Chương 45: Công bằng
Mò Mẫm
Tiểu nha hoàn quỳ gối bên cạnh Lâm Uyển toàn thân đều run rẩy, nghe thấy một tiếng "cút" kia của Thái tử thì toàn thân càng run rẩy hơn.
Từ trước tới nay Thái tử không phải là nam nhân biết thương hoa tiếc ngọc gì cho cam, hắn cũng không thèm quan tâm đến dáng vẻ đáng thương của chủ tớ Lâm Uyển, xuống kiệu, vội vàng đi vào Thọ Khang cung.
Lâm Uyển nghe thấy tiếng hàm răng mình lập cập đánh vào nhau, khiến nàng ta càng thêm phiền lòng sợ hãi. Nàng ta sợ người khác nghe thấy thanh âm nàng ta đang sợ hãi, nàng ta thậm chí không biết, sau khi chuyện này qua đi nàng ta nên làm gì bây giờ.
Thậm chí nàng ta còn không rõ, vì sao mình lại phải nói những lời kia với Hoa Lưu Ly, là do nàng ta ghen ghét, tự ti, hay là hận nữa?
Liên tục có người đi qua đi lại trước mặt nàng ta, có cung nữ, có thái giám, có cả thái y của Thái y viện. Ai ai cũng đi qua đi lại vội vàng, không có ai thèm nhìn nàng ta một cái nhưng nàng ta biết, những người này đang đánh giá nàng ta từ đầu nhìn đến chân. Nàng ta không dám tưởng tượng, sau khi phụ thân biết chuyện này, ông sẽ dùng loại ánh mắt thất vọng nào để nhìn nàng. Mẫu thân khẳng định là chua xót cùng bất đắc dĩ, dùng thanh âm nghẹn ngào nói với nàng ta phụ thân không dễ dàng như thế nào, trong nhà không dễ dàng ra sao. Khi còn nhỏ bà cùng phụ thân rất khốn khổ, phụ thân đã phải dốc sức nỗ lực trả giá rất nhiều mới có thể làm đến bây giờ.
Một lần lại một lần, một lần lại thêm một lần nữa.
Lâm Uyển chết lặng nhìn chằm chằm đường lát đá xanh, đồ vật ở trong cung, mọi thứ đều thật tinh xảo xa hoa, ngay cả đá phiến cũng được điêu khắc đồ án cát tường. Nàng ta nhìn chằm chằm những đồ án này, trong đầu trào ra vô số ý nghĩ, lại như chưa từng nghĩ cái gì.
Rơi vào tình cảnh này rồi, Lâm Uyển không biết còn có ai có thể giúp nàng ta, ai có thể làm hậu thuẫn cho nàng ta nữa không.
Sàn nhà thật là lạnh, quỳ gối thật đau.
"Ngươi quỳ gối ở nơi này làm gì?" Một đôi giày thêu hoa văn bốn móng rồng dừng ở trước mắt nàng ta, Lâm Uyển ngơ ngác ngẩng đầu lên, nhìn thấy gương mặt của Anh Vương.
"Tổ mẫu không thích trách phạt người khác, ngự y đã đi bắt mạch cho Phúc Thọ Quận chúa rồi." Anh Vương thở dài: "Ngươi đứng lên trước đi, đến chỗ Lâm phi nương nương nghỉ ngơi."
"Vương gia..." Lâm Uyển được mấy cung nữ thái giám phía sau Anh Vương đỡ dậy, nàng ta nhìn biểu tình Anh Vương lãnh đạm, không nghĩ tới vào lúc này, Anh Vương vốn không thích nàng ta lại chú ý tới nàng ta đang quỳ gối ở đây.
"Mẫu phi thẳng tính, nếu bây giờ ngươi quay về Lâm Thúy cung sẽ không thích hợp cho lắm." Anh Vương không hề nhìn Lâm Uyển: "Lâm phi là cô mẫu của ngươi, nhiều năm các ngươi không gặp, có lẽ sẽ có nhiều điều muốn nói với nhau. Tiểu Trần Tử, đưa Lâm tiểu thư đến cung của Lâm phi."
Môi Lâm Uyển giật giật, nàng ta muốn hỏi Anh Vương, liệu nàng ta có phải chịu trừng phạt gì hay không nhưng nàng ta không dám mở miệng.
"Sau này ngươi tự giải quyết cho tốt." Anh Vương nhìn thẳng vào Lâm Uyển: "Bổn vương là kẻ thô tục, hôn sự của Lâm tiểu thư cùng bổn vương, chỉ sợ không thích hợp cho lắm."
"Lời này của Vương gia là ghét bỏ thần nữ sao?" Lâm Uyển nghe thấy trong đầu nàng ta có thanh âm tức giận đang điên cuồng hét lên nhưng biểu tình trên mặt nàng ta lại bình tĩnh dị thường, chỉ là khóe môi run rẩy đến lợi hại: "Vương gia nói loại lời này, có từng suy xét đến thần nữ không?"
"Lâm tiểu thư, ta là Vương gia, là Hoàng trưởng tử của đương kim thiên tử." Biểu cảm Anh Vương quái dị nhìn Lâm Uyển như kẻ ngốc: "Vì sao ta phải suy xét đến cảm nghĩ của người khác nhiều như vậy?"
Thân mình Lâm Uyển hơi lảo đảo.
"Lâm tiểu thư, nơi này là kinh thành, là hoàng gia." Anh Vương chắp tay sau lưng: "Không ai có thể hy sinh lợi ích của bản thân chỉ để giữ gìn tự tôn của người khác cả."
Nói xong, hắn đi vào Thọ Khang cung.
"Lâm tiểu thư." Thái giám tùy hầu tên Tiểu Trần Tử cười tiến lên, chắp tay thi lễ nói: "Nô tài đưa ngài đến tẩm cung của Lâm phi nương nương."
Nhìn thái giám tươi cười trước mặt này, trong lòng Lâm Uyển sinh ra nỗi căm hận, duỗi tay đẩy hắn: "Cút ngay, ta là nữ nhi của triều thần, dù cho ta có phạm lỗi cũng không đến lượt loại cẩu nô tài như ngươi tới cười nhạo ta!"
"Lâm tiểu thư nói phải." Tiểu Trần Tử vẫn tươi cười như cũ: "Lâm đại nhân là vị quan tốt được vạn dân kính ngưỡng, nô tài chỉ là một kẻ tiện nhân, không dám bất kính với Lâm tiểu thư."
Lâm Uyển đột nhiên ngơ ngẩn, vô số cảm xúc trào ra.
Nàng hiện tại nên làm gì bây giờ?
Nên làm cái gì bây giờ?
Khi Anh Vương đi vào nội điện, ngự y đã khám mạch xong, Hoa Lưu Ly dựa nghiêng trên ghế, trên mặt vẫn còn tái nhợt.
Thấy Hoa Lưu Ly chuẩn bị đứng dậy hành lễ, Anh Vương vội vàng miễn lễ, xoay người hành lễ với Thái hậu cùng Thái tử, nói: "Tổ mẫu, tôn nhi đến bồi tội với ngài và Phúc Thọ Quận chúa."
"Nàng ta là vị hôn thê của ngươi, không phải Vương phi, ngươi không cần tới bồi tội." Thái hậu vẫn còn chưa hết tức giận, cũng không thèm nhìn Hiền Phi đang ngồi bên cạnh một cái rồi nói tiếp: "Huống chi nàng ta có thể trở thành Anh Vương phi hay không, còn chưa chắc chắn đâu."
Sắc mặt Hiền phi khẽ biến, lại không dám nói gì.
"Hoàng tổ mẫu, hôm nay tôn nhi tới, cũng muốn nói về chuyện này." Anh Vương không bận tâm trong điện còn có ngự y và những người khác, mở miệng nói: "Tôn nhi cùng Lâm tiểu thư tính cách không hợp, vô duyên trở thành phu thê, xin Hoàng tổ mẫu minh giám."
"Hạo Nhi, con đang nói gì đấy?!" Hiền Phi nhịn không được nói: "Đây là hôn sự do chính phụ hoàng con quyết định, sao có thể nói thôi là thôi."
"Hiền Phi, tổ tôn chúng ta đang nói chuyện, ngươi không nên xen mồm vào." Thái hậu liếc nhìn Hiền Phi: "Sau này khi ngươi nói chuyện cùng tôn tử của ngươi, con dâu ngươi xen mồm vào, ngươi có thấy vui không?"
Hiền Phi hậm hực nghĩ, tổ tôn hai người mà nói chuyện tiếp, con dâu của ta cũng mất luôn, làm gì còn con dâu tới xen mồm nữa? Nói tiếp, ta cũng có phải là con dâu của ngài đâu, ta chỉ là thiếp của nhi tử ngài thôi. Người duy nhất có thể gọi là con dâu ngài, trên mộ cỏ đã mọc đi mọc lại không biết bao lần rồi.
Hiền Phi thầm bất mãn nhưng bà im lặng không dám nói. Bà liếc nhìn Thái tử, hi vọng Thái tử ngày thường không có việc gì cũng thích đi tìm việc xen vào vài câu. Chỉ là hôm nay Thái tử cũng không biết bị làm sao, từ khi vào cửa đến giờ, tổng cộng chưa nói được đến mười câu, sắc mặt cực kỳ khó coi.
"Minh Hạo, ngươi nói với Hoàng tổ mẫu xem, ngươi nghĩ thế nào?" Thái Hậu hỏi Anh Vương.
"Hoàng tổ mẫu, tôn nhi muốn từ hôn." Anh Vương tạm dừng một chút: "Lâm tiểu thư hẳn nên tìm một phu quân khác thích hợp với nàng ấy hơn."
"Ngươi chắc cũng biết, nếu từ hôn vào lúc này, không chỉ ảnh hưởng không tốt đến Lâm gia, cũng sẽ ảnh hưởng đến ngươi." Thái hậu nói: "Lâm Chu rất có uy vọng trong văn thần, còn được lòng dân, nếu từ bỏ hôn sự này, đương nhiên sẽ có đồn đãi vớ vẩn truyền ra, ngươi có hối hận không?"
"Tuy người dân sẽ nói vài chuyện phiếm trong lúc trà dư tửu hậu nhưng một thời gian sau sẽ quên thôi. Còn đối với quan văn, hôn sự của ta thì có liên quan gì với bọn họ. Nếu bọn họ bất mãn, thì cứ để nhi tử nhà bọn họ cưới nữ nhi Lâm gia là được, tôn nhi cũng không ngại."
"Nói hươu nói vượn." Thái hậu vừa tức vừa buồn cười: "Việc này ai gia sẽ cùng ngươi nói với Hoàng đế."
"Tạ Hoàng tổ mẫu." Anh Vương cúi đầu thật thấp với Thái hậu, xoay người nhìn Hoa Lưu Ly: "Thân thể Quận chúa vẫn ổn chứ?"
"Thần nữ không sao cả." Nàng do dự một chút, nói với Anh Vương: "Hôn nhân đại sự không phải trò đùa, nếu bởi vì mâu thuẫn nhỏ giữa thần nữ và Lâm tiểu thư, ảnh hưởng đến hôn sự của điện hạ với Lâm tiểu thư, thần nữ không thể thoái thác tội của mình, xin điện hạ suy nghĩ kỹ rồi mới làm..."
"Việc này không liên quan đến Quận chúa." Anh Vương nói: "Bổn vương cùng Lâm tiểu thư vốn không hợp nhau, cho dù không xảy ra chuyện của Quận chúa, bổn vương cũng đã có ý định từ bỏ hôn sự này, Quận chúa không cần để ở trong lòng."
Hoa Lưu Ly biết phương thức Anh Vương và Lâm Uyển ở chung như thế nào, hai người này xác thật không quá hòa hợp. Rõ ràng là vị hôn phu cùng vị hôn thê, lại còn không vui vẻ bằng nàng và Thái tử, nàng và Thái tử còn không có quan hệ gì đây này.
Nhìn Thái tử ngồi trên ghế không nói gì, Hoa Lưu Ly có chút lo lắng. Thoạt nhìn hình như tâm tình Thái Tử có vẻ không tốt lắm, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?
Bị nhi tử làm trò trước mặt người ngoài, ngỗ nghịch không nghe theo ý của mình, Hiền Phi có chút không vui, bà đứng lên nói với Thái Hậu: "Nếu Quận chúa đã không sao, thiếp cũng nên cáo từ."
Thái Hậu gật đầu: "Ngươi đi đi."
Anh Vương thấy mẫu phi vội vàng rời đi, cũng tìm lý do đuổi theo.
Người ngoài đi rồi, Thái hậu mới thở dài nói: "Ai gia đón ngươi vào cung là muốn để ngươi chơi cho vui vẻ, không ngờ tới lại gặp phải loại chuyện này."
"Xin Thái hậu nương nương yên tâm, những lời nói kia thần nữ sẽ không để trong lòng." Hoa Lưu Ly đứng dậy ngồi xuống bên cạnh Thái hậu: "Ngài nói lời này là muốn đuổi thần nữ ra khỏi cung sao?"
"Ai gia làm sao bỏ được ngươi, kể cả có đuổi Thái tử ra ngoài, ai gia cũng luyến tiếc để ngươi." Thái hậu nói: "Ngươi cứ an tâm ở đây, ai dám nói ra nói vào, ai gia thay ngươi trút giận."
Thái tử ngồi ở bên cạnh: "..."
Thái hậu dù sao cũng lớn tuổi rồi, lăn lộn một phen như vậy, thân thể có chút mệt mỏi, Hoa Lưu Ly khuyên một hồi lâu, bà mới an tâm quay lại tẩm điện nghỉ ngơi.
Khi Hoa Lưu Ly trở về, Thái tử vẫn chưa đi. Hoa Lưu Ly đã từng đi du thuyền ăn đồ ăn ngon với Thái tử, hành sự tùy ý tự tại hơn rất nhiều.
Nàng đi đến trước mặt Thái tử, vẫy vẫy tay: "Điện hạ, người đang nghĩ gì vậy?"
"Cô đang nghĩ làm thế nào để báo thù cho ngươi." Thái tử giữ tay Hoa Lưu Ly, rất nhanh liền buông ra: "Ngươi là do Cô mời vào cung, người khác khi dễ ngươi, chính là đánh vào mặt Cô. Cô thân là Thái tử, mặt mũi không thể ném đi như vậy được."
"Điện hạ, tranh chấp giữa tiểu nữ nhi chúng ta, tự ta xử lý mới phải. Nếu người nhúng tay vào, sau khi bị truyền ra sẽ không tốt cho người." Hoa Lưu Ly biết Thái tử coi nàng là người một nhà, muốn trút giận thay nàng nhưng loại chuyện này nếu bị lộ ra, những ngự sử kia khẳng định sẽ dậm chân phê bình Thái tử.
"Từ nhỏ Cô chính là hỗn thế ma vương, nếu người khác nói vào vài câu liền không làm nữa, Cô tính là Thái tử gì chứ." Thái tử khẽ cười một tiếng: "Con người luôn phải chịu trách nhiệm cho những gì mình đã nói, bằng không người khác nhìn vào, còn tưởng rằng hoàng gia chúng ta thừa nhận cách nói của Lâm Uyển."
Tức khắc Hoa Lưu Ly hiểu được, Thái tử đang uyển chuyển nói cho nàng biết lập trường và thái độ của hoàng gia. Nàng bưng ấm trà lên, rót trà cho Thái tử: "Chính bởi vì thần nữ tin tưởng điện hạ, mới không muốn điện hạ nhúng tay vào việc này. Thần nữ có thể tự mình giải quyết, sao còn liên lụy đến điện hạ nữa? Không đáng giá, không có lời, cũng không cần thiết. Điện hạ người như vậy, cần gì phải vì một số người nhỏ bé, ảnh hưởng đến thanh danh của người."
"Quận chúa giải quyết, sẽ không ảnh hưởng đến thanh danh của ngươi sao?
"Bởi vì thần nữ là tiểu nhân thích mang thù, những thứ như thanh danh này, thần nữ cũng không cần lắm." Hoa Lưu Ly đưa chén trà cho Thái tử: "Thần nữ cũng không cưới nhi tử của bọn họ, bọn họ nghĩ gì nói gì cũng đâu có liên quan đến thần nữ đâu."
"Ngươi không cưới nhi tử của bọn họ, chẳng lẽ ngươi muốn cưới nữ nhi của bọn họ hả?" Thái tử uống một ngụm trà.
"Điện hạ, thần nữ thích nhi lang." Hoa Lưu Ly bị Thái tử chọc cười: "Xin điện hạ yên tâm, thần nữ từ nhỏ đến lớn bởi vì kén ăn, rất nhiều thứ không thích ăn, cũng không thích bị thiệt."
"Cô cùng Quận chúa giống nhau, không chỉ không thích bản thân bị thiệt, cũng không muốn người quan trọng bị thiệt." Thái tử đặt chén trà xuống, nhẹ nhàng vén lại sợi tóc lỏng ra của Hoa Lưu Ly: "Ngươi nghỉ ngơi trước đi, trong lòng Cô tự biết rõ." Nói xong, đứng dậy đi nhanh ra bên ngoài.
Hoa Lưu Ly chỉnh lại đầu tóc, nhìn Thái tử rời đi.
Người quan trọng hả?
Nàng sao?
Thái tử điện hạ này, có lẽ là người rất trọng nghĩa khí.
Ngự thư phòng Thần Dương cung, Hoàng đế đang phê duyệt chồng tấu chương cao ngất, thấy Thái tử tiến vào, đầu cũng lười nâng lên: "Thiếu tiền bạc thì đi tìm Triệu Tam Tài mở tư khố của trẫm, trẫm đang bận."
"Phụ hoàng." Thái tử tiến lên hành lễ, tìm thấy điều lệnh của Lâm Chu trong đống tấu chương: "Nhi thần không phải tới đòi tiền, nhi thần tới cáo trạng."
"Ai dám mắng ngươi hả?!" Xương Long đế buông ngự bút, mày không vui nhăn lại. Ông nhìn điều lệnh Thái tử đang cầm: "Lâm Chu?"
"Không ai dám mắng nhi thần, phụ hoàng ngài hiểu lầm rồi." Thái tử đưa điều lệnh cho Xương Long đế: "Nhi tử muốn Lâm gia khó chịu, ngài giúp nhi thần chút đi."
"Sao lại thế này?" Xương Long đế hiểu nhi tử của mình, ngày thường nếu có người nói bậy về hắn, hắn nhiều nhất cũng chỉ oán giận vài câu, trừ phi quan viên này thật sự phạm vào việc gì đó, bằng không hắn sẽ không nói loại lời này.
"Lâm Chu quả thực nuôi dưỡng ra một nữ nhi tốt." Thái tử nói lại chuyện xảy ra giữa Lâm Uyển cùng Hoa Lưu Ly với Xương Long đế: "Nhi thần nghĩ, Lâm Uyển chỉ là một tiểu cô nương, sao có thể biết đại sự gì trong triều, nếu không phải Lâm Chu nói gì đó ở nhà, làm sao dám nói loại lời như vậy với Phúc Thọ quận chúa?"
"Ở trong mắt những người này, trẫm là loại người không chấp nhận được thần tử có năng lực, là người vong ân phụ nghĩa sao?!" Xương Long đế nghe xong, tức giận đến mức ném điều lệnh của Lâm Chu sang một bên: "Ứng Đình vì chống lại địch nhân, suýt chút nữa đã chết trên chiến trường, những người này không cảm ơn, không nhớ công của hắn thì thôi, cả ngày lại chỉ nghĩ trẫm ghét bỏ Hoa gia!"
Xương Long đế đã bất mãn với những người suy đoán lung tung đó từ lâu, lại đau lòng Hoa gia. Nhiều thế hệ Hoa gia vì Đại Tấn trấn thủ biên cương, thậm chí có không ít người chết trên chiến trường. Kể cả hiện tại, hai nhi tử của Hoa Ứng Đình vẫn còn canh giữ ở Thanh Hàn châu khổ hàn, chỉ để bá tánh Đại Tấn có thể an ổn sinh sống.
Lòng dạ phải xấu xa đến mức nào, mới có thể nói ra loại lời này chứ?
"Trẫm thấy những người đó chính là ghen ghét Hoa gia lập được nhiều công lao như vậy, mới không nhìn ra người ta tốt thế nào." Xương Long đế càng nghĩ càng giận. Ông cùng Hoa Ứng Đình khi còn bé đã quen biết nhau, năm đó Hoa gia vì không để tiên đế phế đi vị Thái tử là ông đây, không biết đã trả giá bao nhiêu, những ân tình này ông không nói ra nhưng vẫn luôn ghi tạc trong đáy lòng.
Hiện tại những người này, mỗi ngày lại ngóng trông ông thu thập Hoa gia sao?
Tưởng bở!
Xương Long đế thực sự tức giận, ông tức giận sẽ muốn tìm rắc rối cho người khác. Tuy ông là một Hoàng đế biết nói đạo lý nhưng cũng có chút tính tình nhỏ của mình, cho nên liền đè ép điều lệnh của Lâm Chu xuống dưới.
Lại lục tìm mấy thứ tốt trong tư khố của mình, bỏ vào mấy cái rương to, để tổng quản thái giám Triệu Tam Tài tự mình đi tặng quà.
Nếu ai dám mắng Hoa gia, ông liền thưởng đồ tốt cho Hoa gia.
Ông cũng không tin, những người này vẫn còn cho rằng ông muốn Hoa gia không tốt.
Nhưng mà lòng người khó dò, ban ngày Xương Long đế thưởng cho Hoa gia, ban đêm liền có không ít quan viên đã biết tin tức này.
"Hoa gia đang là lúc được lòng dân, thế mà lại có người làm trò trước mặt người Hoa gia, nói thẳng Hoa gia phong quang không được bao lâu, thật là... ai, sao Lâm Chu lại dạy ra một nữ nhi không có đầu óc như vậy?"
"Cũng khó trách bệ hạ thưởng nhiều lễ vật trấn an Hoa gia như thế, Hoa gia Tam công tử vừa mới thi đỗ hội nguyên, không lâu nữa lại đến Bách Quốc Yến. Nếu để sứ thần nước khác biết, đại công thần Hoa gia người ta, vừa hồi kinh đã chịu nhục mạ, lan truyền ra ngoài thì toàn bộ Đại Tấn chúng ta đều không còn tí mặt mũi nào."
"Vị trí Anh Vương phi kia của nữ nhi Lâm gia sợ là không giữ được rồi."
Ngày hôm sau, sau khi lâm triều kết thúc, Xương Long đế gọi Thái tử vào Ngự thư phòng, để hắn phê duyệt tấu chương. Ông là Hoàng đế, tương lai nhi tử ông cũng phải làm Hoàng đế, không thể để một mình ông chịu khổ chịu mệt được.
Phụ tử hai người ở chung hòa hợp, tuy rằng nhìn Thái tử lười biếng, Xương Long Đế liền không nhịn được muốn mắng hắn nhưng Thái tử luôn có thể trong dăm ba câu làm ông hết giận.
"Bệ hạ, Lâm phi nương nương cầu kiến."
Xương Long đế nhớ từ trước đến nay Lâm phi luôn là sách thơ không rời tay, gần như không bao giờ cầu kiến Ngự thư phòng, hôm nay lại phá lệ, thật khó có được.
"Tuyên."
Làn da Lâm phi rất trắng, là một nữ nhân yểu điệu, sau khi bà tiến vào thì quy quy củ củ hành lễ với Xương Long đế: "Thiếp gặp qua bệ hạ."
Xương Long đế nâng nâng tay, ý bảo bà đứng dậy: "Lâm phi, nàng đến đây là có chuyện gì?"
Lâm phi cắn cắn môi dưới, bà nghiêng đầu nhìn Thái tử, biểu tình có chút khó xử.
Thái tử nhướng mày, hắn là Thái tử tốt biết đối xử bình đẳng, lúc Hiền Phi tới đây hắn không tránh. Lâm phi tới, hắn cũng lười phải tránh đi.
Miễn cho sau này khi Hiền Phi nương nương biết được lại oán giận hắn nặng bên này nhẹ bên kia, ảnh hưởng đến hòa thuận giữa các phi tần.
"Thiếp là tới bồi tội với bệ hạ." Lâm phi lại lần nữa hành lễ: "Thiếp dạy dỗ chất nữ không nghiêm, xin bệ hạ thứ tội."
Không bao lâu sau khi Lâm Chu thi đỗ Trạng Nguyên, ông liền đi đến nơi khác nhậm chức, Lâm phi cũng không ở chung quá nhiều với chất nữ Lâm Uyển này. Nhưng náo loạn ra loại chuyện như thế này, bà làm cô mẫu, không đứng ra bồi tội không được.
Huống chi nhà mẹ đẻ của bà cũng không có người thân nào khác, chỉ có một mình ca ca Lâm Chu này. Vì huynh trưởng, bà cũng không đành lòng để Lâm Uyển chịu chỉ trích quá lớn vì việc này.
"Nàng cùng thiên kim Lâm gia không có nhiều cơ hội ở chung, trẫm sẽ không bởi vì việc này mà trách nàng." Xương Long đế trấn an nói: "Việc này nàng không cần để ở trong lòng, trở về nghỉ ngơi cho tốt, trong lòng trẫm hiểu rõ."
"Bệ hạ, thiếp cùng gia huynh tuổi nhỏ đã tang phụ tang mẫu, từ nhỏ sống nương tựa lẫn nhau. Những năm gần đây, dưới gối gia huynh chỉ có một trai một gái, mong bệ hạ xem huynh trưởng làm quan thanh liêm, xử lý Lâm Uyển nhẹ một chút."
"Tiểu cô nương nói chuyện xúc động, có cái gì để xử lý?" Ngữ khí Xương Long đế nhàn nhạt nói: "Bảo Lâm Chu đưa nàng ta về, dạy lại một chút, để nàng ta biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói. Các tướng sĩ ở trên chiến trường nhiệt huyết, sẵn sàng hy sinh, không nên để những lời nói bậy của tiểu hài tử không hiểu chuyện làm rét lạnh tâm bọn họ."
"Vâng, thiếp hiểu rõ." Nhìn biểu tình bình tĩnh của bệ hạ, Lâm phi ngược lại có chút sợ hãi.
"Trẫm cùng Thái tử còn có chuyện muốn làm, nàng lui xuống trước đi." Xương Long Đế ngẩng đầu nhìn Lâm phi: "Đúng rồi, nàng trở về nói với Lâm phu nhân, hôn sự của lão đại cùng Lâm tiểu thư không thích hợp, trẫm cho rằng việc hôn nhân này vẫn nên hủy bỏ đi."
Chuyện lo lắng nhất vẫn xảy ra.
Sắc mặt Lâm phi trắng bệch, mắt bà đỏ lên: "Bệ hạ, Lâm Uyển vẫn là hài tử, hiện tại đã biết sai rồi, xin ngài cho nàng ta cơ hội..."
"Nếu là hài tử, như vậy chứng minh nàng ta không thích hợp để thành thân." Ngữ khí Xương Long Đế có chút lãnh đạm: "Một hài tử, không thể làm được Anh Vương phi."
Lâm phi biết, bệ hạ đang tức giận. Chuyện này không chỉ khiến bệ hạ sinh ra bất mãn với một nhà ca ca, chỉ sợ ngay cả bà cũng chịu liên lụy.
"Bệ hạ." Bà quỳ gối xuống trước Xương Long đế, nhẹ giọng khóc nức nở.
"Đứng lên đi." Xương Long Đế thở dài: "Nàng không cần nghĩ nhiều, lão tứ đã sắp đến tuổi phong tước rồi, nàng khóc như vậy còn ra thể thống gì."
Phong tước sao?
Nghe thấy bệ hạ sẽ phong tước cho nhi tử, trong lòng Lâm phi trấn định lại, xem ra bệ hạ cũng không bởi vì chuyện của Lâm Uyển mà giận chó đánh mèo lên bà cùng nhi tử.
"Thiếp nhất thời không nhịn được, để bệ hạ ngài chê cười rồi." Lâm phi lau khô khóe mắt, dựa vào cung nữ đỡ đứng lên: "Ý của bệ hạ, thiếp sẽ chuyển lại cho đại tẩu."
Thái tử nhìn Lâm phi cười rưng rưng, trong lòng nghĩ, vẫn là Lưu Ly tương đối đẹp, dù là dáng vẻ gì cũng đẹp.
Lâm phu nhân tiến cung đón Lâm Uyển ra ngoài, nhìn nữ nhi không nói gì, Lâm phu nhân nhịn không được thở dài: "Hôm nay tâm tình Phụ thân con không tốt lắm, sau khi con trở về, xin lỗi ông ấy cho tốt, đừng tiếp tục chọc ông ấy không vui nữa."
Lâm Uyển không nói gì.
"Sớm biết để con tiến cung sẽ gặp phải nhiều chuyện như vậy, hai ngày trước ta không nên để con tiến cung." Lâm phu nhân thấy nữ nhi không nói lời nào, liền tự trách: "Đều do ta, ta nên nhắc nhở con, cách Phúc Thọ quận chúa xa một chút. Người như bọn họ, đứa trẻ được bọn họ nuôi dưỡng ra đương nhiên sẽ là loại nũng nịu yếu ớt, con xảy ra xung đột với nàng, người chịu thiệt chỉ có thể là con thôi."
"Người như vậy?" Lâm Uyển đột nhiên có chút kích động: "Nàng ta là người như vậy? Phụ thân con vốn là thái thú Vĩnh Châu, nữ nhi cũng không kém người khác, vì sao cái gì cũng không bằng nàng ta chứ?!"
Lâm phu nhân bị cơn bùng nổ đột ngột của nữ nhi dọa hoảng lên, sửng sốt một lát, sau khi phản ứng được nữ nhi nói cái gì, liên tục gạt lệ nói: "Ngươi nói gì vậy, ta cùng với phụ thân ngươi ngậm đắng nuốt cay dưỡng dục ngươi, không ngờ tới ngươi lại nghĩ như vậy."
Nghe tiếng khóc của mẫu thân, Lâm Uyển lại trầm mặc lần nữa.
Lâm phu nhân khóc suốt chặng đường, cho đến khi xe ngựa ngừng ở cổng lớn Lâm gia, mới lau khô khóe mắt, quay đầu tiếp tục dặn dò Lâm Uyển không nên chọc giận phụ thân nàng.
Lâm Uyển cúi đầu đi theo phía sau Lâm phu nhân, sau khi vào cửa mới phát hiện trong nhà an tĩnh cực kỳ, bọn hạ nhân nơm nớp lo sợ đứng ở trong một góc, phụ thân ngồi ở chính sảnh, biểu tình thoạt nhìn thập phần nghiêm túc.
Nàng bước chân dừng một chút, chần chừ tiến lên.
Nhưng mà Lâm Chu chỉ là nhìn nàng ta một cái, ánh mắt tràn trề thất vọng đứng dậy rời đi, một câu trách cứ cũng không hề nói ra.
Ánh mắt Lâm Uyển nhìn theo bóng dáng phụ thân và mẫu thân rời đi, nàng ta ngồi xuống ở trên chiếc ghế lạnh lẽo .
"Đã đói bụng chưa?" Không biết qua bao lâu, Lâm Sâm đã đi tới, trong tay còn bưng thêm một mâm điểm tâm.
Lâm Uyển lắc đầu: "Muội không muốn ăn"
"Không ăn nhiều thì ăn chút ít cũng được." Lâm Sâm do dự một chút: "Buổi sáng có tin tức truyền tới nói, điều lệnh của cha, bị đè ở Ngự thư phòng, không biết khi nào mới có thể phát xuống."
"Hiện tại tâm tình phụ thân không tốt, muội đừng để ở trong lòng."
Lâm Uyển cười lạnh một tiếng, vẫn như trước không mở miệng.
"Ai."
Lâm Thúy cung.
Hiền Phi liên tục thở dài, nàng vuốt bên mái tóc trên đầu, nhịn không được oán giận cùng Anh Vương: "Bổn cung sớm muộn gì cũng bị con làm cho tức giận hết tóc."
"Lúc trước nếu ngài là đồng ý cho Phúc Thọ quận chúa làm Vương phi của con, hiện tại nhi tử cũng không cần đánh quang côn." Anh Vương nhỏ giọng thầm nói: "Này cũng không thể trách con..."
" Chuyện lúc trước không cho Phúc Thọ quận chúa làm Vương phi Vương phi của con này, chính con cũng đồng ý." Hiền Phi nói: "Ai có thể dự đoán được, thế mà Lâm Chu lại dạy ra một nữ nhi như vậy?"
Cho dù bệ hạ có tâm tư nghi kỵ đối với Hoa gia đi chăng nữa, cũng không nên nói ra tại thời điểm này, đây không phải đánh vào mặt bệ hạ sao?
"Nhi tử à, ta cứ cho rằng hán tử dân gian nghèo cưới vợ mới không dễ dàng, không ngờ tới ngươi thân là Hoàng tử, cưới một tức phụ tốt cũng khó như vậy."
Mẫu tử hai người cùng thở dài kêu rên.
Một người than con dâu.
Một người than lúc trước vì sao mình lại không đồng ý cưới Hoa Lưu Ly.
**********************************************
Tác giả có lời muốn nói:
Thái tử: Cô là một người rất chú ý đến mọi thứ, đặc biệt là công bằng.
Nhóm hậu phi nhóm:???
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro