Chương 25: Sát thủ
Mò Mẫm
Anh vương bỏ tiền giấy vào trong chậu, ngẩng đầu nhìn bài vị của ngoại tổ phụ.
Ngoại tổ phụ đối xử với hắn rất tốt, dù thời gian hai ông cháu ở chung cũng không nhiều, nhưng mỗi lần bọn họ gặp mặt, ngoại tổ phụ đều sẽ dùng ánh mắt ôn hòa nhìn hắn, sau đó trộm đưa một ít đồ chơi tiểu hài tử dân gian thích cho hắn.
Hắn nhớ rõ khi còn nhỏ, vào tết Nguyên tiêu. Ngoại tổ phụ đặt hắn lên vai, dẫn hắn đi mua đèn lồng động vật. Từ nhỏ mẫu thân luôn nghiêm khắc với hắn, yêu cầu hắn cần phải hoàn mỹ hơn các huynh đệ khác, nhóm tiên sinh cũng luôn lấy tiêu chuẩn Hoàng trưởng tử để dạy dỗ hắn.
Chỉ có ngoại tổ phụ sẽ cười cười xoa đầu hắn, nói hắn là đứa trẻ giỏi nhất.
Yết hầu hắn nghẹn ngào, rốt cuộc không nhịn được, quỳ gối trước bài vị che mặt yên lặng rơi nước mắt.
“Vương gia, không được.” Người Điền gia có chút kinh hoàng, Anh vương tuy là cháu ngoại Điền gia, nhưng hắn là Hoàng tử, là quân. Thế gian nào có đạo lý quân quỳ xuống trước thần tử của mình chứ?
Bọn họ ba chân bốn cẳng khuyên Anh vương đứng lên, sang phòng ngồi nghỉ ngơi.
Anh vương cũng không để cho bọn họ khó xử, ngồi phát ngốc ở góc phòng.
“Vương gia, đã xảy ra chuyện.” Người hầu của Anh vương vội vàng vào nhà, thấy Anh vương biểu tình tràn đầy bi thương, do dự một chút, vẫn tiến lên nói: “Phúc Thọ Quận chúa cùng Gia Mẫn Quận chúa ở mất tích rồi.”
“Ngươi nói cái gì?” Anh vương khiếp sợ nói: “Ai lá gan lớn dám đến Điền gia bắt cóc người?”
“Sợ sự tình bị nháo lớn, Điền gia không dám lộ tin tức ra, khách khứa khác vẫn chưa biết.” Người hầu nói: “Chẳng qua đã phái người vào trong cung báo tin.”
“Lập tức phái người tra rõ, giữ nghiêm cửa thành.” Anh vương không rảnh bi thương nữa, Thuận An Công chúa thành hôn với Phò mã đã nhiều năm, dưới gối chỉ có một nữ nhi là Gia Mẫn, nếu Gia Mẫn xảy ra chuyện, Thuận An Công chúa chắc chắn sẽ hận chết Điền gia.
Cũng không biết là hắn hay là Điền gia xui xẻo, mấy chuyện phát sinh gần đây không có chuyện nào có lợi với hắn.
Đến tột cùng là huynh đệ nào đang hố hắn thế?
Khi Hoa Lưu Ly mở mắt ra, điều đầu tiên nhìn thấy là mái hiên treo đầy mạng nhện, ý thức được có chuyện ngoài ý muốn, nàng nhắm hai mắt lại, giả bộ mình còn chưa tỉnh lại.
Đáng tiếc người bên cạnh nàng người tựa hồ không có cái giác ngộ này, xoay người ngồi dậy, trong miệng còn đang mắng nàng.
Hoa Lưu Ly: “……”
Việc này thì có quan hệ gì với nàng, việc này không phải nàng làm mà?
Thấy Gia Mẫn Quận chúa muốn nhân cơ hội đá nàng một phát, Hoa Lưu Ly nhanh chóng xoay người, run rẩy từ trên mặt đất ngồi dậy: “Đây, đây là chỗ nào thế?”
“Tỉnh rồi?” Nói chuyện là một nữ nhân, mặt nàng ta mặt không biểu cảm nhìn Hoa Lưu Ly cùng Gia Mẫn Quận chúa, quay đầu gọi ra phía ngoài: “Lão đại, người đã tỉnh.”
“Các ngươi là ai, muốn làm gì?!” Gia Mẫn Quận chúa nhìn nam nhân từ bên ngoài đi vào, cố nén sợ hãi trong lòng, che ngực mình lại: “Là ai phái các ngươi tới?”
“Che cái gì mà che?” Nam nhân mặc y phục màu đen ngồi xuống mặt đất: “Lão tử là sát thủ chuyên nghiệp, chỉ cần mạng người không cần sắc. Đừng kêu như gà mái thế, lão tử rất có đạo đức nghề nghiệp. Lúc các ngươi hôn mê, ta để nữ sát thủ trông chừng các ngươi, đến cửa cũng chưa từng tiến vào, đừng làm ra dáng vẻ như ta muốn phi lễ các ngươi thế chứ.”
Bên ngoài sắc trời có chút tối tăm, hiện tại hẳn là chạng vạng hoặc sáng sớm, phía trên có một cái tượng thần nhìn không ra màu gốc của nó, thoạt nhìn có chút giống miếu thổ địa bị bỏ hoang.
Trong kinh thành tấc đất tấc vàng, không có khả năng có cái miếu hoang tàn như vậy, nơi này hẳn là nơi hẻo lánh nào đó ở rìa kinh thành.
Không biết những người này phí bao nhiêu tinh lực mới mang được nàng cùng Gia Mẫn Quận chúa ra khỏi Điền gia, nhưng Hoa Lưu Ly có thể khẳng định một điều, chính là mấy người này có nội ứng ở Điền gia.
Rốt cuộc thì do kinh thành trị an quá kém hay do vận khí nàng quá kém, đến loại sự tình như vậy cũng gặp phải.
“Các ngươi ai là Quận chúa?”
“Nàng!” Hoa Lưu Ly cùng Gia Mẫn đồng thời chỉ về đối phương.
Ngũ Tam nhìn hai nữ nhân trong phòng này, một người tính tình táo bạo, rống lớn kêu to với hắn. Một người thì bả vai run rẩy liên tục, lại không ngừng ho khan, vừa thấy đã biết thân thể không tốt.
Hoa gia là võ tướng, nữ nhi nhà đấy hẳn cũng tương đối mạnh mẽ.
“Ngươi là nữ nhi của Hoa Ứng Đình?” Ngũ Tam nhìn Gia Mẫn.
“Ta không phải, nàng ta mới phải.” Gia Mẫn không chút nghĩ ngợi, bán đứng Hoa Lưu Ly.
“Ngươi…” Hoa Lưu Ly không dám tin nhìn Gia Mẫn, mắt nàng rưng rưng, lã chã chực khóc: “Nếu ngươi nói ta phải, vậy ta chính là phải.”
Nói xong, nàng nói với hai vị sát thủ: “Người các ngươi muốn tìm chính là ta, vị Quận chúa này là vô tội, thả nàng đi.”
Ngũ Tam nhíu mày, hắn thế nào càng nhìn càng không giống?
Sẽ không phải cả hai nữ nhân này đều đang nói dối đấy chứ? Hắn móc bức họa trong ngực ra, dí sát vào mắt nhìn thật kỹ, cũng không phân biệt được đến cuối cùng ai mới là nữ nhi của Hoa Ứng Đình.
Đều là hai lông mày hai con mắt, kiểu này làm sao hắn mà biết được?
“Lão đại, đưa cả hai bọn họ đi.” Nữ sát thủ cười lạnh một tiếng: “Nữ nhân, nữ nhân xinh đẹp, nữ nhân quý tộc xinh đẹp, miệng chưa từng nói thật. Cần gì quan tâm các nàng ai mới là thật, chỉ cần đưa cả hai bọn họ cho công tử, đương nhiên công tử có thể phân biệt được.”
“Nữ tử quý tộc chúng ta đắc tội ngươi hả?!” Gia Mẫn Quận chúa không vui phản bác.
“Ngại quá, ta thù dai.” Nữ thích khách móc chùy thủ ra chỉ vào Gia Mẫn Quận chúa: “Lại nói mấy lời vô nghĩa nữa ta sẽ cắt lưỡi của ngươi.”
Gia Mẫn Quận chúa nhìn lưỡi dao sắc bén trên cổ mình, nuốt nước miếng: “Kỳ thật có đôi khi ta cũng thù dai.”
Hoa Lưu Ly quay đầu nhìn nàng, Gia Mẫn Quận chúa là nguời nói chuyện ngay thẳng, sao hôm nay lại không thành thật thế này?
“Nhìn cái gì mà nhìn?!” Nữ thích khách quay đầu trừng Hoa Lưu Ly: “Mấy đứa con gái quý tộc các ngươi ngay cả một cây đao cũng sợ, có chỗ nào được việc không?”
“Nhìn, nhìn tỷ xinh đẹp quá.” Hoa Lưu Ly vẻ mặt ngượng ngùng: “Sát thủ tỷ tỷ, phấn trên mặt tỷ mua ở đâu, vì sao khi trang điểm lên lại đẹp như vậy?”
“Phấn mặt cái gì, ta làm gì có thời gian tô son điểm phấn như các ngươi vậy.” Nữ sát thủ thu chùy thủ lại, sắc mặt lãnh khốc vô tình như cũ.
“Không dùng phấn cũng có thể đẹp như vậy sao…” Hoa Lưu Ly nhỏ giọng nói mãi, tựa hồ sợ nữ thích khách không cao hứng, không dám tiếp tục mở miệng.
Gia Mẫn Quận chúa quay đầu nhìn Hoa Lưu Ly, đồ nịnh nọt không biết xấu hổ, vì mạng sống nói cái gì cũng nói ra được.
Ánh mắt hai người chém giết trong không trung, sau đó đồng thời thu trở về.
Một lát sau, nữ sát thủ cầm hai chén cơm tiến vào, nhét vào trong tay hai người: “Ăn!”
Gia Mẫn Quận chúa phát hiện, trong chén cơm kia của Hoa Lưu Ly nhiều hơn một quả trứng, còn nhiều thịt hơn chén của nàng.
Hiện tại nữ sát thủ cunũ đều nông cạn như vậy sao, được người ta khen đẹp có hai câu, liền cho người ta hưởng đãi ngộ tốt hơn?
“Cảm ơn tỷ tỷ.” Hoa Lưu Ly nhận chén cớm, hướng sát thủ sợ hãi cười.
“Ai là tỷ của ngươi, câm miệng.” Nữ sát thủ xoay người ra ngoài, không bao lâu sau lại ném mấy quả dại xuống trước mặt Hoa Lưu Ly, không có phần của Gia Mẫn.
Gia Mẫn: “…”
Nàng xem như đã hiểu, nữ sát thủ này chính là nông cạn như vậy. Thì ra không chỉ có nam nhân thích dáng vẻ này của Hoa Lưu Ly, đến cả nữ nhân cũng không tránh được.
chỉ là rơi vào loại tình huống này, Hoa Lưu Ly bình tĩnh hơn rất nhiều so với nàng dự đoán, lại không hề khóc to nháo lớn, còn ăn sạch chén cơm không tốt lắm kia.
Nàng tuy rằng biết một ít võ nghệ, nhưng không biết hai sát thủ này thực lực cao bao nhiêu, càng không rõ bên ngoài có bao nhiêu người canh gác. Huống chi bên người còn có con chồng trước (ý chỉ kẻ ngáng chân, là gánh nặng) là Hoa Lưu Ly này, nàng không dám tùy tiện ra tay.
Cơm nước xong, nữ sát thủ trói tay chân hai nàng lại, lạnh mặt nói: “Đừng nghĩ đến chuyện chạy trốn, bô phií nơi này đều là người của chúng. Đến lúc đó đao kiếm vô tình, không cẩn thận mất đi cánh tay hay cái chân nào, cũng không nên trách chúng ta.”
Hoa Lưu Ly cùng Gia Mẫn không dám giãy giụa, ngoan ngoãn ngồi tại chỗ.
Duờng như vừa lòng với phản ứng đã chịu kinh hách của hai nàng, biểu cảm nữ sát thủ thoạt nhìn ôn hòa đi một ít: “Nếu như muốn đi vệ sinh có thể gọi người.”
Sau khi nữ sát thủ đi ra ngoài về sau, trong miếu liền an tĩnh lại.
“Ngươi vừa rồi là cố ý để cho bọn họ hiểu lầm, muốn để bọn họ cho rằng ta mới là người bọn họ muốn bắt.” Gia Mẫn mắng: “Ngươi nữ nhân này tâm địa quá độc ác.”
“Ngươi biết cái gì?” Hoa Lưu Ly xem thường một khen: “Ta đây là cứu ngươi biết hay không? Bọn họ chỉ muốn tìm Phúc Thọ Quận chúa thôi, nhìn dáng vẻ đó là muốn người còn sống. Sát thủ không phải nơi từ thiện, đưa hai người rời khỏi kinh thành không dễ dàng, ngươi đoán bọn họ sẽ đối đãi thế nào với người dư thừa kia?”
Gia Mẫn không nói.
“Chỉ có người chết mới không tiết lộ tướng mạo của bọn họ.” Hoa Lưu Ly hỏi lại: “Ngươi muốn chết hả?”
Gia Mẫn hoàn toàn ngậm miệng.
Hai người nằm ở trên mặt đất lạnh lẽo, thật lâu sau Gia Mẫn đột nhiên mở miệng nhỏ giọng nói: “Trước khi ra khỏi kinh thành, ngươi nghĩ cách chạy đi, ta sẽ yểm hộ ngươi.”
Hoa Lưu Ly trong bóng đêm mở mắt ra: “Ngươi thì sao?”
“Ta lại không giống ngươi mảnh mai vô dụng, ta từ năm năm tuổi bắt đầu liền luyện tập binh pháp võ thuật…” Gia Mẫn dừng một chút: “Ta là nể mặt phu nhân tướng quân, mới nghĩ cách cứu mạng chó này của ngươi.”
“Thì ra là ngươi sùng bái mẫu thân của ta.” Hoa Lưu Ly bừng tỉnh đại ngộ: “Khó trách ngươi lại cảm thấy ta làm mất mặt Hoa gia, thì ra là ghen ghét ta.”
“Ta mới không có.” Gia Mẫn xì một tiếng khinh miệt: “Ta chỉ là thay phu nhân cảm thấy tiếc nuối, nàng là nữ trung hào kiệt, có loại nữ nhi dáng vẻ kệch cỡm tâm cơ khó lường như ngươi là nét bút hỏng duy nhất trong cuộc đời của nàng.”
“Mặc kệ ngươi nói thế nào, ta chính là nữ nhi của Hoa gia. Cha ta, mẫu thân và huynh trưởng đều sủng ái ta, còn nói ta là nữ nhi tốt nhất trên thế giới này nữa, ngươi ghen ghét ta cũng vô dụng.”
“Ngươi…”
Cửa bị đẩy ra, nữ sát thủ lạnh mặt nói: "Tiếp tục nói mấy lời vô nghĩa nữa thì không cần lưỡi các ngươi nữa.”
Hai người đồng thời ngậm miệng.
Nữ sát thủ đóng cửa lại, bên ngoài không hề có tiếng bước chân, không biết mấy sát thủ này đi đâu rồi.
Gia Mẫn nội tâm dần dần trầm xuống, loại sát thủ mà tiếng bước chân không nghe thấy được này, đều là kẻ từ nhỏ đã được huấn luyện giết người rất bài bản, võ nghệ cao cường. Nàng không phải là đối thủ của bọn họ.
Hai người các nàng, thật sự phải chết trong tay sát thủ sao?
Chết thì chết đi, vì sao còn phải chết cùng nữ nhân mình ghét cơ chứ?
Nhìn nhà ở tối om, Gia Mẫn cơ hồ một đêm không ngủ nhưng Hoa Lưu Ly thân thể mảnh mai gió thổi phát liền ngã kia lại đang ngủ. Nàng ấy nằm trên mặt đất như vậy cũng có thể ngủ ngon lành, hoàn toàn là một dáng vẻ không tim không phổi, nếu không phải tay chân nàng đang bị trói, nàng rất muốn đá Hoa Lưu Ly hai phát.
T
rời còn chưa sáng, các nàng đã bị kéo vào trong một chiếc xe ngựa rách nát, chiếc xe ngựa này không biết đã từng chở cái gì, trên xe mang theo một cỗ mùi hương vô cùng khó ngửi.
“Lão đại, các châu phủ pháo đài đều có binh lính canh gác, chúng ta có khả năng không ra được.”
“Không bằng làm hỏng gướng mặt kia của các nàng đi, dù sao công tử chỉ muốn người sống, lại không nói không thể làm tổn thương người.”
Xe ngựa lung lay rất dữ dội, Gia Mẫn thiếu chút nữa thì nôn ra. Nàng lo lắng Hoa Lưu Ly đi được nửa đường đã bị lăn lộn chết, đành phải không tình nguyện ngồi gần vào Hoa Lưu Ly: “Ê, không thoải mái thì nói nha, có thể tạm thời dựa vào ta, ta không muốn ngồi cùng một chỗ với thi thể đâu.”
Hoa Lưu Ly sắc mặt rất trắng, đôi mắt lại sáng kinh người: “Ngươi có biết ước mơ khi còn nhỏ của ta là gì không?”
“Cái gì cơ?” Gia Mẫn cảm thấy Hoa Lưu Ly bệnh cũng không nhẹ. lúc nào rồi mà còn nói ước mơ cái gì, còn không bằng ngất xỉu đi rồi nằm mơ.
“Ước mơ của ta là làm một mỹ nhân bệnh tật lưu danh sử sách.” Hoa Lưu Ly thở dài: “Nhưng ước mơ này có khả năng phải tỉnh lại một lát, thật là khiến người ta buồn đến ngực không thở nổi.”
Gia Mẫn Quận chúa: “??”
Sát thủ đã chuẩn bị phá hỏng mặt hai người các nàng rồi, nàng còn muốn làm mỹ nhân bệnh tật nổi danh?
Không thôi bây giờ tự sát, đi đầu thai sớm một chút còn có hi vọng hơn.
Tác giả có lời muốn nói:
Gia Mẫn: Mẹ ơi, đây là người thiểu năng trí tuệ.
Hoa Lưu Ly: Có ước mơ chính là lợi hại.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro