Chương 1: Ỷ thế hiếp người
Beta: Mò Mẫm
Mùa đông năm Xương Long thứ ba mươi, dân chúng triều Tấn đắm chìm trong một bầu không khí tươi vui. Nước Đại Tấn bọn họ cùng với nước láng giềng Kim Phách nhìn nhau không thuận mắt đã lâu. Lần này Hộ Quốc đại tướng quân không chỉ đánh cho nước Kim Phách kêu cha gọi mẹ, mà còn ở trên chiến trường bắt sống được Nhị Hoàng tử kiêu dũng thiện chiến của bọn họ, buộc Kim Phách phải cắt thành bồi thường, cúi đầu xưng thần, quả thực làm cho trên dưới Tấn triều nở mày nở mặt, đi đường đều như mang theo gió xuân.
Chỉ trong một thời gian ngắn, Hộ Quốc đại tướng quân được dân chúng ca tụng là Võ Khúc Tinh Quân hạ phàm. Ba người con trai của ông cũng trở thành thiên binh, thiên tướng chuyển thế. Vì đương kim bệ hạ anh minh thần võ, là minh quân trăm năm khó gặp nên cố ý hạ phàm phụ tá minh quân, trợ giúp Tấn triều phồn vinh hưng thịnh, tám phương triều bái.
Mặc kệ nói như thế nào, tóm lại chính là bệ hạ thật anh minh, Hộ Quốc đại tướng quân hạ phàm đã vất vả rồi.
Lúc này tại trạm dịch cách kinh thành vài trăm dặm, dịch thừa vì ăn mừng Tấn Quốc đại thắng, đã cố ý treo lên hai ngọn đèn lồng màu đỏ ở cửa chính trạm dịch. Tuy nhiên mấy ngày gần đây tuyết lớn, do vậy không có quan viên nào đi qua con đường này, cho nên cũng không có ai thấy được dụng tâm của hắn.
Dịch thừa ôm một đĩa đậu phộng rang, ngồi xổm ở cửa nhìn tuyết đọng trong viện đến phát ngốc, gió lạnh quất vào bộ râu lộn xộn của hắn, hết sang trái, lại sang phải.
"Òai." Tuần kiểm đi đến bên Dịch thừa, vẻ mặt đau khổ nói: "Cũng không biết đám người kia ở đây đến khi nào mới đi."
Nghe nói tội phạm bị áp giải tới lần này là quan lớn trong kinh thành. Người còn chưa được áp giải đến đây, đã có người tới nhắc nhở, bảo chúng ta là không được chậm trễ. Thân là Tuần kiểm, hắn chỉ có thể mỗi ngày đều trông chừng ở chỗ này, miễn cho vị quan lớn kia lại xảy ra chuyện ở đây.
Những vị quan này ấy à, năm nay bị lưu đày, sang năm lại được phục hồi nguyên chức. Bên này có người muốn hãm hại, bên kia lại có người muốn bảo vệ, cuối cùng người xui xẻo vẫn là những tiểu lâu la phía dưới như bọn họ.
"Đã là tù nhân rồi mà còn thích phô trương như vậy, ông đây còn không thích hầu hạ đâu." Dịch thừa "phi" một cái, phun vỏ đậu phộng trên miệng xuống nền tuyết: "Một đêm không được nghỉ mà."
Hắn vừa dứt lời, từ xa trông thấy cuối đường có một chiếc xe ngựa đang đến gần, nhìn sơ qua là biết lai lịch không nhỏ.
Dịch thừa kín đáo đưa đậu phộng trong tay cho Tuần kiểm, phủi phủi vài cái trên chiếc áo bào hơi cũ, vẻ mặt tràn đầy ý cười chạy ra đón.
Tuần kiểm trợn trắng mắt, ngoài miệng thì nói không hầu hạ, xoay người nhìn thấy quyền quý là biến thành chó.
Không biết ngựa kéo xe là ngựa thần gì, bốn vó đạp trên mặt tuyết vô cùng vững vàng, tư thế uy mãnh. Bốn phía xe ngựa là hộ vệ cầm theo vũ khí, ánh mắt sáng quắc, không giống như binh lính đóng quân ở trong thành, ngược lại càng giống người đã từng tham gia chiến trường chém giết.
Tuần kiểm liền ý thức được thân phận người đi đường này không đơn giản, nhanh chóng đặt đậu phộng lên bệ cửa sổ, cũng đi tới, lộ ra nụ cười nịnh nọt hệt như Dịch thừa.
Ở lầu hai, cửa gỗ khẽ đẩy ra tạo thành một khe hở, lộ ra một đôi mắt giấu trong bóng tối.
"Người Hoa gia đến rồi."
"Có thể ..... Bắt đầu rồi."
Xe ngựa vừa mới dừng lại ở ngoài trạm dịch, dịch thừa liền mặt mày tươi cười tiến lên chắp tay thi lễ nói: "Hạ quan là Dịch thừa ở nơi này, không biết các quý nhân từ nơi nào đến?"
"Chúng ta đến từ Thanh Hàn châu." Tướng lĩnh cầm đầu lấy ra một phần thông quan công văn: "Hộ tống gia quyến của Đại tướng quân hồi kinh trước."
"Thì ra là gia quyến của Đại tướng quân?!" Dịch thừa cung kính trả lại công văn cho võ tướng: "Các vị quý nhân, mau vào."
Rèm xe ngựa khẽ lay động, dịch thừa cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào dung nhan của quý nhân.
Chỉ thấy góc rèm được nhấc lên, một đôi giày hươu cơ hồ không nhiễm bụi đất bước xuống, áo choàng đỏ tươi ở trên xe ngựa nhẹ lay động, bên trong áo choàng lộ ra chiếc váy trắng ngần, tựa như hồng mai trên tuyết trắng.
Hoa Lưu Li đi xuống xe ngựa, nhìn trạm dịch rách tung toé phía trước, trầm mặc một lát, quay đầu ngồi trở về: "Ta cảm thấy vẫn nên tiếp tục lên đường thì tốt hơn."
Sớm đã quen với việc nàng bắt bẻ, vẻ mặt ma ma như thường khuyên nhủ: "Huyện chủ, trạm dịch kế tiếp cách nơi này gần trăm dặm, tuyết trên đường lại nhiều, nơi để tắm rửa cũng không có, ngài nghĩ lại một chút."
Hoa Lưu Ly nhăn đôi mày đẹp, muốn đi tiếp, nhưng quay đầu thấy mũi các tướng sĩ bị gió lạnh thổi đến đỏ bừng, lạnh mặt nói: "Ở chỗ này nghỉ ngơi một đêm, ngày mai rồi đi."
Ma ma ném mấy khối bạc vụn cho dịch thừa: "Chuẩn bị nhiều nước ấm chút."
"Được được." Dịch thừa cười đồng ý, hắn thích chính là loại quý nhân ra tay hào phóng này, so với phạm quan giam giữ ở trên lầu bớt lo hơn nhiều.
"Muội muội, cẩn thận." Hoa Trường Không mới từ lưng ngựa xuống, thấy tiểu muội lạnh mặt định nhảy xuống từ trên xe ngựa, liền chạy nhanh đến đỡ nàng: "Chậm một chút, trên mặt đất tuyết dày như vậy, hay là để ca ca cõng muội vào nhé?"
Ma ma bình thản nhìn một cảnh này, sau lưng mỗi kẻ ăn chơi trác táng, đều có vô số trưởng bối nuông chiều hài tử. Một nhà Đại tướng quân cái gì cũng tốt, điểm duy nhất không tốt chính là nuông chiều cô nương duy nhất trong nhà đến không ra gì.
Đi hai bước sợ mệt, gió thổi vài cái sợ lạnh, ngay cả nói nặng hai lời cũng luyến tiếc, sợ dọa đến khuê nữ. Rõ ràng đang là một thiên kim thế gia võ tướng tốt lành biết bao, cuối cùng bị nuôi thành yếu ớt lại hay bắt bẻ.
"Không cần." Hoa Lưu Ly lắc đầu, sửa sửa áo choàng trên người, vịn vào cánh tay Hoa Trường Không đi vào cổng lớn trạm dịch. Nơi đây cũng không giàu có, cho nên không có quá nhiều tiền bạc để tu sửa trạm dịch, trong phòng ánh sáng thập phần u ám.
"Mời quý nhân ngồi." Dịch thừa dùng tay áo xoa xoa ghế, ngẩng đầu hướng hai vị quý nhân cười lấy lòng, vừa trông thấy một cái liền ngây dại.
Hóa ra người nhà Đại tướng quân lớn lên đẹp như vậy, đặc biệt là vị tiểu cô nương thoạt nhìn nũng nịu này, đẹp như tiên nữ trên trời vậy.
Hoa Lưu Ly nhìn chiếc ghế màu sắc ảm đạm, không biết làm từ gỗ gì, cũng không ngồi xuống luôn. Nàng duỗi tay bỏ mũ áo choàng xuống, ngẩng đầu nhìn về phía cầu thang.
Trên cầu thang, một nam nhân gầy gò mang theo gông xiềng chậm rãi đi xuống, tóc hoa râm, thoạt nhìn tầm năm, sáu mươi tuổi. Trên mặt mang theo vẻ chua xót cùng không cam lòng, đi theo phía sau hắn là nha sai, tuy rằng trông giữ hắn nhưng nhìn ra được bọn họ đối với lão nhân này có vài phần tôn kính.
Theo động tác bước xuống lầu của lão nhân, xiềng xích trên chân lão va chạm phát ra tiếng vang. Nhận thấy trạm dịch có thêm nhiều người khác, lão nhân ngừng một lát, ánh mắt đảo qua trên người bọn họ, rồi chậm rãi thu trở về.
Vài tên nha sai không biết thân phận huynh muội Hoa gia nhưng vẫn hướng bọn họ chắp tay, tránh đắc tội quý nhân.
"Vị tiên sinh này phạm vào tội gì, phải mang gông xiềng nặng như vậy?" Hoa Lưu Ly dời ánh mắt khỏi trên người lão nhân, mở miệng dò hỏi.
Nha sai cầm đầu thấy vị quý nữ này thái độ tự nhiên, dường như căn bản không lo lắng bọn họ sẽ cự tuyệt trả lời, do dự một chút, vẫn mở miệng: "Vị này là phạm quan ở trên triều đình, buộc tội Đại tướng quân cực kì hiếu chiến, tướng lĩnh biên cảnh khát máu thành tính, làm thánh thượng tức giận, bị phạt đi lưu đày. Nếu quý nhân đã mở miệng, vậy có thể để đổi cho lão thành gông xiềng nhẹ nhàng hơn......"
"Không cần." Hoa Lưu Ly nháy mắt sửa miệng: "Ta cảm thấy như vậy khá tốt, nếu có thể đổi thành gông xiềng nặng hơn nữa thì càng tốt."
Nha sai: "......"
Lão nhân xoay người nhìn Hoa Lưu Ly, ngữ khí lãnh đạm nói: "Tuổi còn nhỏ, tâm tư lại ác độc như vậy. Hôm nay lão phu gặp nạn, cuối cùng cũng xem hiểu cái gì gọi là tình người nóng lạnh, thói đời dễ thay đổi."
"Không sao, sau này ông không chỉ xem hiểu thôi, còn phải chậm rãi quen thuộc với nó." Hoa Lưu Ly mỉm cười: "Dù sao loại người ở đâm sau lưng người khác giống như ông, cũng sẽ không có kết cục tốt lành gì."
Tướng lĩnh biên cảnh vì bảo vệ Đại Tấn, đầu rơi máu chảy, loại lời nói này của quan văn mà truyền tới tai bọn họ, chẳng phải khiến cho bọn họ thất vọng buồn lòng?
"Lão phu thân là bề tôi, đương nhiên nguyện trung thành với triều đình, vì dân mà cống hiến. Hoa Ứng Đình khắp nơi chinh chiến, hao hết tiền tài của bá tánh nhân dân......"
"Đại tướng quân vì bá tánh trong thiên hạ mà bảo vệ biên cương, hiện giờ lại đại thắng Kim Phách, để cho biên cảnh Đại Tấn an bình, vào trong miệng ông, lại thành cực kì hiếu chiến." Hoa Lưu Ly nhướn mày: "Đầu óc ông không phải có vấn đề chứ, Kim Phách hàng năm khiêu khích biên cảnh của nước ta, chúng ta không đi đánh hắn, chẳng lẽ mặc cho bọn hắn kiêu ngạo? Ông ở tại kinh thành phồn hoa, đương nhiên không biết nỗi thống khổ khi bị tặc binh Kim Phách cướp bóc quấy rầy, trong miệng thì nói vì dân cống hiến, lại không nhìn xem bá tánh biên cảnh như thế nào, cái này gọi là cái gì mà......"
"Cái này gọi là miệng đầy nhân nghĩa đạo đức, trung quân ái quốc, thực tế là nam đạo nữ xướng, ham hưởng lạc." Hoa Trường Không cười tủm tỉm tiếp lời: "Ngụy quân tử."
"Lão phu, lão phu......" Lão nhân bị hai người trẻ mới mười mấy tuổi chèn ép đến độ mặt xanh đen, nửa ngày cũng không thở nổi: "Những người trẻ như các ngươi, miệng toàn lời bậy bạ."
"Loại người như ông thì già cả mắt mờ, hồ đồ đến tột đỉnh rồi." Vệ binh đi theo phía sau huynh muội Hoa gia, lập tức liền cãi lại, mấy việc mắng chửi người như thế này, không cần tiểu công tử cùng tiểu thư tự mình động khẩu.
Động tĩnh dưới lầu truyền tới phía trên, người trong phòng liền mỉm cười vừa lòng. Hắn quay đầu nhìn người vừa từ cửa sổ trèo vào: "Hạ độc rồi?"
"Đã hạ, kiến huyết phong hầu[1], không màu không vị, bảo đảm tra không ra nguyên nhân chết là gì."
[1]kiến huyết phong hầu là tên một loại độc có trong dịch tiết ra từ một loại cây bên Trung quốc, dính vào bên ngoài phần da bị rách sẽ rất nhanh tử vong.
Nam nhân cười cười: "Quan văn buộc tội Hoa gia. Sau đó lại cùng hậu nhân của Hoa gia tranh cãi, liền chết một cách ly kỳ, không biết nhóm quan văn của Đại Tấn sẽ có phản ứng như thế nào đây?"
"Được chim bẻ ná [2]. Hoa gia lập được chiến công lớn, người đầu tiên muốn đối phó bọn họ, chỉ sợ không phải quan văn Đại Tấn, mà là..."
[2]Được chim bẻ ná: nói về người vong ân bội nghĩa, lúc nghèo hèn thì nhờ cậy người khác, lúc giàu sang thì phản bội lại những người giúp mình trước đó.
Từ xưa đến nay, võ tướng bị đế vương nghi kỵ nhiều như sao trên trời, thêm một người cũng không tính là gì.
Văn nhân cầm bút viết thì lợi hại đấy nhưng bản lĩnh mồm mép mắng chửi người khác so với binh lính ở chiến trường còn kém xa. Cãi được mấy hiệp, lão quan văn bị tức giận đến bốc khói toàn thân, miệng chỉ biết chửi mãi là mãng phu vô tri.
"Đến, đến giờ dùng cơm rồi?" Đầu bếp bưng đồ ăn đã làm xong đi ra, thấy trên đại đường giương cung bạt kiếm, lại rụt rụt về sau.
"Dùng cơm?" Hoa Lưu Ly nhìn thấy đầu bếp bưng đồ ăn, có thịt có cơm đầy đủ. Xem ra đãi ngộ của vị phạm quan buộc tội phụ thân nàng này cũng không tệ lắm, so với các huynh đệ bảo vệ biên cảnh tốt hơn nhiều.
Lập tức nàng lấy ra một chiếc khăn tay che lại miệng mũi, làm ra vẻ lui một bước về phía sau: "Trời ạ, đầu ta đau quá. Diên Vĩ, ta không chịu được mùi vị thức ăn mặn, mau đổ nó đi."
"Vâng, huyện chủ." Nha hoàn đi theo Hoa Lưu Ly từ phía sau xuất hiện. Nàng ta không chút do dự tiến lên hất đổ đồ ăn, động tác lưu loát, tư thế hào sảng. Đồ ăn đổ trên mặt đất, trong tức khắc không khí tràn ngập mùi đồ ăn.
"Như vậy mới đúng." Hoa Lưu Ly lộ ra vẻ hài lòng, ra hiệu Diên Vĩ cho đầu bếp một khối bạc vụn: "Làm lại cơm cho vị phạm quan này, nhớ rõ, không được làm thức ăn mặn."
"Vâng, quý nhân." Đầu bếp nhận bạc vụn liền chạy vào sau bếp, người cho tiền nói cái gì cũng đúng.
Dịch thừa yên lặng quét đống đồ ăn trên mặt đất đi, đổ ra nền tuyết bên ngoài, làm bộ không biết đây là cố ý trả thù.
"Ngươi đây là có ý gì?" Lão nhân tức giận đến đôi tay run run.
"Ỷ thế hiếp người, bỏ đá xuống giếng đó." Hoa Lưu Ly tươi cười ngọt ngào: "Thân mang trọng tội, còn ăn thịt cái gì. Dân chúng ở biên cương, một tháng ăn không đến hai bữa thịt, đại nhân vì dân vì nước, đương nhiên muốn cùng bá tánh đồng cam cộng khổ chứ gì nữa."
Đáng thương cho lão quan văn, rốt cuộc bị Hoa Lưu Ly chọc đến hôn mê bất tỉnh.
Nam nhân trên lầu đợi nửa ngày cũng không nghe thấy động tĩnh gì, tươi cười trên mặt dần biến mất: "Sao lại thế này, Lâm Huy Chi còn chưa chết vậy?"
"Kia, kia tôi hạ độc vào bát cơm, bị hạ nhân Hoa gia hất đổ rồi."
"Ngươi nói.... Cái gì?"
Bọn họ tốn bao nhiêu công sức, trăm cay nghìn đắng, tính toán không biết bao nhiêu địa điểm gặp gỡ , cố ý an bài các chướng ngại vật trên đường như thập phần trùng hợp, mới làm cho bọn họ ở trạm dịch này gặp được nhau, hiện tại nói với hắn, làm tất cả đều uổng phí?!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro