
So với bên trên tuy rằng không bằng, nhưng so với phía dưới vẫn là hơn không ít.
Cung hầu được phái đến đón Hoa Lưu Li tiến cung vừa đến cổng lớn Hoa gia liền nghe thấy người báo tin vui khua chiêng gõ trống đến đây, hô lớn "Chúc mừng Hoa công tử đạt được hội nguyên."
Hội nguyên?
Đó không phải là thứ hạng đứng nhất của thi hội sao?
Nữ quan đi đầu giơ tay ý bảo xe ngựa tránh ra, nhường đường cho bọn họ. Nàng nhìn người Hoa gia tự mình nghênh đón người báo tin vui vào cửa, Phúc Thọ quận chúa đi phía sau hai vị tướng quân, trên mặt đều là ý cười, dáng vẻ cũng trở nên tươi vui hơn thường ngày nhiều.
Tiếng pháo bùm bùm vang lên, dù cách tường viện cao cao, nữ quan cũng có thể cảm nhận được không khí vui vẻ.
"Chúng ta hiện tại đi vào ạ?"
"Chờ một chút." Nữ quan nói, "Chúng ta quay lại đi một vòng, nửa canh giờ sau hẵng đến đây lại."
"Ta biết ngay tam ca là mỹ nam tử thông minh nhất trong phố mà." Tiễn người báo tin vui đi, cửa vừa đóng lại, Hoa Lưu Li liền cao hứng đến độ nhảy lên, "Tam ca, huynh thật là lợi hại!"
"Trong khoảng thời gian này, muội bảo phòng bếp làm nhiều loại thức ăn đa dạng cho ta, cũng vất vả rồi." Hoa Trường Không thấy Hoa Lưu Li cao hứng mà đỏ bừng cả mặt, trong lòng dâng lên một cỗ ấm áp.
Người nhà hắn luôn là như vậy, hắn đạt được thành tích cao, bọn họ còn cao hứng hơn so với hắn. Nếu hắn không cao hứng hoặc không như ý, bọn họ sẽ không trách cứ, mà sẽ bồi bên cạnh hắn, an ủi hắn.
Có được người nhà đáng yêu như vậy, là việc may mắn nhất trong đời này của hắn.
"Ba người cứ tiếp tục đi, ta đi an bài người cho báo tin vui cho đại ca nhị ca của con, còn cả nhà ngoại bên kia cũng cần phái người đến thông báo." Vệ Minh Nguyệt nhìn trượng phu cùng hài tử đang cười ngây ngô, cười vỗ vỗ vai Hoa Trường Không, đứng dậy ra khỏi thư phòng.
Chờ Vệ Minh Nguyệt vừa đi, Hoa Ứng Đình đào đào mấy phát trên người, đào nửa ngày móc ra được mấy tờ ngân phiếu, hào phóng đưa cho Hoa Trường Không: "Cầm đi, đây là vi phụ khen thưởng cho con."
"Oa, cha, cha thế mà giấu tận từng này tiền riêng?" Hoa Lưu Li thăm dò nhìn bốn phía, nhỏ giọng nói, "Nếu bị mẫu thân biết được, cha xong đời là cái chắc."
"Tiểu nha đầu con thì biết cái gì." Hoa Ứng Đình cười hắc hắc, "Nam nhân giấu chút tiền riêng, đó là lạc thú giữa phu thê. Hơn nữa, ta cố gắng giấu chỗ tiền riêng này đi, cuối cùng không phải đều tiêu vào người các con sao?"
Thân là trượng phu, mỗi năm nếu muốn tạo ra kinh hỉ cho phu nhân, đống tiền đó từ đâu mà tới đây?
Đương nhiên là từ tiền riêng.
Thân là phụ thân, vào lúc nữ nhi muốn tổ chức sinh nhật hoặc là muốn ăn diện tốt một chút, cần phải mua lễ vật giúp đỡ nữ nhi, tiền từ đâu mà tới đây?

Vẫn là từ tiền riêng.
Nhìn chỗ tiền riêng càng lúc càng nhiều, quả thực quá thỏa mãn.
Tiêu tiền riêng cho người thân mình yêu thương nhất, quá có cảm giác thành tựu.
"Các con vẫn còn quá trẻ." Hoa Ứng Đình chọc chọc trán nữ nhi, "Con cho rằng ta sẽ sợ mẫu thân các con biết được việc này? Ta nói cho các con......"
Ngoài hành lang truyền tới tiếng bước chân, Hoa Ứng Đình đè lại tay Hoa Trường Không, nhét ngân phiếu nhét vào trong ngực hắn, nâng cao giọng nói: "Nam nhân sợ lão bà thì làm sao, sợ lão bà là biểu hiện của nam nhân tốt. Trường Không, con nhớ kỹ chưa?"
"Cả ngày không đứng đắn gì cả, nói với bọn nhỏ cái gì đó?" Vệ Minh Nguyệt đi tới cửa, "Trước mang bọn nhỏ dâng hương cho tổ tiên, mau rửa sạch tay rồi tới từ đường."
"Được, phu nhân." Hoa Ứng Đình trên mặt bày ra nụ cười lấy lòng.
Hoa Trường Không cùng Hoa Lưu Li đồng thời nhìn về phía Hoa Ứng Đình, mỉm cười rất vi diệu.
"Cha quả nhiên không sợ mẫu thân."
"Chỉ là vô cùng sợ mà thôi."
Hoa Ứng Đình da mặt dày, bị hai đứa nhỏ giễu cợt, tức giận xua hai người ra khỏi cửa như đang xua vịt: "Lăn lăn lăn, đi rửa tay dâng hương đi."
Chọc cho huynh muội hai người hi hi ha ha vui vẻ một trận, Hoa Lưu Li còn nhân cơ hội rút hai tờ ngân phiếu ra khỏi lòng ngực Hoa Trường Không, nhét vào túi áo của mình.
So sánh với Hoa gia vui tươi náo nhiệt, Lâm gia quạnh quẽ không ít.
"Lần thi hội này thứ tự của con cũng không tệ lắm, nhưng lấy trình độ của con, hẳn là tiến vào ba thứ hạng đầu cũng không có vấn đề gì." Lâm Chu nhìn cúi đầu nhi tử, "Không được kiêu ngạo, cũng không được tự mình thỏa mãn, đến lúc thi đình phát huy cho tốt."
"Vâng." Lâm Sâm ngẩng đầu Lâm Chu, do dự một lát, mở miệng nói: "Sau khi thi hội kết thúc, các thí sinh hẹn nhau dùng cơm ở tửu lâu......"
"Thi đình sắp tới, các thí sinh nếu quá thân mật sẽ dẫn đến hiềm nghi kéo bè kéo cánh." Lâm Chu hơi suy tư, "Tận lực ít tham gia những hoạt động này, ở nhà ôn tập sách vở nhiều hơn một chút."
"Nhi tử nhớ rồi." Lâm Sâm ánh mắt hơi ảm đạm, "Phụ thân, nhi tử về thư phòng đọc sách."
"Ân." Lâm Chu biểu tình bình tĩnh gật gật đầu. Chờ sau khi nhi tử rời đi, ông mới nở nụ cười vừa lòng.
Ông tuy xuất thân nhà nghèo, nhưng chỉ cần con cháu biết cố gắng, hơn trăm năm nữa, Lâm gia bọn họ miễn cưỡng cũng có thể gọi là thư hương thế gia.
Trong lòng ông dần dần nảy sinh ra một ý nghĩ, nhưng rất nhanh đè ép xuống.
Kẻ bề tôi, tuyệt không thể có ý nghĩ như vậy.
Kinh thành quá phồn hoa, phồn hoa đến độ một khi không cẩn thận sẽ dễ dàng lạc mất chính mình.
Gần tới buổi trưa, Hoa Lưu Li ngồi trên xe ngựa tiến cung, tâm tình cực tốt đi tìm Thái Hậu.
Vào Thọ Khang Cung, nàng liền nhìn thấy Thái Tử đang ngồi cạnh Thái Hậu, sau khi hành lễ xong, Hoa Lưu Li cười với Thái Tử nói: "Điện hạ, người lại tới nơi này của Thái Hậu nương nương ăn chùa sao?"
"Ngươi hôm nay tiến cung, tổ mẫu chắc chắn đã chuẩn bị đồ ăn ngon, cô không thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy." Thái Tử làm bộ làm tịch nói, "Về sau quận chúa cần tiến cung nhiều hơn, cô cũng có thể ăn nhiều món ngon hơn."
Thái Hậu bị hai tiểu bối chọc cười: "Các ngươi còn không mau mau mang đồ ăn lên, bằng không hai hài tử này lại trách ai gia không cho bọn họ ăn uống."
"Thái Hậu nương nương, thần nữ và Thái Tử không giống nhau, chỉ cần ở bên cạnh ngài, thần nữ dù ăn cỏ ăn trấu cũng vẫn vui vẻ." Hoa Lưu Li hành lễ, nghiêng đầu cười tủm tỉm nói, "Ngài ghét bỏ một mình Thái Tử là được rồi."
"Đúng đúng đúng, Lưu Li của chúng ta là áo bông nhỏ tri kỷ." Thái Hậu bị Hoa Lưu Li chọc đến cười không ngừng, ngay cả lúc dùng cơm cũng không chú ý quy củ trong cung, nghe Hoa Lưu Li nói những chuyện thú vị trong dân gian.
Hoa Lưu Li rất hiểu cách dỗ cho người già vui vẻ, cùng một sự kiện, được nàng kể ra lại trở nên tràn ngập thú vị, Thái Hậu bị nàng dỗ liền dùng thêm nửa bát canh dưỡng sinh.
"Mười người chúng ta so ra cũng không bằng quận chúa một người." Sau khi dọn bát đũa xuống, nữ quan dâng một chén trà tiêu thực cho Thái hậu, "Ngày thường nương nương luôn ghét bỏ canh dưỡng sinh mùi vị không ngon, uống một ngụm liền bỏ xuống. Hôm nay có quận chúa ở đây, nương nương lại uống xong một bát, nô tỳ quả thực hận không thể để quận chúa ngày nào cũng ở Thọ Khang Cung."
Nữ quan này tên là Hồng Miên, là nữ quan được trọng dụng bên người Thái Hậu, Hoa Lưu Li cũng tương đối thân cận với nàng. Nghe nàng nói vậy, Hoa Lưu Li cười gật đầu nói: "Lời này ta nhớ kỹ, về sau ba ngày hai ngày ta lại đến nơi này của Thái Hậu nương nương, Thái Hậu nương nương dù thấy thần nữ phiền, thần nữ cũng sẽ da mặt dày không đi."
"Không đi, không đi, ngươi ở lại luôn nơi này của ai gia, ai gia càng thích." Thái Hậu ngữ khí thân mật nói, "Tương lai ngươi gả cho người nào, nhà chồng nếu có nửa điểm không tốt với ngươi, ngươi liền tới tìm ai gia, ai gia chống lưng cho ngươi."
Thái Tử yên lặng ngồi bên cạnh không ai quan tâm bỗng ngẩng đầu nhìn Thái Hậu, thấy Thái Hậu đến nhìn cũng không thèm nhìn hắn, lại yên lặng cúi đầu xuống.

"Có Thái Hậu nương nương tốt như vậy che chở thần nữ, thần nữ còn thành thân làm gì." Hoa Lưu Li nửa thật nửa giả nói đùa, "Cứ như vậy thật tốt, thần nữ muốn bồi ngài liền tới thăm ngài, ở lại Thọ Khang Cung mấy ngày cũng không ai nói gì. Nếu thần nữ thành thân, vừa phải cố kỵ cha mẹ chồng, còn phải cố kỵ trượng phu cùng hài tử, thật không thú vị."
Thái Hậu bất đắc dĩ cười lắc đầu: "Vẫn là tiểu hài tử a."
Chính là lại trong lòng ẩn ẩn cảm thấy, Hoa Lưu Li nói có chút đạo lý. Nhưng bà thân là Thái Hậu, những lời này không thể nói ra ngoài miệng, truyền ra ngoài sẽ rước lấy phiền toái.
"Quận chúa, nếu thế gian có nam nhân tôn trọng sở thích của ngươi, để ngươi sinh hoạt thật tự do, ngươi nguyện ý gả cho hắn không?" Thái Tử hỏi.
"Hẳn sẽ không có nam nhân như vậy đi?" Hoa Lưu Li nghĩ, nếu thực sự có nam nhân tốt chịu đựng việc nàng nuôi trai bao ở biệt trang, nàng cũng không đành lòng làm tổn thương người ta a.
Nam nhân là để nữ nhân thương, không phải để nàng tới dày vò.
Tội lỗi tội lỗi, loại sự tình này nghĩ cũng không thể nghĩ.
"Vì sao lại không có?" Thái Tử mỉm cười, "Yêu có thể bao dung tất cả."
Hoa Lưu Li trợn mắt há hốc mồm nhìn Thái Tử: "Tình yêu, có thể khiến người ta nhẫn nhịn như vậy sao?"
Yêu một người có thể yêu đến độ đội nón xanh cho hắn cũng được?
Tình yêu đáng sợ như vậy?
Nàng vẫn là không nên thành thân, không nên thích người khác thôi.
Thái Tử thấy lời nói của mình không chỉ không khiến Hoa Lưu Li cảm động hay vui vẻ, ngược lại lộ ra biểu tình lạnh nhạt với mọi chuyện, nhịn không được nghĩ lại, giữa hắn với Hoa Lưu Li có phải có hiểu lầm gì đó hay không?
"Nương nương, nghe được tin tức." Cung nữ vui vẻ đi vào, hành lễ với Lâm Uyển: "Chúc mừng Lâm tiểu thư, lệnh huynh thi hội, lần này, thi được thứ hạng thứ bảy."
"Không hổ là nhi tử của Lâm đại nhân, quả nhiên xứng với danh tiếng của Lâm gia." Hiền phi nghe thấy tin tức này cũng phi thường cao hứng, "Mau, đến tặng lễ vật cho Lâm đại nhân cùng Lâm công tử đi."
"Nương nương, thỉnh nương nương không cần lãng phí." Lâm Uyển hưng phấn đến đỏ mặt, nhưng vẫn cố gắng duy trì bình tĩnh trước mặt Hiền phi, "Gia huynh bất quá chỉ là đứng thứ bảy, không đáng để nương nương đối đãi như vậy."
Hiền phi ngại không dám nói với con dâu tương lai, người Điền gia bọn bà thật sự không có thiên phú gì trong việc đọc sách, đừng nói thi đứng thứ bảy, trong tộc nếu có người thi đậu tú tài, đã muốn cảm tạ trời cảm tạ đất.
Gần ba mươi năm nay, Điền gia căn bản không có người thi được thứ hạng nào quá hai mươi đâu.
"Lâm tiểu thư không cần khiêm tốn, đây là chuyện tốt, xứng đáng để vui vẻ." Hiền phi vỗ vỗ tay Lâm Uyển, bảo bên người cung nữ đến tư khố của bà, chuẩn bị lễ vật.
Hiền phi nghĩ Lâm gia mới vào kinh thành, lại không có bao nhiêu sản nghiệp, cho nên trừ bỏ giấy và bút mực, còn chuẩn bị thêm chút vàng bạc châu báu đưa đến.
Tổ tiên Điền gia là thương gia, tích cóp được không ít gia nghiệp, những cái khác không nhiều lắm, nhưng tiền thì rất nhiều.
Nghĩ xong danh mục quà tặng, Hiền phi bỗng nhớ tới Tam công tử Hoa gia cũng tham gia cũng thi hội lần này, thuận miệng hỏi một câu: "Hoa Trường Không kia, có tên trên bảng không?"
"Bẩm nương nương, Hoa tam công tử có tên trên bảng." Tiếng cung nữ đáp lời bỗng nhỏ hơn rất nhiều.
"Hắn thế mà cũng có thể thi đậu?" Hiền phi cười nhạo một tiếng, "Vệ Minh Nguyệt cùng Hoa Ứng Đình thế mà cũng có thể dưỡng ra được một nhi tử thi đỗ, cũng là khó có được, hắn đứng thứ bao nhiêu?"
Cung nữ trộm nhìn Hiền phi cùng Lâm Uyển, do dự không dám mở miệng.
"Như thế nào, thứ hạng của hắn rất khó nói?"
"Nương nương, Hoa, Hoa tam công tử là lần này thi đỗ hội nguyên......"
"Ngươi nói cái gì?" Hiền phi suýt nữa xé danh mục quà tặng trong tay thành hai mảnh, "Hoa Trường Không thế mà lại là hội nguyên?"
"Thanh Hàn châu bên kia dạy ra được một hội nguyên?" Hiền phi bỗng nhiên nghĩ về mấy con cháu ở nhà mẹ đẻ của mình kia, nhìn xem Hoa Trường Không người ta cũng có thể thi đỗ hội nguyên, bọn họ đến một cái tú tài cũng thi không đỗ, hổ thẹn hay không hả, mất mặt hay không hả?!
Thấy Hiền phi nương nương phản ứng lớn như vậy, trong lòng Lâm Uyển có chút khó chịu. Phải nói, từ khi nàng biết Hoa Lưu Li đã từng suýt chút nữa trở thành vị hôn thê của Anh Vương, liền nhịn không được luôn so sánh bản thân với Hoa Lưu Li.
Nàng thậm chí không kìm được mà nghĩ, Hiền phi nương nương có thể hối hận đã không chọn Hoa Lưu Li làm Anh Vương phi tương lai, bắt đầu ghét bỏ mình hay không.
Ca ca từ nhỏ cần cù đọc sách, ngày lạnh giá cũng không nghỉ, vì sao lại không thi bằng Hoa Trường Không?
Có nhạc đệm như vậy, tâm tình tốt của Hiền phi liền giảm đi phân nửa, Lâm Uyển càng thêm thấp thỏm bất an. Nàng luôn cảm thấy các cung nữ tuy rằng mặt ngoài vẫn cung kính với nàng như cũ, nội tâm lại đang trộm cười nhạo nàng.

Cười ca ca nàng có phụ thân làm Trạng Nguyên, lại không bằng được nhi tử của võ tướng.
Nàng bị loại cảm giác khó chịu này tra tấn đến một đêm không ngủ, tận đến buổi sáng ngày hôm sau, nàng cùng Hiền phi nương nương đến thỉnh an Thái hậu, lại nhìn thấy Hoa Lưu Li ngồi bên người Thái Hậu, nói chuyện rất tự nhiên với Thái Hậu, loại cảm giác này liền biến thành cáu giận cùng ghen ghét.
Nếu không có Hoa Lưu Li, cuộc đời nàng có lẽ sẽ không có nhiều thời khắc xấu hổ không thể chịu nổi như vậy.
Hiền phi nương nương cùng Thái Hậu nói về việc thành thân của Anh Vương, để Hoa Lưu Li cùng Lâm Uyển ra ngoài chơi, những việc này nói trước mặt tiểu cô nương dù sao cũng có chút không thỏa đáng.
Lâm Uyển tâm tình không yên đi theo Hoa Lưu Li ra ngoài, nàng nhìn Hoa Lưu Li ăn mặc lộng lẫy, muốn nói lại thôi. Tối hôm qua nàng hỏi thăm cung nữ, nghe nói Thái Hậu nương nương rất thích Hoa Lưu Li, mỗi lần chỉ cần nàng tiến cung, Thái Hậu đều sẽ chuẩn bị rất nhiều thứ tốt cho nàng ta, đối xử còn tốt hơn cả nữ nhi thân sinh.
Nghĩ đến Thái Hậu vừa rồi đối xử với mình bình bình đạm đạm, Lâm Uyển thập phần khó chịu, Thái Hậu nương nương có phải không thích nàng, hay không hài lòng gia thế của nàng hay không?
"Vị thiên kim kia của Lâm gia, nhìn qua tính tình có chút chất phác." Thái Hậu không quá đồng ý Hiền phi xếp hôn kỳ vào trung thu, "Ai gia lo lắng Minh Hạo ở chung sẽ không hòa hợp với nàng, không bằng tiếp tục quan sát thêm một đoạn thời gian."
"Thái Hậu, Minh Hạo hài tử kia tính tình có chút thẳng, chính là cần cô nương tính tình ôn hòa như Lâm Uyển, mới có thể ở chung hòa hợp với hắn. Nếu gặp phải những cô nương tính tình thẳng hoặc là nũng nịu một chút, chẳng phải sẽ đối chọi gay gắt, mỗi ngày cãi nhau hay sao?" Hiền phi cười cười nói, "Huống chi trai lớn cưới vợ, gái lớn gả chồng, hôn sự kéo dài cũng không tốt."
Thái Hậu biết Hiền phi nhắc tới "tính tình thẳng" "nũng nịu" là ai, theo bà thấy, Anh Vương cưới Gia Mẫn hay Lưu Li, đều thích hợp hơn thiên kim Lâm gia kia.
Cũng không phải tiểu thư Lâm gia không tốt, chỉ là bà nhìn thế nào cũng cảm thấy hai hài tử này không thích hợp.
"Ai." Thái Hậu nói, "Ai gia già rồi, những việc hao tổn tâm tư này, vẫn là để ngươi cùng hoàng đế làm chủ thôi."
Không điếc không ách không làm gia ông, lão thái bà quản quá nhiều sẽ bị người ta ghét.
Bà chỉ là đau lòng hài tử, đời này ngắn ngủn mấy chục năm, nếu mất đi khoảng thanh xuân tốt đẹp này, cả đời cũng không tìm lại được.
"Quận chúa hẳn rất vui vẻ." Lâm Uyển sóng vai cùng Hoa Lưu Li trên đường, trên đầu các nàng là bầu trời cao cao, "Chúc mừng lệnh huynh thi được hội nguyên."
"Đa tạ." Hoa Lưu Li rụt rè gật đầu.
"Gia huynh lần này phát huy không tốt, khiến quận chúa chê cười."
Hoa Lưu Li yên lặng dịch một bước sang bên cạnh, cách Lâm Uyển xa một chút, Lâm gia công tử thi thế nào thì có liên quan gì đến nàng, nàng vì sao lại phải vui hay buồn?
"Lâm tiểu thư nói đùa, người có thành tích tốt hơn lệnh huynh không phải chỉ có mình gia huynh, ta nghĩ mọi người đều sẽ không cười." Hoa Lưu Li dừng lại, ngữ khí nhàn nhạt nói, "Ta cảm thấy Lâm tiểu thư tựa hồ có hiểu lầm gì đó với ta, không hợp nhau nói nửa câu cũng thành lan man, Lâm tiểu thư mời đi trước."
Sắc mặt Lâm Uyển trở nên cực kỳ khó coi, mặt nàng tái nhợt: "Không phải ta cố ý khó xử quận chúa, chỉ sợ là quận chúa cố ý làm khó dễ ta."
Hoa Lưu Li đánh giá một lần từ đầu tới chân Lâm Uyển, cười lạnh nói: "Lâm tiểu thư, ngươi cảm thấy ngươi có cái gì đáng giá để ta cố ý khó xử?"
Lâm Uyển sâu kín nhìn Hoa Lưu Li không nói lời nào.
"Ta vẫn luôn ngưỡng mộ tài hoa cùng khí độ của lệnh tôn, Lâm tiểu thư thân là nữ nhi Lâm gia, không cần bởi vì nhất thời xúc động, làm hỏng thanh danh của huynh trưởng trong nhà." Hoa Lưu Li mặt không biểu tình, ngữ khí nghiêm túc, "Lâm tiểu thư hôm nay thất thường, ta nhìn phân thượng của Lâm đại nhân, sẽ không kể chuyện này ra ngoài cũng sẽ không so đo. Nhưng con người của ta không chỉ nhát gan không thôi đâu, mà còn rất nhỏ nhen, hy vọng sẽ không có lần sau."
Nói xong, xoay người đi về hướng ngược lại.
"Ngươi có phong cảnh ngày hôm nay, bất quá chỉ là dựa trưởng bối trong nhà mà thôi, ngươi cho rằng Hoa gia các ngươi có thể tiếp tục nở mày nở mặt được bao lâu nữa?" Lâm Uyển bị Hoa Lưu Li kích thích đến mất lý trí, cao giọng hỏi, "Ngươi không cần quá đắc ý."
Hoa Lưu Li dừng chân lại, quay đầu nhìn Lâm Uyển, bỗng nhiên cười cười, duỗi tay đỡ trán, nhẹ nhàng than ra tiếng: "Ta đau đầu quá, không thở được."
"Quận chúa, quận chúa ngài không có việc gì chứ?" Diên Vĩ bước nhanh, tiến lên đỡ Hoa Lưu Li.
Mi mắt Hoa Lưu Li run rẩy một trận, ngã ra hôn mê bất tỉnh.
"Mau đi thỉnh ngự y."
"Người tới a."
Xác định Thái Hậu sẽ không nhúng tay vào hôn sự của nhi tử, Hiền phi thầm vui mừng, chuẩn bị đứng dậy xin cáo lui thì nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Thái Hậu hỏi.
"Thái Hậu nương nương." Hồng Miên vội vàng đi vào nội điện, nhìn Hiền phi, nói với Thái Hậu, "Quận chúa giận đến công tâm, ngất đi rồi."
"Cái gì?!" Thái Hậu nóng nảy, "Đang yên đang lành, như thế nào lại giận đến công tâm? Ai gia không phải đã bảo các ngươi hầu hạ quận chúa cho tốt sao, một đám đều là đầu gỗ sao?"
"Thỉnh Thái Hậu thứ tội." Hồng Miên quỳ gối trước mặt Thái Hậu.
"Thái Hậu nương nương." Hoa Lưu Li biểu tình tái nhợt được tỳ nữ đỡ đi đến, nàng miễn cưỡng cười nói, "Chuyện này không có quan hệ cùng những người khác, chỉ tại thần nữ thân thể quá yếu, nghỉ ngơi một lát là ổn."

"Mau ngồi xuống." Thái Hậu để các cung nữ đỡ Hoa Lưu Li ngồi xuống, "Có chỗ nào cảm thấy không khoẻ?"
"Thần nữ chỉ là bị suyễn, những cung nữ thái giám này hầu hạ thần nữ rất tốt, cho rằng thần nữ tức giận đến hôn mê bất tỉnh, mới khẩn trương như vậy." Hoa Lưu Li thanh âm có chút suy yếu, "Đây đều là bệnh cũ, uống thuốc xong là tốt rồi."
Thái Hậu chú ý tới chữ "giận" này, tức khắc mày nhăn chặt lại: "Ai lại không hiểu chuyện như vậy, biết rõ thân thể ngươi không tốt, còn chọc ngươi tức giận?"
"Không liên quan đến người khác, là thần nữ không tốt......"
"Nói bậy, tính tình của ngươi ai gia còn không rõ sao, nếu không phải quá đáng, ngươi làm sao sẽ tức thành như vậy?" Thái Hậu thấy Hoa Lưu Li không chịu nói, liền hỏi Hồng Miên: "Ngươi nói với ai gia, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?"
Hồng Miên nói sự tình lại một lần cho Thái Hậu nghe: "Lâm tiểu thư chất vấn quận chúa, nói Hoa gia có thể đắc ý đến bao lâu vân vân, quận chúa liền bị tức giận đến hôn mê bất tỉnh."
"Buồn cười!" Thái Hậu tức giận đến độ muốn đập bàn, Hoa Lưu Li nhanh chóng cầm lấy tay bà, "Thái Hậu nương nương, cái bàn cứng như vậy, ngài đừng đập, đau tay."
"Ngươi đứa nhỏ này......" Thái Hậu vừa tức vừa buồn cười, "Về sau nếu ai lại nói những lời như vậy, ngươi không cần tự mình tức giận, trực tiếp phân phó hạ nhân tát nàng, ai gia chống lưng con ngươi."

"Thái Hậu nương nương, Lâm tiểu thư còn quỳ gối bên ngoài thỉnh tội......"
"Nàng là nữ nhi Lâm đại nhân, tiểu cô nương cãi nhau mà thôi, không cần phải quỳ xuống thỉnh tội." Thái Hậu ngữ khí nhàn nhạt, nghiêng đầu nhìn Hiền phi, "Ngươi đem người mang về đi."
Nhìn ra Thái Hậu nương nương bất mãn, Hiền phi khóc không ra nước mắt.
Việc này không liên quan đến bà a, Lâm Uyển nói những lời này, cũng không phải do bà dạy mà. Nhưng Lâm gia cùng Hoa gia xưa nay không có ân oán, Lâm Uyển vì sao lại muốn nhằm vào Hoa Lưu Li?
Nếu bà là Thái Hậu, đại khái cũng sẽ hoài nghi, những lời này là do bà bà tương lai là bà trộm nói đi nói lại trước mặt Lâm Uyển.
Đây thật đúng là tháng sáu tuyết rơi, có oan lại không có chỗ tố a.
Thái Tử vội vàng tới Thọ Khang Cung, nhìn thấy Lâm Uyển quỳ gối trước thềm, hắn ngồi ngay ngắn trong kiệu, mặt không biểu tình nói: "Cút."
Bả vai Lâm Uyển run lên, không ngẩng đầu.
Tác giả có lời muốn nói:
Hiền phi: Ta nói ta vô tội, sẽ có người tin sao?
Đáp: Không, không có.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro