Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 39: Giày thêu

Mò Mẫm


Hoa Lưu Ly tới rất nhanh, tầm nửa chén trà nhỏ đã đến, trên người mặc váy sam, tay áo to rộng thêu hạc hơi nhăn, vừa thấy liền biết nàng buông việc đang làm dở để đến đây.


Hoa Trường Không đang muốn làm trò trước mặt Thái tử, giả bộ trách cứ Hoa Lưu Ly không quy củ mấy câu, ai ngờ miệng muội muội còn nhanh hơn so với hắn.


"Xin điện hạ thứ tội, vừa rồi thần nữ đang cùng mấy nha hoàn làm phấn mặt chơi, biết điện hạ tới, vội đến đây nên quên không đổi lại quần áo." Hoa Lưu Ly vừa nói vừa duỗi tay áo lại cho phẳng, cười khanh khách nhìn Thái tử: "Điện hạ, hôm nay người cố ý tới đây là có chuyện gì quan trọng sao?"


Thấy Hoa Lưu Ly cười, Thái tử cũng cười rộ lên theo: "Vừa rồi khi dùng cơm trưa, Cô nghĩ tới đây  là lần đầu tiên Quận chúa tham gia tết hoa triêu ở kinh thành, không quen thuộc cho lắm với phong tục ở đây, muốn mời ngươi ngày mai du ngoạn cùng Cô."


Thái tử cố ý đi một chuyến này, lại là bởi vì lo lắng nàng ngày mai sẽ chơi không vui sao?


Trên thế gian này sao lại có nam nhân tốt như vậy chứ? Lớn lên đẹp, tính cách ôn nhu, lại còn cực kỳ tri kỷ nữa!


"Thần nữ đã hẹn với Gia Mẫn Quận chúa cùng đi chơi nhưng chưa quyết định đến chỗ nào chơi."

 Hoa Lưu Ly nhận chung trà mà nha hoàn đưa tới, đổi lại chén trà trước mặt Thái tử: "Ngày mai  điện hạ cũng muốn đi chơi sao? Không biết điện hạ định đến chỗ nào, ngày mai thần nữ sẽ tới đó tìm người."


Lấy thân phận của Thái tử lại đồng ý đơn độc bồi nàng đi chơi, nàng thật sự rất vui vẻ, chỉ sợ có thể sẽ mang đến phiền toái cho Thái tử thôi.


Nghe thấy Hoa Lưu Ly đã hẹn Gia Mẫn, tươi cười trên mặt Thái tử không đổi. Nghe Hoa Lưu Ly nói sẽ đến tìm hắn, tươi cười trên mặt hắn sáng lạng thêm vài phần: " Mấy năm gần đây vào ngày tết hoa triêu, các công tử, quý nữ trong kinh thành đều thích đi đến núi ở kinh giao để chơi. Ngày mai Cô cùng vài vị Hoàng tử sẽ tụ tập ở đình Vọng Thanh trên núi, nếu Quận chúa cảm thấy trong núi nhàm chán, có thể tới đó tìm Cô."


"Được." Hoa Lưu Ly gật đầu: "Ngày mai trước buổi trưa, thần nữ sẽ tới tìm điện hạ."


Ánh mắt Hoa Trường Không quét tới quét lui giữa Thái tử cùng muội muội nhà mình, trước đó hắn có nói đã hẹn một số thí sinh đi du ngoạn, muội muội đâu có nói sẽ đến tìm hắn chơi đâu chứ?


Quả nhiên trên đời này thứ gì của nhà người khác lúc nào cũng đều tốt hơn, đến cả ca ca cũng như vậy.


Được Hoa Lưu Ly hứa hẹn, tâm tình Thái tử rất tốt, bảo nhóm tùy hầu nâng lễ vật hắn tặng cho Hoa Lưu Ly vào.


Các loại đồ ăn vặt cùng vải dệt, còn có mấy đôi giày thêu hình dáng và màu sắc khác nhau.


"Ở kinh thành, dân gian có quy củ, mỗi khi đến tết hoa triêu, trưởng bối, phụ huynh trong nhà đều chuẩn bị giày thêu cho nữ quyến. Nữ tử vào ngày tết hoa triêu, đi giày thêu mang theo chúc phúc của người nhà vào, sẽ được thần hoa ưu ái, một năm vô bệnh vô tai, bình bình an an."

Thái Tử mở một hộp gỗ trong đó ra, bên trong có một đôi giày thêu thủ công tinh xảo: "Không biết cỡ chân của Quận chúa là bao nhiêu, cũng không biết ngày mai ngươi mặc quần áo màu gì, cho nên Cô bảo tú nương làm nhiều một chút, hy vọng có đôi giày hợp tâm ý của Quận chúa."


Mặc kệ là nam hay nữ, tặng giày nhiều ít đều có vài phần ý tứ ái muội, Thái tử không muốn người Hoa gia cảm thấy mình quá càn rỡ, vì thế giải thích thêm vài câu: "Hai tháng trước, Quận chúa ở trong cung, Cô không biết hai vị tướng quân có thể hồi kinh trước tết hoa triêu không, cho nên liền tự ý quyết định bảo tú nương làm những đôi giày này, hy vọng Quận chúa cùng Tam công tử sẽ không trách Cô nhiều chuyện."


Hoa Trường Không vốn dĩ còn cảm thấy việc này có chút không thích hợp nhưng nghĩ lại một chút, Thái Tử lén đưa đến đây, thậm chí đến cỡ chân của tiểu muội lớn nhỏ thế nào cũng không rõ ràng lắm. Hai tháng trước hắn không hiểu phong tục tập quán trong kinh, tính cách tiểu muội thì càng là cái loại mặc kệ mấy việc nhỏ kiểu lông gà vỏ tỏi này, Thái tử có thể suy xét đến những  việc nhỏ này, có thể thấy được hắn quả thực rất biết cách săn sóc chu đáo.


"Điện hạ có ý tốt, sao có thể gọi là nhiều chuyện?" Hoa Trường Không đứng dậy hành lễ với Thái tử: "Quy củ trong kinh vi thần cùng xá muội xác thật còn không hiểu nhiều lắm, may mắn có điện hạ đã chuẩn bị cho xá muội."


Đồ mà tiểu cô nương nhà người khác có, tiểu muội nhà hắn cũng không thể thiếu, bằng không sẽ buồn tủi đến mức nào nữa.


"Cô đây cũng đang làm điều thừa, hiện giờ có Hoa tướng quân cùng Vệ tướng quân ở đây, chắc chắn đã chuẩn bị tốt mọi thứ rồi." Tươi cười trên mặt Thái tử còn ấm áp hơn gió xuân: "Cô vốn không định đưa những đôi giày này đến đây nhưng lại không muốn lãng phí chúng, nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng vẫn mang đến đây. Nếu Quận chúa không thích thì bỏ chúng sang một bên là được."


"Những đôi giày thêu này đều thật xinh đẹp, thần nữ rất thích." Hoa Lưu Ly cầm lấy một đôi giày thêu, sờ sờ đế giày. Có thể là nghĩ đến việc tết hoa triêu cần đi ra ngoài chơi, đế giày còn được làm đặc biệt hơn bình thường.


"Quận chúa thích là tốt rồi." Thái tử đưa hộp gỗ trong tay tới trước mặt Hoa Lưu Ly: "Cô còn phải về xử lý một ít việc, không tiện ở lâu. Nếu Quận chúa thích những đôi giày này, hy vọng ngươi... ngày mai có thể chọn một đôi từ trong chỗ này để đi."


"Được." Hoa Lưu Ly gật đầu.


Thái tử nghe vậy cười một tiếng, đứng dậy nhìn Hoa Lưu Ly: "Ngày chúng ta gặp lại."


"Thần nữ tiễn người." Thấy Thái tử đi rất vội vàng, Hoa Lưu Ly tin chắc rằng Thái tử thật sự rất bận rộn. Nhưng bận đến như vậy rồi còn không quên chiếu cố nàng, ý tốt như vậy, ai lại không cảm động chứ?


Thái tử quả nhiên là Thái tử tốt.


Tết hoa triêu đến, Gia Mẫn đang buồn ngủ lơ mơ, không kiên nhẫn nhỏ giọng nói thầm: "Mới sáng sớm lăn lộn cái gì?"


"Quận chúa, hôm nay chính là tết hoa triêu, ngài đẹp như vậy, sao có thể để những cô nương khác lấn lướt ngài?" Nha hoàn bên người thấy nàng không vui, nhỏ giọng khuyên nhủ: "Không nói những người khác, Lâm Uyển kia của Lâm gia, tuyệt đối không thể để nàng ta hơn ngài."


"Nàng ta hả?" Gia Mẫn cười nhạo một tiếng: "Lớn lên một bộ dáng èo oặt như nước, bình thường nhìn nhu nhu nhược nhược, đáng tiếc có Hoa Lưu Ly như châu ngọc ở đó, nàng ta thúc ngựa cũng không đuổi kịp. Ngươi cứ nhìn đi, hôm nay chỉ cần vẫn còn Hoa Lưu Ly ở đó, nếu còn ai chú ý tới nàng ta, ta liền thua ngươi một trăm lượng bạc."

"Ánh mắt Quận chúa từ trước đến nay đều rất tốt, nô tỳ sợ là không kiếm được một trăm lượng này rồi." Nha hoàn dỗ dành Gia Mẫn: "Thật ra nô tỳ cảm thấy, Lâm Uyển kia chả có tý xíu nào có thể so với ngài, nếu không phải bởi vì nàng có một phụ thân thanh danh tốt, ai sẽ nhìn tới nàng ta, càng đừng nói là làm Anh Vương phi tương lai."


Nghe thấy ba chữ 'Anh Vương phi', Gia Mẫn lập tức hết buồn ngủ, nàng nhìn chằm chằm đôi môi hồng nhuận của mình trong gương, nhỏ giọng nói: "Anh Vương phi thôi, có gì hiếm lạ chứ."


Nha hoàn lại không dám đáp lại những lời này, cúi đầu làm bộ giúp Gia Mẫn chọn lựa trâm cài đầu.


Gia Mẫn vừa mới thay quần áo xong, Thuận An công chúa liền phái người tới thúc giục.


"Quận chúa, Phúc Thọ quận chúa đã ở chính điện đợi ngài."


"Ngươi nói ai cơ?" Gia Mẫn có chút hoài nghi tai mình.


"Phúc Thọ quận chúa đấy ạ." Nha hoàn phát hiện sắc mặt Gia Mẫn có chút kỳ lạ, nghi hoặc nói: "Phúc Thọ quận chúa nói, đã có hẹn cùng ngài đi du ngoạn, chẳng lẽ... không phải sao?"


"Nàng nói không sai, chúng ta đã hẹn." Gia Mẫn gian nan cười, lúc trước rốt cuộc nàng vì sao lại muốn đi trêu chọc Hoa Lưu Ly thế nhỉ. Bây giờ thì tốt rồi, cho dù là tết hoa triêu, Hoa Lưu Ly cũng không buông tha cho nàng.


Tuy trong lòng không muốn, bước chân lại không dám chậm chạp. Mẫu thân nàng nói chuyện tương đối xúc động, nàng sợ Hoa Lưu Ly chờ lâu không còn kiên nhẫn, rút kiếm đâm hai phát vào mẫu thân.


Vội vàng đi vào chính điện, Gia Mẫn nghe thấy tiếng cười của mẫu thân, còn mang theo ngữ khí cố ý lấy lòng.


"Hôm nay Phúc Thọ quận chúa thật xinh đẹp, so với ngươi. Nha đầu Gia Mẫn kia thật giống cỏ đuôi chó."


Ha hả. Cười muốn rụng rún.


Một tháng trước, người còn nói khuê nữ của người là cô nương đẹp nhất trong kinh thành đó.
Gia Mẫn ngoài cười nhưng trong không cười, bước vào chính điện, nhìn thấy Hoa Lưu Ly trong đầu liền hiện lên một ý nghĩ.


Đây là tiểu yêu tinh từ chỗ nào tới, sao có thể đẹp như vậy?!


"Gia Mẫn tỷ tỷ." Tiểu yêu tinh đứng dậy phúc phúc với nàng, vừa ngoan ngoãn vừa đáng yêu.


"Con đứa nhỏ này sao thế, làm sao lại không đáp lễ với Quận chúa hả?" Thuận An công chúa trừng Gia Mẫn một cái, sau đó cười tươi như hoa với Hoa Lưu Ly: "Đứa nhỏ này bị bổn cung chiều hư, một chút quy củ cũng không hiểu, chờ hai ngươi chơi xong về, bổn cung nhất định sẽ dạy lại nó thật tốt."


"Điện hạ ngài nói quá lời, thần nữ cùng Gia Mẫn tỷ tỷ là bạn bè  sống chết có nhau, không cần những quy củ khách sáo ấy." Hoa Lưu Ly giữ lấy tay Gia Mẫn: "Còn thỉnh điện hạ không nên quá mức khắc nghiệt với tỷ tỷ."


"Nhìn xem Lưu Ly người ta thật tốt." Thuận An công chúa thấm thía nói với Gia Mẫn: "Sáng sớm đã tới chờ con, con lại ở trong phòng ngủ nướng, làm người phải giữ lời, nếu đã hẹn gặp mặt, làm sao có thể để người ta chờ thế?"


Nhìn Hoa Lưu Ly, Thuận An công chúa không khỏi nhớ tới Vệ Minh Nguyệt. Khi còn nhỏ không hiểu chuyện, cho rằng mình là Công chúa, những quý nữ khác chắc chắn phải nhường mình, cho nên khi nói chuyện làm việc chưa từng cố kỵ.


Trên thực tế cũng xác thật là như thế, bà trôi qua những tháng ngày vui vẻ sung sướng, tận cho đến một ngày, bà không cẩn thận chọc phải Vệ Minh Nguyệt...


Đúng là tuổi trẻ vô tri, đó quả thực như đang trải qua ác mộng.


Sau đó Vệ Minh Nguyệt muốn vào quân doanh làm tướng, trong triều rất nhiều người phản đối nhưng bà lấy ra mười phần bản lĩnh của mình để giúp đỡ bà ấy. Vì để Vệ Minh Nguyệt có thể thành công làm tướng quân, bà lôi kéo khuê mật nói một đống điểm tốt của việc có nữ nhân làm tướng quân, thậm chí đến loại lời nói 'Ai nói nữ nhân không bằng nam nhân' bà cũng nói ra, tất cả chỉ để khuê mật giúp đỡ bà.


Sau khi Vệ Minh Nguyệt thành công lên làm tướng quân, Thuận An công chúa vui vẻ ngất trời mây đến ba ngày cũng chưa ngủ ngon giấc.


Cuối cùng người nữ nhân giống như ác mộng ấy cũng có thể lăn đi quân doanh rồi, không cần tới gây tai họa cho bà nữa.


Từ đó về sau, tất cả mọi người trong kinh thành đều cảm thấy bà là bên ủng hộ Vệ Minh Nguyệt. Ngay cả nữ nhi của bà cũng tin lời đồn bên ngoài, từ nhỏ tới giờ đối với Vệ Minh Nguyệt luôn tôn sùng không thôi.


Chỉ có trong lòng bà hiểu rõ, cái gì mà tôn sùng, cái gì mà ủng hộ, đều là chuyện ma quỷ gạt người, bà chỉ muốn Vệ Minh Nguyệt cách xa mình một chút mà thôi.


Hiện tại Vệ Minh Nguyệt cởi giáp về quê, số lần Thuận An công chúa ra khỏi cửa liền giảm bớt, càng không dám để nữ nhi mình đắc tội với Hoa Lưu Ly. Bà sợ Vệ Minh Nguyệt không chỉ là ác mộng của mình, mà còn biến thành ác mộng của khuê nữ nhà mình. (Mò: Đúng vậy, Vệ Minh Nguyệt không phải là ác mộng của con gái bà, mà con gái của Vệ Minh Nguyệt đã là ác mộng của con gái bà. Khi bà phát hiện e rằng đã quá muộn. Hzai nghiệt duyên...囧囧囧囧)


Bà hối hận, vô cùng hối hận.

Nếu thời gian có thể quay lại, thà rằng bà mình phải nhảy vào trong hồ cho thanh tỉnh đầu óc một chút, cũng tuyệt đối không đi trêu chọc đến Vệ Minh Nguyệt.


Nhìn Hoa Lưu Ly rời đi cùng nữ nhi, Thuận An công chúa nhẹ nhàng nhẹ nhàng thở ra, may mắn mệnh nữ nhi tốt hơn bà, ít nhất Hoa Lưu Ly là tiểu cô nương mềm mại dễ nói chuyện, không đáng sợ như mẫu thân nàng ấy.


Gia Mẫn sống không còn gì luyến tiếc ngồi vào trong xe ngựa, hiện tại trong đầu nàng không còn cái gì mà Anh Vương, cái gì mà Lâm Uyển, chỉ có Hoa Lưu Ly đang ngâm nga ca khúc bên người.


"Buổi sáng chắc chưa dùng cơm đúng không?" Hoa Lưu Ly đưa một khối điểm tâm nhỏ bằng móng tay đến bên miệng Gia Mẫn: "Ăn cái này sẽ không lem son môi."


Gia Mẫn dám cự tuyệt sao? Dám cự tuyệt sao?


Nàng không dám, cho nên khuất nhục mà ăn vào.


Hương vị cũng khá ngon, nàng quyết định khuất nhục thêm vài lần nữa.


Một nén nhang sau, Hoa Lưu Ly cùng Gia Mẫn ôm bàn điểm tâm ngồi xếp bằng trong xe ngựa, ăn đến không khí cũng thập phần thơm ngọt.


"Nói đi, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?" Ăn điểm tâm xong, Gia Mẫn đưa đĩa sang một bên, làm bộ như chưa xảy ra chuyện gì: "Ta thừa nhận lúc trước ta cố ý làm khó dễ ngươi là lỗi của ta, ngươi đến tột cùng muốn thế nào mới đồng ý buông tha cho ta?"


"Ta từng đánh ngươi hả?"


Gia Mẫn lắc đầu.


"Ta đã từng mắng ngươi?"


Gia Mẫn tiếp tục lắc đầu.


Hoa Lưu Ly đưa tay lên chống cằm, tươi cười ngây thơ lại vô tội: "Cho nên ngươi suy nghĩ nhiều rồi, ta chỉ đang bắt ngươi làm bằng hữu của ta mà thôi."


Gia Mẫn nhìn thấy Hoa Lưu Ly lộ ra tươi cười ngây thơ, liền cảm thấy trong lòng rụt lông lại, dũng khí thật vất vả mới tích cóp được cũng giống như điểm tâm trên bàn kia, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.


Ngoài xe ngựa truyền đến tiếng roi, còn có tiếng người thống khổ kêu rên. Hoa Lưu Ly nhấc rèm lên nhìn, thấy ngục tốt vội vàng dắt một hàng người đi về phía ngoại thành.


Những phạm nhân này đều mang xiềng chân, hẳn là trọng phạm. Hầu hết thoạt nhìn rất thành thật, chỉ có người đi cuối cùng thất tha thất thểu, ngục tốt phía sau hắn tựa hồ vì bực mình hắn đi quá chậm, ảnh hưởng đến tốc độ của đội ngũ, nên quất cho hắn hai roi.


"Những người đó là phạm nhân bị đưa đi mỏ đá làm việc." Gia Mẫn tùy ý nhìn thoáng qua: "Đừng đồng tình với bọn họ, những người này đều phạm vào tội lừa bán phụ nữ trẻ con, cướp bóc hại người, rơi xuống kết cục này cũng rất xứng đáng."


Hoa Lưu Ly buông mành, quay đầu hỏi Gia Mẫn: "Ngươi biết những thứ này hả?"


"Ta đương nhiên biết." Gia Mẫn xuy một tiếng: "Một năm trước, một quản sự trong phủ Công chúa có ý đồ gây rối với nha hoàn trong phủ, sau khi bị ta phát hiện, quất cho hắn một trận, rồi được đưa đến nơi này."


Hoa Lưu Ly nhướng mày: "Không nghĩ tới ngươi còn rất có tinh thần trọng nghĩa."


"Cái gì gọi là không nghĩ tới." Gia Mẫn bất mãn sách một tiếng: "Không nói ngươi có thể bớt tranh cãi."


Dưới núi, Điền cô nương liên tục nhìn về phía xa, các nàng đã hẹn sẽ gặp mặt Gia Mẫn ở chân núi, sao mà giờ này Gia Mẫn còn chưa tới? Cùng Điền cô nương đứng chung một chỗ là Diêu cô nương, biểu tình có chút tối tăm, nàng còn chưa hoàn toàn nguôi giận đâu.


"Ai nha, Diêu tỷ tỷ, ngươi vẫn không vui sao?" Điền cô nương lôi kéo tay Diêu cô nương quơ quơ: "Ngươi cùng Gia Mẫn vừa là đường tỷ muội vừa là bạn tốt, so với người ngoài, nàng khẳng định càng thân thiết hơn so với ngươi. Ai là người ngoài, ai là người một nhà, ngươi cũng không phải không biết, hà tất vì việc nhỏ này mà cùng Gia Mẫn nháo đến không vui."


"Hai ngày sau các nàng còn hẹn nhau cùng đi nhạc phường, ở đâu mà tìm thấy người ngoài thân thiết như vậy nữa?" Diêu cô nương hừ một tiếng, "Không phải ta keo kiệt, rõ ràng là nàng chọc giận ta."


Hai người vừa nói xong, liền nhìn thấy một chiếc xe ngựa có gia huy của Hoa gia đi về phía bên này, Diêu cô nương vặn vẹo đầu, mặt đầy khinh thường.


Mà sau khi nàng nhìn thấy Gia Mẫn từ chiếc xe ngựa này đi xuống dưới, cười lạnh nói với Điền cô nương: "Nhìn xem, người ta còn ngồi xe ngựa của Hoa Lưu Li đến đây."


"Thôi thôi, đều là tỷ muội với nhau." Điền cô nương sợ Diêu cô nương lại tranh cãi với Hoa Lưu Ly, nhanh chóng bắt lấy tay nàng: "Thêm người thêm náo nhiệt, không phải cũng khá tốt sao."

"Diêu tỷ tỷ, ngươi nghe ta khuyên một câu." Điền cô nương nghiêm túc nói: "Dựa theo định luật của thoại bản, loại người chủ động đi gây chuyện với người khác như ngươi, chắc chắn sẽ khiến bản thân mình xui xẻo."


"Điền San San, ta đã nói rất nhiều lần với ngươi, đọc ít thoại bản thôi, đọc sách nhiều lên, đối với đầu óc sẽ tốt hơn." Diêu cô nương cắn răng nói: "Còn nhắc lại hai chữ thoại bản, ta cho ngươi ăn thoại bản bây giờ."


Điền cô nương yếu ớt nói: "Diêu tỷ tỷ, ta tên là Điền San, không phải Điền San San."


"Câm miệng." Là người thông minh nhất trong đám tiểu tỷ muội, Diêu cô nương thường xuyên cảm thấy thật mệt tâm.


Gia Mẫn thấy nhóm tiểu tỷ muội đang đợi nàng, lại sợ các nàng mở miệng liền làm khó dễ Hoa Lưu Ly, bước nhanh tiến đến bên người các nàng, nhỏ giọng nói: "Phúc Thọ quận chúa ở kinh thành không có bằng hữu nào, chúng ta nể mặt Vệ tướng quân cùng Hoa tướng quân, chăm sóc nàng một ít."


Nghe Gia Mẫn nhắc tới hai vị Đại tướng quân, biểu tình nhóm tiểu tỷ muội hơi đổi, người trẻ tuổi trong kinh thành có mấy ai là không sùng bái hai vị Đại tướng quân đâu?


Các nàng dù không thích Hoa Lưu Li, nể mặt hai vị tướng quân, cũng sẽ không náo đến quá mức.
"Kỳ thật cẩn thận ngẫm lại, chúng ta cùng Hoa Lưu Li hình như cũng không có thâm cừu đại hận gì." Điền San trộm nhìn Hoa Lưu Li đứng bên xe ngựa chưa đi qua, "Người Anh Vương muốn cưới cũng không phải nàng, chúng ta không cần cố ý nhằm vào nàng."


"Ca ta phóng ngựa trên đường phố, làm hại nàng chấn kinh bệnh nặng. Sau đó Gia Mẫn cùng nàng đến nhà ta phúng viếng, làm hại nàng cùng Gia Mẫn bị kẻ bắt cóc mang đi, bệ hạ thiếu chút nữa trị tội gia phụ, cũng là Hoa gia thay chúng ta cầu tình với bệ hạ." Tuy đã qua hai bảy ngày áo tang nhưng làm cháu, Điền San vẫn mặc quần áo nhạt màu, trang sức duy nhất là túi gấm thêu hoa bên hông.


"Khó trách gần đây chỉ cần chúng ta nói bậy về Hoa Lưu Ly, ngươi luôn giả ngu giả ngơ ngắt lời..." Diêu cô nương muốn nói Điền San là phản đồ nhưng nếu việc này là nàng gặp phải, chỉ sợ cũng không có cách nào để mặc bằng hữu bôi đen Hoa Lưu Ly.


Biểu tình Gia Mẫn rất vi diệu, một là bởi vì lúc trước Anh Vương tới cầu tình cho Điền gia, bị mẫu thân nàng mắng xong đuổi ra ngoài, nàng đối mặt với Điền San có chút ngại ngùng. Hai là bởi vì nghe thấy mấy chữ "chấn kinh bệnh nặng" này có chút không khoẻ.


Một nữ nhân dám giết bẻ bắt cóc mình, sẽ vì người khác phi ngựa đã sợ tới mức sinh bệnh sao? Đây rõ ràng chính là hố tên ngốc Điền Duệ Đống này, không nghĩ tới Anh Vương càng ngốc hơn, tự mình nhảy vào cái hố này.


Cho nên, vì sao nàng còn lại tiếp tục thích vị Anh Vương đã có vị hôn thê này chứ, đầu óc hình như lại còn không tốt lắm này?


Sau khi chậm rãi buông cảm tính của nàng đối với Anh Vương xuống, Gia Mẫn phát hiện, Anh Vương thẳng thắng ở trong mắt nàng biến thành xúc động, mạnh mẽ biến thành tứ chi phát triển đầu óc đơn giản.


Có thể là nam nhân độc thân tương đối hấp dẫn hơn, sức hấp dẫn này sau khi biến mất, hắn liền trở nên không đúng tí nào.


Hoa Lưu Ly thấy các nàng nói không sai biệt lắm, mới chậm rãi đi về phía các nàng: "Ngọn núi này, khó leo lên lắm sao?"


"Loại gió thổi qua liền ngã như ngươi, vẫn nên để tỳ nữ đỡ đi, miễn cho liên lụy đến chúng ta." Diêu cô nương tức giận nói: "Chúng ta không muốn gánh tội phải danh khi dễ ngươi."


"Diêu cô nương luôn mạnh miệng mềm lòng, ý tốt của ngươi ta nhớ kỹ." Hoa Lưu Ly cười tủm tỉm nói: "Vậy thì bây giờ chúng ta đi đi."


Trong lúc leo núi, mọi người mới chú ý tới, giày thêu trên chân Hoa Lưu Ly đặc biệt xinh đẹp, cho dù là Diêu cô nương cũng không nhịn được nhìn thêm vài lần.


"Quận chúa, đôi giày thêu này của ngươi thật đẹp mắt, là trưởng bối trong nhà cố ý chuẩn bị cho ngươi sao?" Điền San vốn dĩ cũng có rất nhiều giày thêu đẹp, do mọi người trong nhà chuẩn bị cho nhưng sau khi tổ phụ mất, nàng cất mấy đôi giày đó đi, hôm nay chỉ đi một đôi giày nhạt màu.


"Uhm..." Hoa Lưu Ly cố ý vươn chân ra khỏi làn váy: "Đẹp không?"


"Đẹp." Điền San gật đầu: "Rất hợp với bộ quần áo ngươi mặc ngày hôm nay, trên mặt giày ẩn ẩn có ánh sáng chuyển động, khi đi đường giống như đang đạp lên ánh sáng mà đi, không chỉ đẹp mà còn vô cùng đặc biệt."


"Hai vị tướng quân rất quan tâm ngươi." Gia Mẫn cúi đầu nhìn giày Hoa Lưu Ly, có chút ghen ghét, giày của đối phương lại đẹp hơn so với của nàng.


Hoa Lưu Ly nghe vậy chỉ cười, dù sao cũng không thể làm mất mặt Gia Mẫn. Nếu nói là biểu ca Thái tử của nàng ấy đưa cho, sẽ khiến vị biểu muội Gia Mẫn này nghĩ thế nào?


Thấy Hoa Lưu Ly cười mà không nói, mọi người chỉ cho là nàng ngầm thừa nhận. Diêu cô nương vốn đã nói chắc chắn sẽ khiến Hoa Lưu Ly mất mặt vào tết hoa triêu, thấy Hoa Lưu Ly đi được không bao lâu, sắc mặt liền trở nên có chút tái nhợt, không tự giác liền thả chậm lại bước chân, từ túi tiền lấy ra hai viên đường bạc hà đưa cho Hoa Lưu Ly: "Cầm ăn đi, nếu ngươi ngất xỉu, chúng ta còn phải bê ngươi đi."


"Cảm ơn Diêu cô nương." Diên Vĩ nhận lấy, nhìn thoáng qua rồi đưa đường đưa tới trước mặt Hoa Lưu Ly.


Hoa Lưu Ly cầm lấy đường ăn xong, cười với Diêu cô nương: "Đa tạ, đường thật ngọt."


"Hừ, ngươi cũng không sợ ta hạ độc bên trong đường?" Diêu cô nương quay đầu không nhìn Hoa Lưu Ly.


"Diêu cô nương người đẹp tâm lại tốt, sao có thể làm loại chuyện độc ác này." Hoa Lưu Ly nhìn Diêu cô nương, trong mắt tràn đầy ý cười ôn nhu.


Diêu cô nương lại hừ một tiếng, gương mặt nhàn nhạt đỏ ửng.


Gia Mẫn tuyệt vọng nhìn một màn này. Xong gòy, lại một người bạn tốt nữa của nàng bị biểu hiện vô tội của Hoa Lưu Ly lừa gạt mất gòy.


Diêu Văn Nhân, ngươi đỏ mặt cái gì, không phải ngươi nhìn nàng không vừa mắt sao, muốn vào hôm nay thu thập nàng ấy sao? Tinh thần ấy đâu rồi, đâu mất rồi!


Đáng tiếc Diêu cô nương cũng không nghe thấy nội tâm Gia Mẫn hò hét, nàng không chỉ có mặt đỏ, còn trúc trẵc cởi xuống hà bao đang đeo bên hông có chứa đường bạc hà, ném cho Hoa Lưu Ly: "Cầm đi, dù sao loại đồ ăn ngọt ngấy này, ta cũng không thích ăn."

"Cảm ơn Diêu tỷ tỷ." Hoa Lưu Ly cười đến mi mắt đều cong cong, cuối cùng cũng không biết sao lại thế này, thế là dưới dăm ba câu nói của Hoa Lưu Ly, lại biến thành bốn người các nàng cùng nhau vừa leo núi vừa ăn đường.

Nữ nhân Hoa Lưu Ly này, thật sự quá tà tính.

"Cô nương, đằng sau hình như là Diêu cô nương và bằng hữu của nàng ấy." nha hoàn Lâm Uyển nghe thấy phía sau truyền đến tiếng cười nói, xoay người nhìn nhìn, thấy Diêu cô nương và ba thiếu nữ mặc quần áo đẹp đẽ quý giá làm bạn cùng nhau sóng bước mà đi. Nha hoàn của nàng ta không nhận ra ba người này, nhưng nhìn từ cách trang điểm ăn mặc của các nàng liền có thể nhìn ra, thân phận các nàng không đơn giản.

Lâm Uyển không  giống như nha hoàn không có tầm nhìn, nàng ta liếc mắt một cái liền nhận ra  ba người kia là ai. Nhìn thấy rất nhiều nha hoàn đi theo hầu hạ phía sau các nàng, mà bản thân mình chỉ có một nha hoàn bên người hầu hạ, trên mặt nàng có chút biểu cảm khó coi, thậm chí còn muốn  xoay người làm bộ không có nhìn thấy các nàng.

"Lâm tiểu thư." Diêu Văn Nhân nhìn thấy Lâm Uyển, mở miệng gọi lại nàng ta: "Sao ngươi lại đi có một mình ra ngoài thế?"

Nàng và Gia Mẫn là bạn tốt, trước đó còn cố ý tiếp cận Lâm Uyển cũng chỉ là muốn thăm dò xem nàng ta là cái dạng người gì. Chẳng qua hiện nay nhìn thái độ của Gia Mẫn đối với Anh Vương hình như cũng không còn tâm tư như trước, cho nên nàng cũng không muốn cố ý cùng lui tới Lâm Uyển nữa.

Nhà nàng là quý tộc nhàn tản chỉ biết ăn nhậu chơi bời thôi, phụ thân Lâm Uyển là quan viên có  liêm khiết có tiếng, nàng cùng Lâm Uyển qua lại một hồi, tóm lại cảm thấy trong lòng có chút không ổn lắm.

Lâm Uyển dừng chân lại, mặt mang ý cười nhìn về phía bốn người, làm lễ vạn phúc: "Gặp qua hai vị Quận chúa, gặp qua Diêu tiểu thư, Điền tiểu thư."

"Hôm nay là ngày tết hoa triêu, vì sao Lâm tiểu thư ăn mặc thuần tịnh như vậy?" Diêu cô nương thấy trên đầu Lâm Uyển chỉ có hai cây trâm bạc, một cây nạm vàng đá quý thoa, đá quý phẩm tướng cũng không được tốt lắm, không chút nghĩ ngợi liền mở miệng: "Nhìn nhạt nhẽo chút."

Khó trách Diêu Văn Nhân cùng Diêu Gia Mẫn quan hệ thân thiết như vậy, thì ra cả hai người này nói chuyện đều có một dạng tính cách là theo dạng không mang theo đầu óc.

Kẻ vừa mở miệng ra liền bình luận cách ăn mặc của người khác kiểu này, đúng là rất dễ  bị ăn đòn.

Nàng đang chuẩn bị mở miệng hòa hoãn một chút không khí, Lâm Uyển liền cười mở miệng.

"Từ nhỏ gia phụ sẽ giáo dục ta, làm người phải tiết kiệm, không thể vọng xa, mấy năm nay ta đã quen như thế rồi."

...................................

Tác giả có lời muốn nói: 

Thái Tử: Giày đẹp tặng giai nhân, đương nhiên, Tặng thêm Cô  nữa thì càng đẹp hơn.

Vai ác Vân Hàn: Ta vẫn luôn cho rằng ta là vị vương giả, thẳng cho đến khi gặp được bọn họ, ta đã rớt xuống thành đồng thau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro