Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 25: Giao Thủ

- "Huyền sư đệ... việc này đệ không cần lo lắng. Chẳng phải... chính đệ cũng đang ẩn giấu thực lực sao?" - Trần Thanh Nhã bắt đầu chất vấn Huyền Đông với một nét mặt nghiêm trọng.

Nghe lời hỏi của Thanh Nhã, Huyền Đông như cảm thấy có một phần nào đó lo lắng đang dao động nhẹ bên trong tiềm thức của chính mình. Chuyện che giấu tu vi nếu bại lộ mà nói, tuy không phải là sự kiện gì đó liên quan đến sinh mệnh nhưng chung quy vẫn là có một chút bất lợi với chính bản thân y. Huyền Đông bấm bụng, đôi mắt hắn đảo, bất chợt thở dài một hơi. Tay hắn đột nhiên tỏa ra một cỗ linh lực đang cuộn tròn nhẹ bên trong lòng trảo thủ.

- "Chuyện này... không cần Trần sư huynh bận tâm."

Trước hành động có phần bí hiểm của Huyền Đông. Thoạt tiên Trần Thanh Nhã sững người, sau đó bất giác cười lớn lên một tràn. Hắn điềm tĩnh di chuyển ấm trà đang còn lưng nửa trên bàn gỗ, nhanh nhẹn đem nó rót đầy thành hai chén trà rồi đẩy sang phía Huyền Đông.

- "Đệ cứ thú thật là được... ta lấy danh dự Trần gia ra thề sẽ không tiết lộ cho một ai khác." - Thanh Nhã khoan thai uống một ngụm trà, hắn giao tiếp với A Đông bằng cách truyền âm.

- "Trận so tài cường bảng thứ bảy, Mộc San thắng!"

Tiếng tuyên bố của vị trưởng lão Kết Đan không xa đã gây sự chú ý đến Trần Thanh Nhã, sau khi uống trôi hầu họng, y tản mạn đặt chén trà lại cái bàn độc mộc. Đôi mắt cùng đôi môi khẽ song hành tạo nên nét mặt không hề mang một vẻ khiêu khích nào đó của kẻ mạnh. Đôi tay hắn gõ lộc cộc trên bàn, môi bặm lại, nhìn về phía Huyền Đông tỏ vẻ vô tư đơn thuần.

- "Chỉ cần... đệ đồng ý giao thủ với ta một trận."

- "Sư huynh thật biết đùa. Với thực lực Ngưng Khí đỉnh phong như ta căn bản không thể trụ nổi trước một Trúc Cơ hậu kì như huynh dù chỉ vài chiêu... nói gì đến giao thủ hoàn chỉnh một trận?" - A Đông giữ vững tâm thức, y nhận lấy chén trà kia của Thanh Nhã.

- "Đệ gạt ta... Trúc Cơ kì, có phải đệ đã sớm trùng kích đến cảnh giới đó?"

Huyền Đông đưa chén trà ấm lên đến sát môi, bất chợt nghe thấy cảm ứng truyền âm của Thanh Nhã thì sững người lại. Hơi thở từ miệng của hắn khẽ làm nước trà dao động. Đột nhiên lại ngừng. Huyền Đông đặt chén trà kia lại bàn, nhìn trực diện vào mắt Thanh Nhã.

- "Gia tộc của ta... vốn dĩ tồn tại một loại năng lực thiên sinh có thể nhìn thấu Liễm Khí Thuật. Đương nhiên với thực lực hiện giờ của ta không thể nhìn thấu Nguyên Anh đại năng... nhưng dưới Nguyên Anh thì mặc sức phát giác được. Nên đệ... không cần phải giấu giếm ta. Hôm trước khi đệ xuất quan, ta đã nhìn ra một loại kình lực trong người đệ, thứ này khiến ta khiếp sợ... Ta thực lòng chỉ muốn giao thủ với đệ mà thôi."

Nghe lời giải thích của Thanh Nhã, người này trong tông môn luôn có danh tài đức, hơn nữa trong suốt thời gian tiếp xúc cho dù chỉ là chưa trọn một ngày nhưng Huyền Đông phần nào cũng nhìn ra được con người Thanh Nhã vốn không có toan tính mưu độc. Nên thôi vậy... Hắn buông lỏng ánh mắt nghiêm trọng với con ngươi lạnh lùng về phía Trần sư huynh. Nét mặt nhẹ nhõm cầm lấy chén trà chưa kịp uống lên mà nhấp tròn một ngụm. Trong tiếng trống trận cỗ vũ ồn ào của đấu trường, Huyền Đông tiếp tục truyền âm với vị sư huynh đang ngồi sát bên.

- "Huyền Đông vừa nãy lỗ mãng, để sư huynh cười chê rồi. Trận cọ xát này... vẫn mong huynh nương tay." - Huyền Đông cúi đầu.

- "Tốt quá, lão gia tử nhà ta cũng rất có hứng thú với những người hào phóng như đệ!"

Thanh Nhã khi nhận được sự đồng ý của Huyền Đông thì tỏ một nét mặt mừng rỡ. Hắn cười khanh khách rồi một hơi dứt khoát uống cho bằng hết chén trà còn lại. Trước sự việc đó, Huyền Đông nửa mừng nửa lo. Nhưng chung quy khi nghĩ kĩ một lúc thì vẫn thấy được lợi, nếu được đệ tử nằm trong 20 hạng đầu Cường bảng thách chiến, vậy cho dù có thắng hay thua vẫn phải được xếp loại cao hơn một chút. Từ một kẻ vô danh tiểu tốt Trúc phong lại được lọt vào Cường bảng... thế chẳng khác nào tài nguyên càng thêm tài nguyên hay sao?

- "Trận so tài Cường bảng thứ mười sáu, Lý Đoan Thành thắng!"

- "Trận so tài Cường bảng thứ hai mươi, Hồng Nhạc Cang thắng!

Vậy là 20 trận của ngày hôm nay đến đây cũng là kết thúc, những đệ tử ngày hôm nay đều đã rất xuất sắc, 20 trận tiếp theo kéo dài cho đến những vị trên vị trí thứ 50 sẽ được diễn ra vào ngày mai. Các vị hãy..."

- "Bẩm Châu trưởng lão... không biết có thể cho đệ tử được mời chiến thêm một trận nữa hay không?" - Thanh Nhã chen lời Châu Loan.

Châu Loan thân là trưởng lão, nghe lời nói của Thanh Nhã càng không tức giận. Nhưng ngược lại đối với tên tiểu tử này có mấy phần nể nang, không phải riêng phần vì bối cảnh sau lưng hắn có Kết Đan hậu kì hộ thuẫn... mà càng là nể nang vì một thiên kiêu trăm năm của Bạch Vân tông. Lão dừng lại âm giọng đang vang ra khắp đầu trường, đôi mắt dõi theo một loạt tu sĩ bên dưới khán đài, đem theo lòng thắc mắc.

- "Không biết ngươi mời chiến với ai?" - Châu Loan hỏi phía dưới, nơi Trần Thanh Nhã đang đứng.

- "Huyền Đông sư đệ."

- "Việc này e là..."

Châu trưởng lão vốn cũng biết danh của Huyền Đông tiểu tử. Nhưng tên đệ tử này chẳng qua cũng chỉ là một Ngưng Khí đỉnh phong... nếu giao đấu với Trúc Cơ hậu kì như Thanh Nhã căn bản là không thể nào đủ sức trong mấy chiêu vỏn vẹn. Hơn nữa không biết hắn ta có lỡ chọc giận vào cháu của Trần gia này hay không... việc này mà để thất thoát đi một Huyền Đông, Châu lão thật sự là không biết ăn nói như thế nào với chưởng môn cả.

- "Châu trưởng lão yên tâm. Đệ tử chỉ là muốn cọ xát, nhất định sẽ nương tay hết mức."

- "Huyền Đông... Ngươi có đồng ý nghênh đấu hay không?" - Châu Loan nhìn về phía Huyền Đông.

A Đông giờ đây đang đứng ở nơi tâm điểm của sự chú ý nơi đấu trường, mọi ánh mắt kể cả của hai cự đầu Kết Đan cũng đang dòm ngó vào hắn. Đương nhiên là đã nhận lời thì phải thực hiện, nhưng với sự trông chờ này, hắn đích thực là có phần khó chịu. Không phải chỉ là hai đệ tử hạch tâm giao đấu với nhau như mọi ngày hay sao? Có gì mà phải nghiêm trọng đến như thế.

- "Đệ tử đồng ý nghênh đấu." - Huyền Đông nói.

- "Thôi được... tiểu tử, nhớ là phải nương tay đấy!" - Châu Loan một lần nữa nhắc nhở Thanh Nhã.

Phì. Thân ảnh Thanh Nhã háo hứng phi ngay xuống đài đấu, ngay theo sau là Huyền Đông cũng tản mạn di chuyển theo. Cả hai đứng đối diện nhau trên bệ đá khổng hồ hình tròn đang lơ lửng giữa đấu trường bằng đá, trước sự dõi theo của hàng trăm con người, bọn họ vì sự kiện này nên cũng náng lại.

- "Tên Huyền Đông này... ngày trước còn thấy vui vẻ, lẽ nào bây giờ đã đắc tội gì với Trần sư huynh sao?" - Một số đệ tử bắt đầu bàn tán.

- "Huyền đệ, đừng để tâm những lời nói của họ là được." - Thanh Nhã lườm đám người phía khán đài.

- "Được rồi được rồi, kết thúc nhanh đi." - Huyền Đông nhìn vị Trần sư huynh này với một ánh mắt khiêu khích, hắn khẽ vặn tay.

Thanh Nhã bất ngờ trước hành động của Huyền Đông, hắn khẽ cười hài lòng. Bất giác y lấy đà, dưới chân không ngừng ngưng tụ ra một lớp linh lực xanh biếc đang dao động xung quanh.

- "Tuy nói nương tay, ta nhất định sẽ nương tay, nhưng đệ... cũng phải cố gắng hết sức đó!"

- "Nhanh quá!"

Uỳnh. Thân ảnh nam tử thanh thoát của vị Trần sư huynh này nhanh như một con gió đã dịch chuyển khỏi nơi y đứng ban đầu, Huyền Đông chỉ thấy được một vệt sáng màu xanh có ẩn chứa linh lực đang vụt qua vụt lại trên đài đấu. Ánh mắt A Đông bỗng trở nên ngưng trọng, dù gì cũng phải giữ thể diện một chút tại nơi đông người như thế này... Nên y đương nhiên sẽ không để bản thân bị thua quá nhanh, ít nhất cũng phải trụ được hơn một nén hương thời gian.

Ngay lập tức Huyền Đông dùng tay vận linh lực, áo bào hắn đong đưa tựa như mây trắng không ngừng cuộn, từng đợt linh khí màu hoàng kim cứ xộc lên một lượt khắp thân thể nam tử này. Đôi mi của hắn cong mướt, ánh mắt Huyền Đông nghiêm túc dõi theo thân ảnh Trần Thanh Nhã đang vây xung quanh đài đấu.

- "Trần sư huynh, cứ chạy mãi như thế e rằng chỉ làm huynh mệt thêm!"

Bất giác A Đông vung mạnh bàn tay, hắn đã nhìn thấy được chủ thân Trần Thanh Nhã đang ẩn tàng bên trong vệt sáng màu xanh đó, một đạo linh lực được hắn phóng thích về phía chủ thân tạo ra tiếng nổ lớn vang ra khắp bệ đấu trường. Nhưng chỉ trong nháy mắt, từ nơi tạo ra tiếng nổ gây ra một vụ khói bụi, Thanh Nhã với thân thủ nhanh nhẹn liền phi nhanh ra, trên tay hắn đang nắm một thanh kiếm sáng lóa đang lia đến Huyền Đông.

- "Huyền Đông sư đệ, đỡ ta một chiêu!" - Thanh Nhã cười nhẹ.

Trước ánh mắt có phần bất ngờ của tên tiểu tử họ Huyền này, Thanh Nhã nhẹ như lông từng bước đạp vào mỗi đợt linh khí mỏng nhẹ mà nhanh chóng tiến đến áp sát đối phương. Mỗi một đòn công kích vô cùng điêu luyện và thanh thoát, tuy nhẹ nhàng là thế nhưng tuyệt nhiên mỗi dư chấn từ thanh kiếm y vung ra cũng đều dễ dàng gây ra trên đài đấu một nhát chém sâu vài phân.

Huyền Đông cũng không đợi thời cơ đến, hắn cứ không ngừng tránh né các đường kiếm pháp nhuần nhuyễn kia của Thanh Nhã, một mực tiến về phía y. Đôi tay A Đông lúc này như được bao lại bởi một lớp linh lực vô hình nào đó, hắn dùng nó mạnh bạo chấn mạnh vào thanh kiếm kia để cầm chân vị sư huynh này.

- "Tốc độ của đệ ấy sao lại nhanh đến như vậy..." - Thanh Nhã bất ngờ.

- "Đúng là cao thủ Trúc Cơ hậu kì... nội tại quả nhiên là cao thâm hơn rất nhiều." - Huyền Đông thầm nghĩ.

Huyền Đông sau mỗi nhát kiếm từ Thanh Nhã cũng có thể miễn cưỡng chống đỡ. Nhưng điều khiến Thanh Nhã không ngờ tới đó chính là thân thủ nhanh nhẹn của Huyền Đông, không bàn đến y có tu luyện bộ phi trữ thân pháp nào hay không... nhưng với thực lực Trúc Cơ sơ kì lại có thể khiến Trúc Cơ hậu kì như hắn cảm thấy như đang bị đùa cợt là điều quá kinh người.

- "Vô Lượng Tỏa, đi!"

Trần Thanh Nhã không dễ dàng để có thể gây nên vết xước trên người Huyền Đông. Hắn nhanh nhẹn triệu hoán ra một đoạn dây xích mỏng nhẹ nhưng vô cùng linh hoạt để vây giữ lấy đối phương của mình. Sợi pháp bảo này trong gang tấc phân thân ra thêm mấy đoạn cùng kích cỡ, chúng nó nhanh nhẹn vây lấy Huyền Đông từ mọi phía.

- "Bắt được đệ rồi."

Huyền Đông trước sự vây giữ của Vô Lượng Tỏa, y căn bản không đủ lực để thoát khỏi một pháp bảo do Trúc Cơ hậu kì khống chế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro