Chương 12: Tên xấu dễ nuôi
Beta: Mò Mẫm
Kỳ thật Anh vương không định xen vào việc của người khác, đặc biệt lần trước đi quản việc kia của Điền Duệ Đống, làm hại hắn bị các loại lời đồn công kích. Hiện tại hắn chỉ cần thấy người khác cãi nhau, đã muốn quay đầu đi luôn.
Vốn dĩ hôm nay cũng định như vậy nhưng sau khi hắn nghe thấy tiếng rống giận dữ của Gia Mẫn, lại không thể không nhấc chân quay lại. Mẫu phi cố ý mượn sức Thuận An công chúa, nếu việc hôm nay hắn xoay người đi nếu truyền tới tai của Thuận An công chúa, đối với hắn rất bất lợi. Gia Mẫn biểu muội này nói chuyện trực tiếp, hành sự tùy tiện, tính tình lại không tốt lắm, nàng chọc tới ai hoặc ai chọc tới nàng, đều là chuyện phiền toái.
Từ phía sau cửa đi ra, nhìn thấy Hoa Lưu Ly bị Gia Mẫn chặn ở góc tường, Anh vương nhíu mày: “Gia Mẫn, Hoa huyện chủ thân thể không tốt lắm, nơi này gió lớn, muốn nói gì, trước tìm một nơi tránh gió ngồi rồi chậm rãi nói chuyện.”
Lời này cũng không có ý chỉ trích Gia Mẫn khi dễ Hoa Lưu Ly nhưng Gia Mẫn vẫn có chút không vui: “Đây là chính nàng tự đi tới, lại không phải do ta dẫn nàng tới.”
Bị Gia Mẫn chèn ép, sắc mặt Anh vương hơi trầm xuống, đặc biệt là bây giờ còn có người ngoài ở đây, hắn càng không thể chịu đựng người có địa vị thấp hơn hắn có ý kiến với hắn: “Gia Mẫn!”
Thấy Anh vương nổi giận, tuy rằng Gia Mẫn không cam lòng, lại không dám tiếp tục lắm miệng. Nàng ta quay đầu oán hận trừng mắt liếc Hoa Lưu Ly một cái. Nàng ta không hiểu, sao mà nam nhân đều thích che chở cho loại nữ nhân thoạt nhìn nhu nhu nhược nhược, thực tế tâm cơ không ít này?
Nhận được ánh mắt phẫn nộ của Gia Mẫn quận chúa, Hoa Lưu Ly khẽ mỉm cười vừa vô tội lại thiên chân.
“Vương gia, quận chúa, hai vị nếu không có việc gì để nói, thần nữ xin cáo lui trước.” Tuy rằng không thích hai người này nhưng Hoa Lưu Ly cảm thấy. Hai người này nếu ở cùng một chỗ sẽ không đi ra ngoài gây họa cho người khác.
Quả thực chính là một đôi trời đất tạo nên, hoàn mỹ.
“Sao Huyện chủ lại chỉ dẫn theo một nha hoàn?” Anh Vương nhìn gương mặt trắng nõn của Hoa Lưu Ly, còn có vòng eo tinh tế kia, thực lo lắng trên đường nàng trở về xảy ra vấn đề gì đó. Đến lúc đó phụ hoàng phái người đi tra hỏi, tra ra được chuyện từng gặp hắn với Gia Mẫn trước đó, đến lúc đấy hắn tìm ai nói rõ lí lẽ?
“Không cần, chỗ này cách Thọ Khang cung cũng không xa.” Hoa Lưu Ly thật sự không ý nghĩ muốn quấy rầy bọn họ, chia rẽ hai người xứng đôi như vậy, lương tâm nàng sẽ bất an.
“Huyện chủ vào ở tạm trong cung, chính là khách của hoàng gia chúng ta, ta…”
“Cho nên để Cô đưa huyện chủ về đi.”
Ba người đồng thời quay đầu lại, nhìn thấy ngồi Thái Tử đang ngồi trên bộ liễn. Ánh nắng ngày đông chiếu trên áo choàng thêu chỉ vàng của hắn, tựa như làm cho cả người hắn như đangl phát sáng.
Bọn thái giám hạ bộ liễn xuống, Thái tử bước ra, chậm rãi đi đến trước mặt ba người, ánh mắt hắn bỏ qua Gia Mẫn đang nhìn về phía mình hành lễ, chỉ nhìn Hoa Lưu Ly nói: “Đi.”
Hoa Lưu Ly hành lễ với Anh vương, đi theo sau Thái tử. Đi đến gần bộ liễn, Thái tử dừng chân nhìn Hoa Lưu Ly.
Hoa Lưu Ly chớp chớp mắt.
“Thôi.” Thái Tử thở dài: “Cô lớn hơn ngươi năm tuổi, liễn này nhường cho ngươi ngồi.”
“Sao có thể được.” Hoa Lưu Ly lắc đầu cự tuyệt: “Ý tốt của điện hạ thần nữ xin nhận nhưng không có đạo lý thần nữ ngồi liễn, để điện hạ ngài đi bộ.”
Thái Tử cười khẽ: “Ý của Cô là, cho ngươi ngồi trước, chờ thái giám đưa cái khác tới đây.”
“Vậy thì đa tạ điện hạ.” Hoa Lưu Ly cười đến khóe mắt cong cong, vào trong bộ liễn ngồi xuống.
Trên bộ liễn có một mùi hương u đạm, nàng ngẩng đầu nhìn Thái tử toàn thân như ngọc, nhớ lại một ít việc khi còn nhỏ.
Khi còn nhỏ nàng làm nũng không muốn uống thuốc, mẫu thân liền nhắc tới Thái tử đưa ngựa gỗ cho nàng. Nói hắn khi còn nhỏ cũng thường xuyên sinh bệnh nhưng để thân thể có thể tốt lên, mỗi ngày hắn đều phải uống mười chén thuốc đắng.
“Sau đó thì sao?” Khi đó nàng còn trẻ người non dạ bám vào người mẫu thân truy hỏi.
“Sau đó bệnh của hắn bắt đầu từ từ chuyển biến tốt đẹp.” Mẫu thân ấn nàng xuống đưa thuốc vào miệng nàng, lại cho nàng ăn một viên đường: “Không chỉ thông minh về sách vở, cung tiễn cùng kiếm thuật cũng đều rất giỏi.”
Ở thuở thơ ấu non nớt, nàng thật sự cho rằng hoàng gia có một thằng nhóc nhỏ đáng thương. Mỗi ngày trôi qua đều là uống mười chén thuốc, còn phải đọc sách, viết chữ, luyện kiếm thuật cực khổ, cho nên trong lòng đối với hắn vô cùng đồng tình, ngay cả ngựa gỗ nhỏ mà hắn đưa tới, cũng vui vẻ nhận lấy.
So sánh với thằng nhóc nhỏ này, mỗi ngày nàng chỉ cần uống một chén thuốc, còn được phụ thân, mẫu thân với các huynh trưởng thiên y bách thuận[1], thật sự là quá may mắn.
[1]thiên y bách thuận: cái gì cũng chiều theo
Sau khi nàng trưởng thành rồi, không cần phải uống thuốc nữa, liền hiểu ra rằng tiểu hài tử mỗi ngày phải uống không dưới mười chén dược là nam nhân tôn quý thứ hai trong thiên hạ - Thái tử không có khả năng là thằng nhóc nhỏ đáng thương mà nàng tưởng tượng ra.
Cho nên người lớn không thể tùy tiện nói dối với tiểu hài tử, tiểu hài tử rất dễ dàng tưởng là thật.
Nhìn thấy Thái tử nhường liễn cho Hoa Lưu Ly ngồi, bản thân hắn thì đứng, nội tâm Gia Mẫn trộm xem thường. Nam nhân quả nhiên đều bị mù mắt, đều thích cái loại bộ dáng này.
Không bao lâu, có mấy thái giám nâng bộ liễn chạy chậm lại đây, Hoa Lưu Ly đứng lên: “Đa tạ Thái tử.”
Thái tử lười biếng ngồi trở lại bộ liễn của mình, nói với Hoa Lưu Ly: “Đi, ta cùng ngươi trở về.”
Hoa Lưu Ly ở trong cung ở mười ngày, tuy nàng muốn ra khỏi cung nhưng trong lòng cũng rõ ràng, trước khi Đại lý tự tìm được hung thủ, nàng không được đi.
Đây không phải là hoàng gia đang khó xử nàng, ngược lại là cố ý cho mặt mũi, để cho Hoa gia có được vinh quang.
Nhưng… ngày trôi qua trong cung thật sự quá khổ sở.
Thấy Thái tử đi xa, Anh vương trầm khuôn mặt hừ lạnh: “Thân là Thái tử, lại chỉ biết hưởng thụ xa hoa lãng phí.”
Bất quá có vài bước chân mà thôi, còn muốn ngồi bộ liễn, rõ ràng chính là cố ý phô trương trước mặt các huynh đệ khác.
“Yên tâm đi, Vương gia.” Biết mình vừa rồi khiến Anh vương có chút mất hứng nên lúc này Gia Mẫn đi lấy lòng: “Thái tử càng thân cận với Hoa Lưu Ly, đối với hắn càng bất lợi.”
Anh Vương trầm mặc một lát, ngay sau đó vui vẻ nói: “Ngươi nói đúng.”
Thân là đế vương, phụ hoàng không có khả năng chịu đựng được việc Thái tử thân thiết với người Hoa gia. Trong tay Hoa gia nắm mấy chục vạn đại quân, mặc kệ là Hoàng tử nào có quan hệ thân mật với Hoa gia, đều sẽ khiến phụ hoàng nghi kỵ, huống chi là Thái tử.
Mất đi thánh tâm, Thái tử chính là một con hổ giấy, không có chút uy hiếp.
“Nghe nói hôm qua ngươi nhường bộ liễn cho tiểu cô nương Hoa gia ngồi?” Ngự thư phòng, Xương Long Đế ném sổ con đã phê xong sang một bên, thấy Thái tử khí định thần nhàn uống trà ăn điểm tâm, nhịn không được nói: “Nguyên Tố, trẫm để ngươi đến đây học tập giải quyết sự vụ, không phải để ngươi tới uống trà lười biếng.”
“Phụ hoàng, ngài còn trẻ.”
“Lời này là ý gì?”
“Cho nên ngài đừng hy vọng vào nhi thần, nhi thần còn nhỏ.”
“Nhỏ gì mà nhỏ?!” Xương Long Đế ném một quyển sổ con tới trước mặt Thái tử: “Trong tôn thất có người dâng lên sổ con, bảo trẫm tước bỏ binh quyền của Ứng Đình, ngươi thấy thế nào?”
“Ngài đã kêu người ta là Hoa tướng quân Ứng Đình rồi, còn bảo nhi thần xem làm gì?” Thái tử nhìn sổ con một cái, lười đến độ liếc cái nữa cũng ko thèm liếc nói tiếp: “Thu hồi lại binh quyền, sau đó giao cho mấy người trong tôn thất quản?”
“Những người này chính sự còn làm chưa xong, mộng tưởng thì lại rất lớn.” Thái tử đẩy sổ con ra xa khỏi mình một chút: “Ngài bảo ta xem mấy cái này, còn không bằng để ta đi Thọ Khang cung, bồi Hoàng tổ mẫu nói chuyện một lúc.”
“Đúng là có tiền đồ!” Xương Long Đế bị Thái tử chọc đến tức quá hóa cười. Trong năm nhi tử, Thái tử là người thông minh nhất, hợp tâm ý của ông nhất, cũng là nhi tử ông thích nhất. Nhưng đứa nhỏ này chỗ nào cũng tốt, chỉ là bị ông chiều hư, từ nhỏ đã sống ở trong cung, vậy mà lại chẳng có dã tâm đi tranh đoạt, cung đấu gì cả.
Đâu giống như lúc ông còn trẻ, vì để kế thừa ngôi vị Hoàng đế mà vắt hết óc, hao hết tâm tư.
Vài vị Hoàng tử khác, thái độ đối với người Hoa gia là kính trọng lại không dám thân cận, chỉ có Thái tử làm việc hoàn toàn dựa vào yêu thích, không có điểm nào giống lúc ông còn trẻ.
“Đó còn không phải do ngài cho sao.” Thái tử lười biếng nâng mắt lên: “Ngài một hai nhất định muốn nhi thần phát biểu ý kiến, nhi thần chỉ có thể nói, mấy cái tấu chương này, hơn phân nửa đều là vô nghĩa. Tuy nói toàn bộ Đại Tấn được ngài cai trị trở nên phồn vinh hưng thịnh, không thể nào mỗi ngày đều xảy ra đại sự, nhưng mấy người này viết sổ con cũng nhạt nhẽo không thú vị gì hết, đó chính là năng lực có vấn đề.”
Xương Long Đế: “…”
Nhịn đi, nhi tử tự mình nuông chiều mà ra, ông có thể làm sao bây giờ, còn không phải chỉ có thể giả bộ không thấy.
“Phụ hoàng, ngài vừa nhắc tới tiểu cô nương kia của Hoa gia, nhi thần thật ra nhớ tới một việc.”
Thái tử ngẩng đầu nhìn Xương Long Đế: “Trước đó ngài muốn tấn phong Đại tướng quân làm quốc công, lại bị hắn cự tuyệt, không bằng nâng tước vị của tiểu cô nương nhà hắn lên đi?”
Xương Long Đế cố ý muốn phong Hoa Ứng Đình làm quốc công. Hoa Ứng Đình lại từ chối, cuối cùng Xương Long Đế đành phải phong hắn làm Trung Dũng Hầu, sắc phong đại nhi tử nhà hắn làm thế tử, đến hai nhi tử còn lại của Hoa gia, Xương Long Đế cũng muốn tìm cơ hội ban hai cái tước vị cho bọn hắn.
Từ xưa danh tướng gặp minh chủ là chuyện tốt, Xương Long Đế cảm thấy Hoa Ứng Đình là danh tướng trăm năm khó cầu, còn ông chính là minh quân ngàn năm khó gặp.
“Xem ra ngươi thật sự rất thích tiểu cô nương Hoa gia.” Xương Long Đế như có suy tư: “Chẳng lẽ…”
“Phụ hoàng, ngài đừng nghĩ nhiều.” Thái tử vừa thấy biểu tình kia của Xương Long Đế, liền biết ông hiểu lầm: "Tiểu nha đầu kia là nữ nhi của Đại tướng quân, lớn lên lại đáng yêu, nhi thần khó tránh khỏi đối với nàng thân thiết chút, nhưng trong lòng chỉ coi nàng như muội muội mà đối đãi. Trên đời này nào có huynh trưởng nào lại tình yêu nam nữ với muội muội chứ, nhi thần lại không phải cầm thú.”
“Vậy thì thuận theo ý ngươi, tấn tước vị cho nàng.”
“Đừng chỉ nâng tước vị, phong hào cũng ban cho một cái.”
“Thế thì…”
“Nhi thần mới nghĩ ra một cái phong hào rất tốt, ngài cảm thấy Phúc Thọ thì thế nào?”
“Có hơi tục khí.” Xương Long Đế nhíu nhíu mày, không vừa lòng với phong hào này.
Thái tử nhướng mày: "Tên xấu dễ nuôi, có phúc lại trường thọ, vừa nghe liền rất may mắn, tục khí thì tục khí thôi.”
Từ trước đến nay Thái tử đều không quản việc không liên quan, đối với chuyện tự mình ban cho Hoa Lưu Ly phong hào và tước vị, lại sinh ra cảm giác thỏa mãn của việc dưỡng muội muội.
Chẳng lẽ đây là niềm vui của việc cho đi sao?
Lấy phong hào cũng không phải lấy tên, còn tên xấu dễ nuôi? Nhưng nghĩ đến thân thể của tiểu cô nương Hoa gia xác thật không tốt lắm. Hai chữ Phúc Thọ này ngược lại thực thích hợp với nàng, Xương Long Đế bất đắc dĩ gật đầu: “Vậy được.”
Nếu nhi tử mình coi người ta như muội muội, xem xét lên trên, đó cũng coi như là nữ nhi tiện nghi của ông.
Cứ quyết định như vậy đi.
“Tê.” Hoa Lưu Ly bỗng nhiên che lại mắt trái: “Mí mắt ta giật thật nhanh.”
“Mắt trái hay mắt phải?” Diên Vĩ có chút kích động, đưa khăn lông ấm cho Hoa Lưu Ly.
“Mắt trái.” Đắp khăn lông trên mắt, Hoa Lưu Ly đi về phía giường nằm lên, không nhúc nhích.
"Nháy mắt trái là chuyện tốt.” Diên Vĩ cười: “Huyện chủ, chắc chắn có chuyện tốt xảy ra.”
Hoa Lưu Ly kéo khăn lông từ trên mặt xuống, ngồi dậy, mặt không biểu tình nhìn Diên Vĩ: “Lần trước sau khi ngươi nói như vậy, mẫu thân liền phát hiện việc ta trộm xem thoại bản, sau đó ta bị phạt chép sách một tháng.”
Diên Vĩ nhỏ giọng nhắc nhở: “Đó là bởi vì ngài nhìn lén sách tên là《 Bá đạo tướng quân cùng kiều tiếu phu nhân tuyệt thế kỳ duyên 》.”
Hoa Lưu Ly: “…”
Trong sách kia đều thích viết là phu nhân Tướng quân gượng cười, che mặt khẽ nấc linh tinh, so với tính cách mẫu thân nàng rõ ràng là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược. Sao nàng biết được chỗ nào là viết bậy bạ về cha mẹ nàng?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro