Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

#4

Thanh xuân năm ấy , Dương Ái My yêu Hứa Gia Minh , chuyện này cả trường ai ai cũng biết . Còn tôi yêu Hứa Gia Minh , chuyện này lại chẳng ai biết . Vì sao , vì là tôi không dám nói với anh ấy !

Còn có thể nói gì khi thấy người mình yêu đi yêu cô bạn thân.

Còn có thể nói gì khi chính tôi chỉ là một con rùa rụt cổ , vì sự nhút nhát mà đánh mất anh ấy .

Thanh xuân năm đó , tôi lặng lẽ nhìn bóng lưng của hai người họ , tay trong tay cười nói rồi bỏ lại mình tôi ở con phố nghịt người qua lại .

Lặng gạt nước mắt sang bên , tôi vẫn mỉm cười vì tôi không cô đơn , bên cạnh tôi vẫn có bạn bè . Chỉ là ... trái tim tôi năm ấy quá trống vắng thôi !

'' An , ngày mai là lễ tốt nghiệp , cậu có định tỏ tình với ai không ?''

My ôm lấy người tôi lắc lắc rồi hỏi . Còn tôi chỉ gắng nở ra một nụ cười để đáp lại .

Tỏ tình à , với ai đây ?

Chẳng nhẽ lại nói với cô ấy là tớ muốn tỏ tình với người yêu cậu . Thật ngu ngốc mà !

Nhìn bầu trời xanh vời vợi , tôi suy nghĩ , nếu ngày ấy người tỏ tình là tôi , không phải cô ấy liệu anh có chấp nhận không ?

Và thanh xuân năm đó cứ thế trôi đi . Tôi , anh và cô ấy cứ vậy mà đi theo ngã rẽ của đời mình .

Cứ nghĩ cứ vậy mà yên bình sống qua ngày thì bóng hình anh trong tim tôi sẽ dần biến mất , nhưng ... Tôi lại không ngờ có thể gặp lại anh nhanh đến vậy .

Mẹ vì sợ con gái hơn hai mươi lăm tuổi đầu ế , suốt ngày lao đầu ở nhà ôm điện thoại rồi máy tính nên đã cho tôi một buổi xem mắt mà tôi muốn trốn cũng không thoát được . Chán nản làm theo lời bà , ai mà ngờ được , đối tượng lại là anh - chàng trai tôi dành cả thanh xuân để yêu .

'' Ồ, không ngờ một đứa như mày cũng bị bắt đi coi mắt đấy ! ''

Đó là lời đầu tiên anh nói sau bốn năm không gặp của anh dành cho tôi . Đâu có gì đáng ngạc nhiên , ngày xưa chúng tôi trò chuyện ba bốn câu cũng đâu lấy nổi một lời tử tế . 

Mỉm cười ngồi xuống cái ghế đối diện , gọi thêm một ly cà phê cho thoát hẳn cơn ngái ngủ . Lúc này tôi mới quan sát anh kĩ hơn chút rồi cửa miệng bắt đầu mở ra .

'' Mày thì khác tao ... sao My với mày bất hoà à ?''

Trời ai , ai giết tôi đi . Đang yên đang lành lôi cô ấy vô làm gì cơ chứ .

Trông nét mặt anh thoáng chút buồn rồi lại nhanh chóng quay về với phong thái ban đầu , đưa cốc nước uống sạch và bắt đầu tâm sự với tôi về quãng thời gian qua .

Thì ra Hứa gia không chấp nhận đưa Dương Ái My vào cửa , đã vậy còn dọa nạt gia đình cô ấy , bắt cô ấy rời xa anh . Anh cũng đâu muốn nhìn người con gái mình yêu tổn thương nên đành chia tay và chấp nhận cái buổi xem mắt tẻ nhạt này . Nghe sao thảm vậy chứ ! 

'' Thế thì cưới tao này , xong thì mày cứ việc quay lại với My .''

Gì đây , tôi đang tự biến mình thành mấy đứa tiểu tam trong các câu chuyện rồi lại tỏ vẻ cao thượng cho phép chồng qua lại với người tình cũ sao ?

Ghê tởm vậy !

'' Mày có sợ thiệt không ?''

Tôi nhìn anh với ánh mắt ngạc nhiên , đến ngay bản thân tôi cũng không nghĩ anh sẽ nói câu đó .

'' Mày bị ngu rồi ! ''

Đó là những gì bản thân tôi còn nhớ được vào buổi trò chuyện hôm ấy . Hai tháng sau chúng tôi có một đám cưới linh đình . Hứa gia và Doãn gia cũng từ đấy mà lao vào việc hợp tác .

Hôm đó , tôi thấy My , cô ấy đứng ở một góc trong lễ đường , bộ váy hồng phấn xinh đẹp cùng gương mặt đã nhoè đi vì nước mắt . Tôi nhớ rằng , hôm ấy cô ấy đã khóc rất nhiều !

Ba mẹ chồng cũng đồng ý với thoả hiệp của tôi và anh , nếu chúng sống trong hai năm không hợp chúng tôi có thể ly hôn vậy nên ... không còn lý do gì để tôi không chấp nhận hết . Hôn nhân cũng có, đám cưới cũng có , giờ tôi và anh chính thức là vợ chồng trên giấy tờ !

'' Có con vợ nào nhờ chồng mà như ra lệnh không ?'' 

Đó là câu anh nói trong đêm tân hôn .

Người gì đâu mà tính toán thế , nhờ lấy cốc nước cũng gắt gỏng . Nếu không phải vì hôm đấy mệt lử người , có chết tôi cũng chẳng thèm mở miệng nhờ vả .

Và đúng như tôi nghĩ , sau đêm hôm đó , anh quyết định ra ở riêng . Có cần nói lý do không , là vì anh muốn tiện cho việc gặp gỡ Dương Ái My . Cô ấy biết chuyện này và cũng mặc kệ chướng ngại rồi . Cứ như vậy sống qua hai năm đã rồi tính tiếp .

Tôi không có tư cách gì để oán trách hai người họ cả

Vốn dĩ họ đâu có làm gì sai , đâu có làm gì có lỗi với tôi để tôi phải oán trách .

Quan hệ này nếu bị lộ ra ngoài thì y như rằng Dương Ái My sẽ là người chịu tủi nhục nhiều nhất . Bị coi là tiểu tam này nọ ... Thực sự cô ấy không đáng phải nhận những điều đó .

Là tôi đã chia rẽ họ mà !

Tự an ủi bản thân , xong quay người lại mới chợt nhận ra ... Bây giờ tôi đang làm gì đấy nhỉ ?

'' An ơi ... An ơi ... An ... ''

#tớđãnóilàkhởiđầuhôimà!



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro