Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 18: Sát thủ

Mò Mẫm

Điền Duệ Đống chạy nhanh như gió đến trước xe ngựa, thay vào đó là vẻ thẹn thùng hắn thả chậm bước chân, sửa sang lại áo quần trên người, tiến lên thở dài: "Quận chúa chuẩn bị trở về phủ sao?"

"Đúng vậy." Hoa Lưu Ly liếc nhìn những công tử cùng bọn sai vặt trong góc đang giương cung bạt kiếm, làm bộ như không biết bọn họ chuẩn bị đánh nhau: "Chư vị công tử ở chỗ này vui đùa hả?"

Điền Duệ Đống muốn gật đầu đồng ý nhưng nhớ đến phố cách vách nổi danh sầm uất, vội vàng lắc đầu nói: "Tại hạ chỉ vừa đúng dịp đi ngang qua, đang chuẩn bị về nhà đọc sách."

Hắn nghe nói tam công tử Hoa gia chuẩn bị tham gia kỳ thi mùa xuân, chắc chắn Phúc Thọ Quận chúa thích lang quân trẻ tuổi đọc sách.

"Thì ra là như vậy." Hoa Lưu Ly che miệng cười khẽ: "Đọc sách cũng phải kết hợp với nghỉ ngơi, Điền công tử không thể quá mức mệt nhọc."

Điền Duệ Đống choáng váng nghĩ, Hoa gia tiểu tiên nữ là đang quan tâm thân thể của hắn sao? Nhớ đến ban đầu mình dọa tiểu tiên nữ sợ đến sinh bệnh, mà nàng lại còn quan tâm thân thể của mình, đây là cô nương thiện lương thế nào?

"Quận chúa nói đúng, Quận chúa nói đúng." Vào lúc này coi như Hoa Lưu Ly chỉ vào đại hán ven đường nói dáng dấp cô nương này thật tốt, Điền Duệ Đống cũng sẽ chỉ vỗ tay nói, ánh mắt Quận chúa thật tốt.

Nhìn nụ cười trên mặt Điền Duệ Đống ngây ngốc, Hoa Lưu Ly cười càng thêm ôn hòa: "Hai ngày sau bệ hạ muốn cử hành cung yến ở trong cung, Điền công tử có đi không?"

"Đi, đi." Cô cô của hắn là Hiền phi, nhiều thế hệ trong nhà làm quan, loại cung yến này hắn vẫn có thể diện đi tham gia náo nhiệt.

"Công tử có thể đi được, thật tốt quá, hàng năm ta cùng với gia huynh ở biên quan, cũng không quen biết chư vị công tử cô nương trong kinh. Gia huynh không biết uống rượu, cung yến kính xin công tử chăm sóc hắn mấy phần." Hoa Lưu Ly quay đầu đi ho khan mấy tiếng, mới tiếp tục nói: "Nếu là gây phiền toái cho công tử..."

"Sao lại phiền toái?" Điền Duệ Đống nói: "Hoa tam công tử văn võ song toàn, tướng mạo đường đường, cho dù không có ở đây, cũng có vô số công tử văn nhã muốn làm quen. Nếu Quận chúa không ngại, tại hạ sẽ cùng với nhóm bạn chăm sóc tốt cho Hoa tam công tử, không để cho người khác chuốc rượu hắn."

"Đa tạ." Hoa Lưu Ly nói cám ơn Điền Duệ Đống.

Chợt lúc này, có công tử phát ra tiếng kinh hô. Hoa Lưu Ly ngẩng đầu lên nhìn lại. Mấy gã sai vặt đang ba chân bốn cẳng đè một gã sai vặt áo xám trên mặt đất.

"Chuyện gì xảy ra?" trên mặt Điền Duệ Đống có chút không nhịn được, hắn vừa mới cùng Hoa Quận chúa nói là đi ngang qua. Nghiêng đầu bọn họ liền đánh nhau, đây không phải rõ ràng nói cho Hoa Quận chúa mới vừa rồi hắn đang nói láo sao?

"Công tử, trên người gã sai vặt này mang theo hung khí." gã sai vặt tùy thân Điền Duệ Đống cắn răng nghiến lợi nói: "Tiểu nhân vừa mới nhìn hắn muốn tiếp cận ngài, không nghĩ tới hắn có chủ ý này."

"Trần Úy, ngươi đây là có ý gì?" Điền Duệ Đống phản ứng kịp, gã sai vặt này muốn giết hắn đúng không? !

Luật lệ Đại Tấn sớm đã có quy định, dân chúng bình thường không thể tùy ý mang theo đao ra đường. Đao kiếm khí cụ các phủ đều ghi danh trong danh sách, nếu không chính là tội " tàng trữ binh khí", đây là trọng tội.

"Này, này..." Nghe Điền Duệ Đống chất vấn, công tử trẻ tuổi tên là Trần Úy mờ mịt nhìn gã sai vặt bị đè xuống đất, đần độn u mê không đáp ra lời.

Gã sai vặt này phục vụ ở bên cạnh hắn gần hai năm, chịu khó lại làm cho hắn vui, chưa bao giờ có lỗi, làm sao sẽ làm chuyện phạm luật lệ giấu thanh đao ở trên người?

Hắn nhìn chùy thủ nhỏ rơi ra ngoài từ trên người gã sai vặt, dưới con mắt bao người. Cho dù hắn có nói Điền Duệ Đống gài tang vật hãm hại hắn cũng không thể thốt ra miệng.

"Vương Gia, hình như Điền công tử có tranh chấp, chúng ta có qua xem không?" Ở đầu đường bên kia. Xa xa thái giám trông thấy Điền Duệ Đống bị đống người vây quanh.

Anh vương ngồi ở trong xe ngựa nghe được có náo nhiệt, nhấc rèm cửa sổ xe lên vội vàng buông xuống: "Không nhìn, nhanh chóng trở về phủ."

Nếu như hắn xen vào việc của người khác nữa, hắn chính là heo.

"Trước tiên giam người lại." Điền Duệ Đống nói một tiếng xin lỗi với Hoa Lưu Ly, đi tới trước mặt Trần Úy: "Trần Úy, ngày thường mặc dù chúng ta nhìn nhau không vừa mắt nhưng còn chưa tới độ động đao động thương, ngươi này..."

Hắn đưa chân ra muốn đá thanh chùy thủ trên đất một cái, đáng tiếc dưới chân vừa trượt, không đá vào thanh chùy thủ, còn xém chút nữa té một cái trên mặt đất.

Hắn có chút lúng túng đứng thẳng người lên. Điền Duệ Đống làm bộ không nhìn thấy thanh chùy thủ trên đất: "Chuyện này nếu như ngươi không nói rõ ràng, chúng ta chỉ có thể báo quan rồi."

Bọn tiểu bối tranh cãi, thì coi như tiểu bối đùa giỡn. Nếu như đến trình độ báo quan sẽ thành mâu thuẫn gia tộc.

Trần Úy cũng biết tính chất nghiêm trọng của chuyện này, mặc dù hắn không ưa Điền Duệ Đống mặt người tính chó nhưng vẫn nhịn cục giận xuống: "Chuyện này không liên quan tới ta, ta cũng không biết hắn có mang hung khí ở trên người."

"Gã sai vặt này ở bên cạnh ngươi lâu như vậy, trung thành nhất đối với ngươi, ngươi nói ngươi không biết, tính lừa ai đó?" Hoàn khố giao hảo cùng Điền Duệ Đống trào phúng: "Ai biết trong lòng ngươi đánh chủ ý gì."

Điền Duệ Đống nhăn mày, gần đây Anh vương lại được bệ hạ ban thưởng cho không ít. Ninh Vương không có gì cả, cho nên Trần gia đỏ mắt, Trần úy tính chạy tới thọt hắn một cái cho hả giận sao?

"Nếu ta quả thật muốn báo thù hắn thì sẽ tìm vài người trùm bao bố đánh hắn một trận. Sao phải để cho gã sai vặt thọt chết hắn ở trước mặt mọi người được chứ?" Trần Úy phản bác: "Cũng không phải là đầu óc có vấn đề."

Đều là hoàn khố có thân phận có địa vị ở Kinh Thành, nguyên nhân hắn không thích chơi cùng đám người Điền Duệ Đống kia chính là bọn họ quá ngu xuẩn. Hắn sợ mình dại dột theo chân bọn họ đứng chung một chỗ, người khác sẽ cho là hắn ngu xuẩn như bọn họ.

Nói xong, hắn khom lưng đưa tay nhặt thanh chùy thủ trên đất, muốn tìm được một chút đầu mối từ thanh chùy thủ.

"Đợi một chút."

Gió nhẹ thổi qua, mang theo mùi thơm nhàn nhạt. Trần Úy ngẩng đầu lên, thấy một thiếu nữ mặc áo choàng lông cáo trắng từ từ bước đến, động tác hắn khom lưng dừng lại.

"Trần công tử, cẩn thận trên thanh chùy thủ có độc." Hoa Lưu Ly đứng lại cách xa Trần Úy năm bước, quay đầu nhìn về phía Hoa Trường Không đi đến cùng nàng: "Tam ca."

Hoa Trường Không ngồi chồm hổm trên mặt đất nhìn thanh chùy thủ mấy lần, đứng lên nói: "Báo quan đi, trên thanh đao này có kịch độc kiến huyết phong hầu." Hắn nghiêng đầu nhìn về phía Điền Duệ Đống, coi như tiểu tử này mạng lớn, chất độc loại này có lúc sẽ dùng trên đầu mũi tên bắn chết tướng lãnh quân địch. Vì quá trình chế luyện vô cùng phiền toái, thế gian đã không có mấy người có thể chế luyện loại độc chất này, cho nên một giọt thuốc độc giá trị ngàn vạn kim.

Nếu như Điền Duệ Đống chết vì cây thanh đao này, cũng coi là cái chết kim quý rồi.

"Báo quan, lập tức báo quan." sắc mặt Trần Úy trầm xuống, quay đầu nói với những gã sai vặt khác sau lưng: "Lập tức trở về phủ thanh tra, người nào giao hảo cùng tiểu tử này. Thường ngày hắn thích đi chỗ nào, còn từng lui tới với người nào bên ngoài phủ."

Gã sai vặt này vào phủ đã khoảng ba bốn năm, làm gã sai vặt thiếp thân hắn gần hai năm. Hắn chưa bao giờ nghĩ tới, nhìn như người tầm thường thiếu chút nữa hại cả nhà bọn hắn.

Đại lý tự, Đại lý tự khanh sờ sờ tóc trên đầu mình càng ngày càng thưa thớt, thở thật dài một tiếng. Trong nha môn án tồn đọng không ít, bên kia Anh vương ngày ngày nhìn chằm chằm vụ án Phúc Thọ Quận chúa thiếu chút nữa bị độc giết, mà hoàng thượng còn để cho Đại lý tự mật tra án ám sát Đông cung, đã rất nhiều ngày hắn không được ngủ rồi.

"Đại nhân."

Nhìn thuộc hạ vội vã chạy tới, Đại lý tự khanh cũng biết, khẳng định lại xảy ra vụ án Kinh Triệu phủ không xử lý được, lại đẩy đến Đại lý tự bên này.

"Lại xảy ra vụ án gì nữa?" Đại lý tự khanh sờ sờ tóc lưa thưa, thở thật dài lần nữa.

"Trần gia công tử phái người báo án, nói có thích khách ẩn núp ở bên cạnh hắn, giả mạo gã sai vặt, muốn đâm chết Điền gia nhị công tử."

"Trần gia nào, Điền Gia nào?" Đại lý tự khanh còn đang cố gắng giãy giụa, hi vọng hai nhà Trần Điền, không phải là hai nhà mình nghĩ kia.

"Chính là... nhà mẹ đẻ Hiền phi cùng nhà mẹ đẻ Dung phi."

Tay Đại lý tự khanh run lên, rút ra mấy sợi tóc yếu ớt.

Tay hắn run run nhìn tóc trong lòng bàn tay, tức giận vô cùng nói : "Gần đây xảy ra chuyện gì, bọn thích khách cũng ra ngoài kiếm tiền sao, trong vòng một tháng ngắn ngủn, phát sinh mấy vụ ám sát rồi?"

"Đại nhân, ngài bớt giận." Đại lý tự Thiếu khanh đi tới, ánh mắt yên tĩnh nói: "Hãy nghĩ tới những điều tốt."
"Còn có thể có chuyện gì tốt để có thể tưởng tượng nữa?" Đại lý tự khanh muốn ném mũ quan ở trên đầu xuống đất. Dùng ánh mắt ghen tỵ liếc nhìn trên đầu Đại Lý Tự Thiếu Khanh tóc dày: "Gần đây không có chuyện gì tốt phát sinh."

"Mấy quý nhân bị ám sát cũng không thành công, đối với chúng ta mà nói, đã là chuyện tốt lớn nhất." Đại lý tự thiếu khanh Bùi Tế Hoài thấy trưởng quan nhìn chằm chằm tóc trên đầu của mình, biết bệnh cũ hắn lại tái phát, không muốn nhìn tóc người khác nhiều hơn mình, một lời hai nghĩa: "Ngài nghĩ thoáng chút"

"Bị Anh vương truy hỏi tiến độ tra án không phải là các ngươi, dĩ nhiên các ngươi nghĩ thoáng rồi." Đại lý tự khanh phiền muộn lau mặt một cái: "Hiện tại bổn quan nhìn thấy người có liên quan đến Anh vương liền nhức đầu. Tế Hoài, hôm nay vụ án này cực khổ cho ngươi rồi, ngươi đi xử lý đi."

Bùi Tế Hoài trầm mặc.

Đại lý tự khanh che che cái mũ trên đỉnh đầu, nhìn hắn không nói lời nào.

Bùi Tế Hoài bất đắc dĩ thở dài nói : "Hạ quan lĩnh mệnh."

Đại Lý Tự khanh hài lòng, người nhiều tóc nên gánh nhiều trách nhiệm nhiều hơn.

Bùi Tế Hoài chạy tới hiện trường, thấy Điền Duệ Đống đứng chờ bên cạnh một vị nữ tử thì ý nghĩ đầu tiên trong đầu, tóc cô nương này thật dày thật bóng.

"Cô nghe nói nơi này phát sinh đại án phải không?" Một âm thanh dễ nghe nhưng không mất uy nghiêm vang lên sau lưng hắn. Hắn xoay người lại nhìn, phát hiện sau lưng chẳng biết lúc nào có một chiếc xe ngựa ngừng lại, quanh xe ngựa đầy vệ binh.

Rèm xe hơi đung đưa, một bàn tay trắng nõan nhấc màn xe lên, lộ ra người ngồi ở trong xe ngựa.

"Vi thần bái kiến Thái tử điện hạ." Bùi Tế Hoài vội vàng hành lễ.

" Bùi Thiếu Khanh ở bên ngoài không cần đa lễ." 
Thái tử xuống xe ngựa: "Cô chỉ tùy ý tới xem một chút." Hắn nghiêng đầu nhìn về phía nhóm thế gia ăn chơi trác táng, đuôi lông mày khẽ nhếch: "Nhiều người như vậy, thật náo nhiệt."

"Điện hạ." Hoa Lưu Ly thấy Thái tử, tay từ trong áo choàng vươn ra, xa xa phúc phúc với hắn.

"Nha đầu sao cũng ở đây?" Thái tử cất bước đi về phía Hoa Lưu Ly, thấy khuôn mặt nàng trắng noãn bị áo choàng che hơn phân nửa, đưa tay kéo mũ lông cáo trên đầu: "Hôm nay cũng đi xem trận so tài xúc cúc hả?"

"Tam ca dẫn thần nữ đi cùng sẽ náo nhiệt. Điện hạ, mới vừa rồi người cũng ở đây sao?" Hoa Lưu Ly kéo cái mũ áo choàng xuống: "Thần nữ không nhìn thấy người?"

"Không có." Thái tử vắt chéo tay sau lưng: "Trong triều có vị cựu thần trí sĩ bị bệnh, Cô đại diện phụ hoàng đi thăm một phen."

"Bùi Tế Hoài." Thái tử nói với Bùi Tế Hoài đang khom người bên cạnh: "Đi thăm dò án, không cần để ý đến Cô."

"Dạ." Bùi Tế Hoài nghĩ thầm, một Thái tử đứng ở bên cạnh ngươi, người nào dám không thèm để ý?

Phố đối diện trên trà lâu, nam nhân đập chén trà trên đầu thủ hạ.

"Tuyệt không thất thủ? Hả? !"

"Xin công tử tha mạng."

"Ta tha cho ngươi, rồi lấy cái gì ăn nói với Chủ Công? !" Nam nhân đứng dậy, một cước đạp lên bả vai thủ hạ: "Trước đó có một phế vật nói với ta sẽ không thất thủ, thi thể đã chôn ở huyện Hoàng Hoài, mộ phần cũng đã bắt đầu xanh cỏ rồi."

"Cầu xin công tử cho ta thêm một cơ hội." Thủ hạ bị đập bể đầu chảy máu cũng không dám nói lời nào: "Thuộc hạ tuyệt đối sẽ không thất thủ nữa."
"Ta không muốn nghe thấy câu này nữa." Nam nhân giận đến hai mắt đỏ ngầu.
"Này... Này thuộc hạ đổi lại." Thủ hạ vội vàng nói: "Thuộc hạ nhất định có thể làm mọi chuyện ổn thỏa."
"A." Nam nhân cười lạnh, uống một ngụm trà yên tĩnh một chút, đưa tay lấy chén trà mới nhớ tới chén trà đã bị hắn dùng để đập người, không nhịn được lại đạp thủ hạ thêm một cước: "Ta không cần biết các ngươi dùng biện pháp gì, bắt Quận chúa Hoa gia kia lại cho ta."

Một nữ nhân phá hư kế hoạch của hắn ba lượt, hắn sẽ không để cho nàng chết quá mức nhẹ nhõm.

"Vâng, thuộc hạ lĩnh mệnh."

Chờ sau khi công tử rời đi, thủ hạ này híp mắt nhìn về phía phố đối diện, muốn để cho mình thấy rõ một chút.

Vốn là thủ pháp giết người cùng khinh công của hắn lợi hại nhất trong đám sát thủ nhưng bởi vì mắt không tốt, nên chỉ có thể đành phải đứng hàng thứ ba.

Đại phu nói là vì khi hắn còn bé hắn chỉ thích ăn thịt, không thích ăn cơm mà ra.

Theo hắn thấy, đại phu đó thuần túy là nói bậy.  Hàng ngày con thỏ đều ăn cỏ, mắt nó vẫn đỏ đó không phải sao?

"Đại ca." Một người thủ hạ khác tới đây, nhỏ giọng nói: "Công tử lừa gạt ngươi thôi, mộ phần người hành sự trước đó không có cỏ."

"Hắn còn chưa có chết hả?" trong lòng Thủ hạ vui mừng.

"Vậy cũng không phải." Vị thủ hạ này lắc đầu: "Vào mùa đông, mộ phần không mọc cỏ."

"Cút."

"Di?" Hoa Lưu Ly đột nhiên cảm thấy có chút lạnh, vì vậy đội cái mũ áo choàng lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro