Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 44: Oan uổng

Mò Mẫm


Ngoài trà lâu ồn ào náo động cùng náo nhiệt, đều không liên quan đến Diêu Văn Nhân. Nàng ngốc trệ ngồi ở trên ghế, bị đả kích đến độ thật lâu thật lâu nàng cũng vẫn còn chưa phục hồi lại tinh thần.

"Diêu tỷ tỷ, ngươi có sao không?" Điền San đẩy dĩa điểm tâm Diêu Văn Nhân thích nhất đến trước mặt nàng: "Tới, ăn một chút gì đó để giảm bớt một chút cảm xúc."

"Là ta sai rồi." Diêu Văn Nhân thất hồn lạc phách cầm lấy một khối điểm tâm cho vào trong miệng, thiếu chút nữa bị nghẹn, uống thêm nửa chén trà nhỏ mới bình ổn lại: "Hôm đó ta ở miếu Văn Khúc Tinh gặp được Hoa Lưu Ly, thấy nàng ở trước mặt Văn Khúc Tinh cầu phúc cho huynh trưởng nàng, ta còn mở miệng châm chọc nàng."

Nói đến đây, Diêu Văn Nhân liền ảo não không thôi: "Sớm biết rằng Văn Khúc Tinh linh thiêng như vậy, đừng nói quyên tiền nhang đèn, cho dù bắt ta dập đầu cũng được, thế nào cũng không để huynh trưởng Hoa Lưu Ly cao hơn ca ca ta một cái đầu."

"Từ từ, ngươi nói cái gì?!" Gia Mẫn khiếp sợ lại đồng tình nhìn chằm chằm Diêu Văn Nhân. Đây là có bao nhiêu luẩn quẩn trong lòng, mới có thể chạy tới đắc tội Hoa Lưu Ly thế?

"Ta nhìn đến Hoa Lưu Li ở Văn Khúc Tinh xem cho nàng huynh trưởng cầu phúc." Diêu Văn Nhân uể oải nói, "Khẳng định là ta đắc tội Văn Khúc Tinh, ca ca mới không bắt được hảo thứ tự."

"Nói về thần quỷ, vốn chỉ là chuyện hư vô mờ mịt, sao mà có thể trách ngươi được?" Gia Mẫn an ủi nói: "Mọi việc cứ nghĩ về hướng tốt, có lẽ việc này cùng với việc Hoa Lưu Ly cầu thần bái phật không có liên quan, chỉ là ca ca nàng ta so với đường ca có tài hoa hơn thôi?"

Diêu Văn Nhân yên lặng nhìn Gia Mẫn, sau một lúc lâu nói không ra lời.

Loại lời nói này, thật sự gọi là an ủi hả?

"Ý của ta là, có lẽ đường ca chỉ là nhất thời phát huy thất thường, mới để cho ca ca Hoa Lưu Ly tạm thời cầm hội nguyên." Gia Mẫn nhanh chóng sửa miệng lại: "Chờ đến lúc thi đình, mới có thể thấy rốt cuộc."

"Gia Mẫn nói đúng." Điền San chạy nhanh tới hòa hoãn không khí: "Diêu tỷ tỷ, lệnh huynh đã thi khảo rất khá, thi hội ba năm một lần, hắn có thể xếp hạng lấy thứ năm, đã chứng minh rằng hắn tài hoa hơn người, chúng ta hẳn nên vui vẻ vì hắn ăn mừng, mà không phải nghĩ đến những chuyện vặt vãnh không liên quan."

"Các ngươi nói đúng, mọi chuyện phải nhìn về hướng tốt." Diêu Văn Nhân hít sâu một hơi: "Tuy rằng ca ca ta không được hội nguyên, nhưng cũng cầm hạng thứ năm trong bảng thành tích. Ta nhớ rõ ca ca Lâm Uyển cũng tham gia lần hội khảo này, hắn xếp hạng thứ mấy vậy?"

Điền San cùng Gia Mẫn đồng thời lắc đầu, các nàng căn bản không chú ý tới chuyện này.

Diêu Văn Nhân kêu người hầu đi xuống hỏi thăm một chút, biết được huynh trưởng Lâm Uyển chỉ lấy hạng thứ bảy, tâm tình liền tốt lên.

Nhìn lên thì chẳng bằng ai, nhưng nhìn xuống thì mấy ai bằng mình.

Nhóm  cung hầu phái đi đón Hoa Lưu Ly tiến cung vừa cổng lớn đến Hoa gia, liền nghe được người báo tin vui khua chiêng gõ trống chạy về, hô lớn 'Chúc mừng Hoa công tử cao trung hội nguyên'.

Hội nguyên?

Đấy không phải là danh hiệu giải nhất thi hội sao?

Nữ quan đứng đầu giơ tay ý bảo xe ngựa tránh ra, cho thông đường. Nàng nhìn người Hoa gia tự mình dẫn người báo tin vui nghênh tiếp tiến đại môn, Phúc Thọ quận chúa đi theo phía sau hai vị tướng quân, mặt mũi đầy ý cười, ngay cả nhìn dáng vẻ đi đường cũng rõ ràng vui vẻ hơn ngày thường không ít.

Bùm bùm tiếng pháo vang lên, cách tường viện cao cao, nữ quan cũng có thể cảm nhận được không khí vui sướng.

"Bây giờ chúng ta đi vào sao?"

"Chờ một chút." Nữ quan nói: "Chúng ta đi thêm một vòng nữa , sau nửa canh giờ rồi quay lại đây."

"Ta biết Tam ca là mỹ nam tử thông minh nhất." Tiễn người đi báo tin vui, cửa lớn vừa đóng lại, Hoa Lưu Ly liền vui sướng nhảy lên nhảy xuống: "Tam ca, ngươi thật là lợi hại!"

"Trong khoảng thời gian này, ngươi kêu phòng bếp đổi thức ăn đa dạng cho ta ăn, cũng rất vất vả." Hoa Trường Không thấy Hoa Lưu Ly vui vẻ mà gương mặt đỏ bừng, trong lòng dâng lên một cỗ ấm áp.

Người nhà hắn luôn là như vậy, hắn lấy được thành tích tốt, bọn họ còn vui vẻ hơn so với hắn. Lúc hắn buồn bã hoặc là khi hắn không được như ý, sẽ không hề có vẻ mặt trách cứ, mà luôn ở bên cạnh hắn, an ủi hắn.

Có được người nhà đáng yêu như thế, đây là chuyện cuộc đời này hắn may mắn nhất.

"Ba người các ngươi cứ nói chuyện trước đi, ta đi an bài người báo tin vui cho đại ca nhị ca ngươi, còn có nhà ngoại bên kia của các ngươi, cũng phải phái người đi thông tri." Vệ Minh Nguyệt nhìn trượng phu cùng hài tử liên tiếp cười ngây ngô, cười cười vỗ vỗ bả vai Hoa Trường Không, đứng dậy đi thư phòng.

Chờ Vệ Minh Nguyệt vừa đi, Hoa Ứng Đình ở trên người tìm kiếm, tìm nửa ngày, móc ra mấy tờ ngân phiếu mệnh giá khác nhau, hào phóng đưa tới trong tay Hoa Trường Không: "Cầm đi, đây là vi phụ khen thưởng cho ngươi."

"Oa, cha, thế mà ngài cất giấu được mấy trăm lượng tiền riêng luôn hả?" Hoa Lưu Ly trợn tròn mắt nhìn, nhỏ giọng nói: "Nếu bị mẫu thân biết, ngươi liền xong đời luôn rồi."

"Tiểu nha đầu thì biết cái gì." Hoa Ứng Đình cười hắc hắc: "Nam nhân tàng  trữ chút tiền riêng, đó là lạc thú giữ phu thê. Nói nữa, ta phí tâm phí lực tích góp chút bạc này, cuối cùng không phải là dùng ở các ngươi trên người sao?"

Thân là trượng phu, mỗi năm luôn phải nghĩ cách  chuẩn bị vài món quà bất ngờ cho  phu nhân, tiền này từ đâu mà có chứ?

Đương nhiên là tiền riêng.

Thân là phụ thân, những lúc sinh nhật nhi nữ hoặc là khi nhi nữ có biểu hiện tốt, là phải mua chút lễ vật cổ vũ một chút, tiền từ đâu mà tới đây?

Vẫn là tiền riêng.

Nhìn đống tiền riêng mỗi lúc một nhiều, đó là cảm giác thỏa mãn.

Lấy tiền riêng dùng cho thân nhân mình yêu thương, đó là cảm giác thành tựu.

"Các con vẫn còn quá tuổi trẻ." Hoa Ứng Đình duỗi tay chỉ chỉ vào đầu nhi nữ : "Các con cho rằng ta sợ mấy đứa nói cho mẫu thân các ngươi biết việc này sao? Ta nói cho các con..."

Ngoài hành lang truyền tới tiếng bước chân, Hoa Ứng Đình đè lại tay Hoa Trường Không, nhét ngân phiếu vào trong lòng ngực hắn, giương giọng nói: "Nam nhân sợ lão bà của mình thì tính là  cái gì, sợ lão bà là biểu hiện của nam nhân tốt. Trường Không, ngươi phải nhớ kỹ nghe không?"

"Cả ngày không đứng đắn đàng hoàng, nói với bọn nhỏ cái gì đâu không à?" Vệ Minh Nguyệt đi tới cửa: "Trước đưa bọn nhỏ đi dâng hương cho tổ tiên, các con đi rủa tay sạch sẽ đi rồi tới từ đường."

"Được, phu nhân." Trên mặt Hoa Ứng Đình đưa ra nụ cười lấy lòng.

Hoa Trường Không cùng Hoa Lưu Ly đồng thời nhìn về phía Hoa Ứng Đình, lộ ra nụ cười vi diệu.

"Quả nhiên là cha không sợ mẫu thân."

"Chỉ là vô cùng sợ mà thôi."

Hoa Ứng Đình da mặt dày, bị hai đứa nhỏ giễu cợt, tức giận đuổi hai đứa nhỏ giống như đuổi vịt ra môn: "Lăn lăn lăn, đi rửa tay đi rồi dâng hương."

Chọc cho huynh muội hai người hi hi ha ha cười vang một trận, Hoa Lưu Ly còn nhân cơ hội rút từ trong lòng ngực Hoa Trường Không ra hai tấm ngân phiếu, nhét vào túi áo mình.

Cùng so sánh với sự náo nhiệt của Hoa gia với không khí tại Lâm gia thì quạnh quẽ hơn không ít.

"Lần này thi hội thứ tự của ngươi cũng không tệ lắm nhưng lấy trình độ ngươi, lấy hạng ba hẳn là không có vấn đề." Lâm Chu nhìn nhi tử đang cúi đầu: "Không nên kiêu ngạo, cũng không được tự mình thỏa mãn, khi thi đình tranh thủ phát huy tốt hơn."

"Dạ được." Lâm Sâm ngẩng đầu nhìn mắt Lâm Chu, do dự một lát, mở miệng nói: "Sau khi thi hội kết thúc, các thí sinh trong giới hẹn nhau đến tửu lầu dùng cơm..."

"Sắp tới thi đình, các thí sinh không nên quá mức thân mật kéo bè kéo cánh để tránh hiềm nghi." Lâm Chu hơi suy tư: "Tận lực ít tham gia những hoạt động này, ở nhà ôn tập sách vở nhiều vào."

"Nhi tử đã nhớ kỹ." Ánh mắt Lâm Sâm hơi ảm đạm: "Phụ thân, nhi tử về thư phòng đọc sách."

"Uhm đi đi." Biểu tình Lâm Chu bình tĩnh gật gật đầu. Chờ sau khi nhi tử rời đ, hắn mới lộ ra tươi cười vừa lòng.

Tuy hắn xuất thân nhà nghèo nhưng chỉ cần con cháu chịu tranh đua, hơn trăm năm sau, Lâm gia bọn họ miễn cưỡng cũng có thể được xưng tụng thế gia thi thư.

Trong lòng hắn dần dần hiện ra một ý nghĩ, nhưng nhanh chóng lại đè ép xuống.

Kẻ bề tôi, tuyệt không nên có những ý nghĩ như vậy.

Kinh thành quá phồn hoa, phồn hoa đến nỗi làm một người không cẩn thận chút thôi, sẽ dễ dàng lạc mất chính mình.

Tới gần buổi trưa, Hoa Lưu Ly ngồi lên xe ngựa tiến cung, tâm tình vô cùng tốt đi tìm Thái Hậu.

Tiến vào Thọ Khang Cung, nàng liền nhìn thấy Thái tử ngồi ở bên cạnh Thái hậu nói chuyện với bà. Sau khi đi lên làm lễ gặp mặt, Hoa Lưu Ly cười nói với Thái tử: "Điện hạ, ngài lại tới chỗ này của Thái hậu nương nương cọ ăn cọ uống nữa hả?"

"Hôm nay ngươi tiến cung, chắc chắn tổ mẫu đã chuẩn bị rất nhiều đồ ăn ngon, Cô cũng không thể bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy." Thái tử làm bộ làm tịch nói: "Sau này Quận chúa hãy thường xuyên tiến cung, Cô cũng có thể ăn ké nhiều món ngon mỹ thực."

Thái hậu bị hai tiểu bối chọc cười: "Các ngươi còn không mau mau mang mỹ thực ra đây nhanh lên, bằng không hai đứa nhỏ này lại nói ai gia không cho bọn họ ăn uống nè."

"Thái hậu nương nương, thần nữ cùng Thái tử không giống nhau đâu, ở bên cạnh ngài, cho dù thần nữ chỉ ăn cỏ ăn trấu cũng vui vẻ." Hoa Lưu Ly hành lễ, nghiêng đầu cười tủm tỉm nói: "Ngài ghét bỏ một mình Thái Tử là được rồi."

"Đúng đúng đúng, Lưu Ly của chúng ta là tiểu áo hoa tri kỷ." Thái hậu được Hoa Lưu Ly chọc cười không ngừng, ngay cả lúc dùng cơm cũng không chú ý quy củ trong cung, nghe Hoa Lưu Ly kể chuyện thú vị ngoài cung.

Hoa Lưu Ly rất chuyên nghiệp trong việc dỗ cho người già vui vẻ, cùng một chuyện nhưng chuyện qua miệng nàng kể ra luôn tràn ngập thú vị, Thái hậu được nàng dỗ dành đến nỗi uống thêm nửa chén dưỡng sinh.

"Mười người chúng ta so ra cũng kém hơn một mình Quận chúa." Sau khi dọn xong chén bát, nữ quan cho đưa tới một chén trà tiêu thực tới cho Thái hậu: "Ngày thường nương nương luôn không thích mùi vị canh dưỡng sinh không ngon, uống một hớp thôi đã bỏ xuống. Có Quận chúa ở đây, nương nương lại uống hết một chén, nô tỳ hận không thể khiến mỗi ngày Quận chúa có thể ở lại Thọ Khang cung."

Nữ quan này tên Hồng Miên, là nữ quan đắc dụng bên người Thái hậu, Hoa Lưu Ly cũng tương đối thân cận cùng nàng ta. Nghe nàng ta nói như vậy, Hoa Lưu Li cười gật đầu nói: "Lời này ta nhớ kỹ trước, sau này ta ba ngày hai bữa liền chạy tới chỗ Thái Hậu nương nương, cho dù Thái hậu nương nương có chê thần nữ phiền, thần nữ cũng mặt dày mày dạn không đi."

"Không đi, không đi, ngươi ở luôn chỗ này của ai gia, ai gia càng thích hơn nữa." Ngữ khí Thái hậu thân mật: "Sau này ngươi gả cho người ta, nếu nhà chồng đối xử với ngươi không tốt, ngươi liền tới tìm ai gia, ai gia cho chống lưng ngươi."

Thái tử ngồi ở bên cạnh không có người nào để ý tới, yên lặng ngẩng đầu nhìn vào mắt Thái hậu. Thấy Thái hậu cũng không thèm nhìn đến hắn, hắn lại yên lặng cúi đầu trở về.

"Có tốt Thái hậu nương nương che chở cho thần nữ như vậy, thần nữ còn thành thân làm gì." Hoa Lưu Ly nửa thật nửa giả mà nói giỡn: "Giống như hiện nay rất tốt, thần nữ muốn ở bên cạnh ngài lâu lâu tới thăm ngài, ở Thọ Khang Cung mấy ngày cũng không ai nói gì. Nếu thành thân,phải cố kỵ cách nhìn của cha mẹ chồng, còn phải để ý tới trượng phu cùng hài tử, thật không thú vị."

Thái hậu bất đắc dĩ cười cười lắc lắc đầu: "Vẫn là tâm tình của tiểu hài tử mà."

Chỉ là trong lòng ẩn ẩn lại cảm thấy, Hoa Lưu Ly nói cũng có chút đạo lý nhưng bà thân là Thái hậu, những lời này không thể nói ra ngoài miệng, truyền ra ngoài sẽ rước lấy phiền toái.

"Quận chúa, nếu thế gian có nam nhân tôn trọng yêu thích ngươi, để ngươi tự do tự tại, ngươi có đồng ý gả cho hắn không?" Thái Tử hỏi.

"Chắc là sẽ không có nam nhân như vậy đâu?" Hoa Lưu Ly nghĩ, nếu thực sự có nam nhân, nàng ở biệt trang nuôi dưỡng trai lơ mà có thể chịu đựng được, nàng cũng không đành lòng thương tổn người đó.

Nam nhân tốt là để cho nữ nhân thương yêu, không phải để cho nàng làm tổn thương.

Tội lỗi tội lỗi, loại chuyện này nghĩ cũng không nên nghĩ đến.

"Vì sao lại không có?" Thái Tử mỉm cười: "Yêu là có thể bao dung mọi thứ."

Hoa Lưu Ly trợn mắt há hốc mồm nhìn Thái tử: "Tình yêu, có thể khiến cho người ẩn nhẫn như vậy sao?"

Yêu một người có thể yêu đến nỗi cho dù đội nón xanh cho hắn cũng được hả?

Tình yêu đáng sợ như vậy sao?

Nàng vẫn là không nên thành thân, không nên thích người khác nữa.

Thái tử thấy lời mình nói không chỉ có không làm cho Hoa Lưu Li cảm động hoặc là nghĩ tới, ngược lại còn lộ ra biểu cảm kính nhi viễn chi(1), nhịn không được nghĩ lại, hắn cùng Hoa Lưu Li chi gian, có phải hay không tồn tại nào đó trong lời nói hiểu lầm?

(1)Kính nhi viễn chi: Ý nghĩa câu Kính nhi viễn chi 敬而远之 được dùng để thể hiện ai đó khiến người khác bên ngoài thể hiện sự kính trọng còn trên thực thế thì không muốn tiếp xúc, gần gũi.

"Nương nương, nghe được tin tức." Cung nữ vui vẻ đi vào tới, cúi người hành lễ với Lâm Uyển nói: "Chúc mừng Lâm tiểu thư, lệnh huynh thi hội lần này, lấy được thành tích hạng bảy trên bảng."

"Không hổ là nhi tử của Lâm đại nhân, quả nhiên không làm mất danh tiếng Lâm gia." Hiền Phi nghe thấy tin tức này cũng vô cùng vui vẻ: "Mau,đưa hạ lễ cho Lâm đại nhân cùng Lâm công tử đi."

"Nương nương, xin nương nương không cần tốn kém làm gì." Gương mặt Lâm Uyển hưng phấn đến nỗi đỏ lên nhưng ở trước mặt Hiền phi còn duy trì bình tĩnh: "Gia huynh chẳng qua chỉ là đứng hàng thứ bảy, chỗ nào đáng để nương nương đối đãi như thế."

Hiền Phi ngại ngùng nói cùng con dâu tương lai, Điền gia các nàng ở phương diện đọc sách thật sự thật sự không có thiên phú gì, đừng nói đứng thứ bảy trong kỳ thi hội, nếu trong tộc có người thi đậu tú tài, đúng là phải cảm tạ trời đất rồi.

Gần ba mươi năm rồi, Điền gia còn không có lấy một người đạt hạng hai mươi trong bảng thành tích thi hội đâu.

"Lâm tiểu thư không nên khiêm tốn, đây là chuyện tốt, đáng giá vui vẻ." Hiền Phi vỗ vỗ cánh tay Lâm Uyển, nàng sai cung nữ bên người đi mở tư khố, chuẩn bị lễ vật.

Hiền Phi nghĩ Lâm gia vừa mới vào kinh thành, lại không có sản nghiệp gì nhiều, cho nên ngoại trừ giấy và bút mực, còn chuẩn bị thêm chút vàng bạc châu báu đưa qua.

Tổ tiên Điền gia là hoàng thương, tích cóp được không ít gia nghiệp, không có gì nhiều ngoài tiền.

Nghĩ xong danh mục quà tặng rồi, Hiền Phi bỗng nhiên nhớ tới Tam công tử Hoa gia cũng tham gia lần thi hội này, thuận miệng hỏi một câu: "Hoa Trường Không kia thì sao, có tên trên bảng không?"

"Hồi bẩm nương nương, Hoa tam công tử có tên trên bảng." Cung nữ đáp lời thanh âm nhỏ hơn không ít.

"Thế mà hắn cũng có thể thi đậu hả?" Hiền Phi cười nhạo một tiếng: "Vệ Minh Nguyệt cùng Hoa Ứng Đình thế mà lại cũng có thể dưỡng ra một nhi tử thi đỗ, cũng làm khó cho hắn rồi. Hắn đậu thứ hạng bao nhiêu vậy?"

Mắt cung nữ trộm nhìn Hiền Phi cùng Lâm Uyển, do dự mãi không dám mở miệng.

"Sao thế, thứ hạng của hắn khó mở miệng hả?"

"Nương nương, hoa, Hoa tam công tử lần này thi đậu hội nguyên..."

"Ngươi nói cái gì?" Hiền Phi giật mình xém chút nữa xé rách danh mục quà tặng trong tay làm đôi: "Hoa Trường Không lại là hội nguyên?"

"Thanh Hàn châu bên kia giáo dưỡng ra một hội nguyên sao?" Hiền Phi bỗng nhiên muốn về nhà mẹ đẻ đập cho toàn bộ con cháu nhà nàng một trận nên thân, nhìn đi Hoa Trường Không nhà người ta cũng có thể thi đậu hội nguyên, bọn họ ngay cả một cái tú tài cũng thi không đậu, hổ thẹn không hổ thẹn không, có mất mặt không?!

Thấy phản ứng Hiền Phi nương nương lớn như vậy, trong lòng Lâm Uyển có chút khó chịu. Phải nói là, từ khi nàng ta biết được Hoa Lưu Ly thiếu chút nữa đã trở thành vị hôn thê của Anh Vương, liền không nhịn được mà luôn ganh đua cùng Hoa Lưu Ly.

thậm chí Nàng không nhịn được mà suy đoán, có phải Hiền Phi nương nương hối hận không có định ra Hoa Lưu Ly làm Anh Vương phi tương lai hay không, có phải bắt đầu ghét bỏ mình rồi không.

Từ nhỏ ca ca đã cần cù luyện thi thư, trời đông giá rét cũng không ngừng nghỉ, sao lại không thi bằng Hoa Trường Không được?

Có nốt nhạc đệm như vậy, tâm tình tốt của Hiền Phi cũng giảm đi một nửa, Lâm Uyển càng thêm thấp thỏm bất an. Nàng ta luôn cảm thấy tuy rằng mặt ngoài các cung nữ vẫn đối xử với nàng cung kính như trước nhưng trong nội tâm lại đang trộm cười nhạo nàng.

Cười ca ca nàng có một phụ thân làm Trạng Nguyên, lại không bằng nhi tử nhà võ tướng.

Nàng bị loại tâm tình này gian nan tra tấn cả một đêm không thể ngủ, cho đến buổi sáng ngày hôm sau, nàng bồi Hiền Phi nương nương đến cung Thái Hậu thỉnh an, nhìn thấy Hoa Lưu Ly ngồi ở bên người Thái hậu, nói chuyện cùng Thái Hậu vô cùng tự nhiên, loại cảm giác này liền biến thành cáu giận cùng ghen ghét.

Nếu không có Hoa Lưu Ly, có lẽ cuộc sống của nàng sẽ không có những thời khắc gian nan như vậy.

Hiền Phi nương nương cùng Thái Hậu nói tới chuyện thành thân của  Anh Vương, nên kêu Hoa Lưu Li cùng Lâm Uyển đi ra ngoài chơi, nói chuyện những việc này trước mặt tiểu cô nương, đúng là có chút không thỏa đáng.

Tâm thần Lâm Uyển không yên đi theo phía sau Hoa Lưu Ly ra ngoài, nàng ta nhìn cách ăn diện lộng lẫy của Hoa Lưu Ly muốn nói lại thôi. Tối hôm qua nàng ta đã hỏi thăm qua cung nữ, nghe nói Thái hậu nương nương vô cùng thích Hoa Lưu Ly, chỉ cần mỗi lần nàng tiến cung, Thái Hậu đều sẽ chuẩn bị cho nàng rất nhiều thứ tốt, đối đãi so với nữ nhi thân sinh còn muốn tốt hơn.

Nghĩ đến vừa rồi thái độ của Thái Hậu đối với mình tầm thường nhạt nhẽo, trong lòng Lâm Uyển thập phần khó chịu, có phải Thái Hậu nương nương không thích nàng hay không, hay là không hài lòng về gia thế của nàng?

"Vị thiên kim Lâm gia kia, tính tình nhìn qua có chút thật thà." Thái Hậu không đồng ý Hiền Phi định hôn kỳ vào trước trung thu: "Ai gia lo lắng Minh Hạo ở chung cùng nàng ta không hòa hợp, không bằng cứ để một khoảng thời gian quan sát thêm xem sao."

"Thái Hậu, tính tình hài tử Minh Hạo có chút thẳng thắn, chính là muốn giống cô nương tính tình ôn hòa như Lâm Uyển này, mới có thể ở chung hòa hợp cùng hắn. Nếu mà gặp phải những người nào đó có tính tình thẳng thắn hoặc là nũng nịu, chẳng phải là đối chọi gay gắt, ngày ngày đều cãi nhau sao?" Hiền phi bồi cười nói: "Huống chi trai lớn cưới vợ, gái lớn gả chồng, hôn sự cứ kéo dài mãi cũng không tốt."

Thái Hậu biết trong miệng Hiền Phi nhắc tới "Tính tình thẳng thắn" "Kiều khí" là ai, bà thấy là, Anh Vương cưới Gia Mẫn hoặc là Lưu Ly đều thích hợp hơn so với cưới tiểu thư Lâm gia kia.

Không phải nói Lâm gia tiểu thư không tốt, chỉ là nàng như thế nào nhìn đều cảm thấy này hai hài tử không thích hợp.

"Ai." Thái Hậu nói: "Ai gia già rồi, những việc hao tổn tinh thần này, thì cứ để cho ngươi cùng hoàng đế làm chủ thôi."

Không điếc không câm không làm gia ông, lão thái bà quản quá nhiều bị người ta ghét. Bà chỉ là đau lòng cho đứa nhỏ, đời người ngắn ngủn mấy chục năm, cô phụ thanh xuân hảo thời gian, cả đời đều tìm không trở lại.

"Chắc Quận chúa rất vui vẻ nhỉ." Lâm Uyển sóng vai cùng Hoa Lưu Ly đi dạo ở trong cung, trên đỉnh đầu các nàng là bầu trời cao xanh: "Chúc mừng lệnh huynh lấy được hội nguyên."

"Đa tạ." Hoa Lưu Ly rụt rè mà gật đầu.

"Lần này gia huynh phát huy không được tốt, khiến Quận chúa chê cười rồi."

Hoa Lưu Ly yên lặng dịch sang bên cạnh dần nhích chân cách xa Lâm Uyển một chút, Lâm gia công tử khảo thí thế nào thì liên quan quái gì đến nàng nhỉ, vì sao nàng phải khóc hoặc cười?

"Lâm tiểu thư nói đùa, so lệnh huynh thành tích tốt đều không phải là gia huynh một người, ta tưởng mọi người đều sẽ không cười." Hoa Lưu Ly dừng bước chân lại, ngữ khí nhàn nhạt nói: "Ta cảm thấy hình như Lâm tiểu thư có cái gì đó hiểu lầm đối với ta thì phải, lời nói không hợp nhau, nửa câu cũng ngại nhiều, Lâm tiểu thư mời đi trước."

Sắc mặt Lâm Uyển biến  đổi vô cùng khó coi, gương mặt nàng ta tái nhợt: "Không phải ta cố ý khó xử với Quận chúa, chỉ sợ là Quận chúa cố ý làm khó dễ ta."

Hoa Lưu Ly đánh giá Lâm Uyển từ đầu đến chân một lần, cười lạnh nói: "Lâm tiểu thư, ngươi cảm thấy ngươi có cái gì đáng giá để ta cố ý khó xử vậy?"

Ánh mắt Lâm Uyển sâu kín nhìn Hoa Lưu Ly không nói lời nào.

"Ta vẫn luôn ngưỡng mộ tài hoa cùng khí độ của lệnh tôn, Lâm tiểu thư thân là nữ nhi Lâm gia, không nên vì nhất thời xúc động, đánh mất thanh danh huynh trưởng trong nhà." mặt Hoa Lưu Ly không cảm xúc, ngữ khí nghiêm túc: "Hôm nay tính tình Lâm tiểu thư không ổn định, ta nhìn ở mặt mũi Lâm đại nhân, sẽ không so đo với ngươi. Nhưng con người của ta không chỉ có nhát gan thôi đâu, mà tâm nhãn cũng nhỏ nhen, hy vọng không nên có lần sau."

Nói xong, xoay người đi về phương hướng ngược lại mà đi.

"Hôm nay ngươi có được phong quang tốt, chẳng qua là dựa vào trưởng bối trong nhà mà thôi, ngươi cho rằng Hoa gia các ngươi thì có thể phong quang trong bao lâu chứ?" Lâm Uyển bị lời nói của Hoa Lưu Ly kích thích mất hết lý trí, cao giọng hỏi: "Ngươi không nên quá đắc ý."

Hoa Lưu Ly bước chân dừng lại, quay đầu lại nhìn Lâm Uyển, bỗng nhiên cười cười, duỗi tay che lại cái trán, nhẹ nhàng □□ ra tiếng: "Ta đầu đau quá, khó thở quá."

"Quận chúa, Quận chúa ngài có sao không?" Diên Vĩ bước nhanh tới, chạy lên đỡ Hoa Lưu Ly.

Mí mắt Hoa Lưu Ly run rẩy một trận, ngửa đầu hôn mê bất tỉnh.

"Mau đi thỉnh ngự y."

"Người đâu mau tới đây."

Xác định Thái hậu sẽ không nhúng tay vào hôn sự của nhi tử, trong lòng Hiền Phi thầm yên tâm, chuẩn bị đứng dậy xin cáo lui, liền nghe được bên ngoài truyền đến thanh âm ồn ào.

"Đã xảy ra chuyện gì?" Thái hậu hỏi.

"Thái hậu nương nương." Hồng Miên vội vàng đi vào nội điện, nhìn qua Hiền Phi, nói với Thái hậu: "Quận chúa tức giận công tâm, ngất đi rồi."

"Cái gì?!" Thái Hậu nóng nảy: "Đang tốt lành, sao lại tức giận công tâm? Không phải ai gia kêu các ngươi hầu hạ Quận chúa cho tốt sao, một đám đều là đồ đầu gỗ hả?"

"Xin Thái hậu thứ tội." Hồng Miên quỳ gối xuống trước mặt Thái hậu.

"Thái hậu nương nương." Biểu tình Hoa Lưu Ly tái nhợt được tỳ nữ đỡ đi đến, nàng miễn cưỡng cười nói: "Chuyện này không có liên quan đến những người khác, chỉ tại thân thể thần nữ quá yếu, nghỉ ngơi một lát thì không có việc gì."

"Mau ngồi xuống đi." Thái hậu kêu các cung nữ đỡ Hoa Lưu Ly ngồi xuống: "Có cảm thấy chỗ nào không khoẻ hay không?"

"Thần nữ chỉ bị khó thở một chút thôi, những cung nữ thái giám hầu hạ thần nữ này đối đãi với thần nữ cực kỳ chu đáo, cho rằng thần nữ tức giận nên mới hôn mê bất tỉnh, cho nên khẩn trương như thế." Thanh âm Hoa Lưu Ly có chút suy yếu: "Đây đều là bệnh cũ, uống thuốc xong liền tốt lên thôi."

Thái hậu chú ý tới từ 'tức giận' này, tức khắc mày nhăn chặt: "Ai lại không hiểu chuyện như vậy, biết rõ thân thể ngươi không tốt, còn chọc cho ngươi tức giận nữa?"

"Không liên quan tới người khác, là do tính tình thần nữ không tốt..."

"Nói bậy, tính tình của ngươi ai gia còn không biết sao, nếu không phải có người chọc ngươi quá đáng, sao ngươi có thể tức giận thành như vậy?" Thái Hậu thấy Hoa Lưu Ly không chịu nói, liền hỏi Hồng Miên: "Vậy ngươi nói cho ai gia biết, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?"

Hồng Miên nói một lần chuyện vừa xảy ra cho Thái hậu nghe: "Lâm tiểu thư chất vấn Quận chúa, nói Hoa gia có thể được ý được bao lâu, Quận chúa liền bị tức giận đến hôn mê bất tỉnh."

"Buồn cười!" Thái hậu tức giận đến nỗi muốn đập vào bàn một phát, Hoa Lưu Ly chạy nhanh tới nắm lấy tay bà: "Thái Hậu nương nương, cái bàn này cứng như vậy, ngài đừng đánh vào kẻo đau tay."

"Ngươi đứa nhỏ này..." Thái Hậu vừa tức lại vừa buồn cười: "Sau này nếu ai còn nói những lời này, ngươi đừng tức giận, trực tiếp phân phó hạ nhân vả vào miệng kẻ đó, ai gia chống lưng cho ngươi."

"Thái hậu nương nương, Lâm tiểu thư còn quỳ gối bên ngoài thỉnh tội..."

"Nàng là nữ nhi Lâm đại nhân, chỉ là chuyện tiểu cô nương cãi nhau thôi, không đáng quỳ phải xuống thỉnh tội." Ngữ khí Thái hậu nhàn nhạt, nghiêng đầu nhìn về phía Hiền Phi: "Ngươi đưa người về đi."

Nhận ra nội tâm Thái hậu nương nương bất mãn, Hiền Phi khóc không ra nước mắt.

Việc này cũng không liên quan cùng nàng mà, Lâm Uyển nói những lời này, cũng không phải nàng dạy. Nhưng Lâm gia cùng Hoa gia xưa nay không có ân oán, vì sao Lâm Uyển muốn nhằm vào Hoa Lưu Ly chứ?

Nếu nàng là Thái hậu, đại khái cũng sẽ hoài nghi, những lời này là do nàng cái bà bà tương lai này lén nhắc mãi ở trước mặt Lâm Uyển.

Đây thật đúng là tháng sáu đổ tuyết, có oan không chỗ tố.

Thái tử vội vàng chạy tới Thọ Khang cung, nhìn thấy Lâm Uyển đang quỳ gối trước cửa cung, hắn ngồi ngay ngắn ở trên bộ liễn, mặt vô biểu tình nói: "Cút."

Bả vai Lâm Uyển run run, không dám ngẩng đầu lên.

....................................................

Tác giả có lời muốn nói:

Hiền phi: Ta nói ta là vô tội, sẽ có người tin tưởng sao?

Đáp: Không, không có.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro