Chương 19: Đại Công Cáo Thành
- "Đệ tử bế quan hơn 3 năm nay, không biết tình hình thánh tông dạo này thế nào?" - Thanh Nhã khẽ hỏi với ba vị trưởng lão.
Trước sự bàn tán rôm rả của chúng đệ tử khác, Trần Thanh Nhã phần vì ngại, phần vì không thích quá phô trương nên đã cố tình đánh sang một vấn đề khác.
- "Cũng không có gì. Nhờ được sự bảo hộ của mấy Nguyên Anh đại năng, nên tông ta ở phía đông này cũng có thể xem là an lạc được một chút. Chỉ có thế lực ở Huyết vực kia...." - Minh Dương lão đầu nói tới đây thì đột nhiên bị Phùng Lâm ngắt lời.
- "Lão gia hỏa ông." - Phùng Lâm truyền âm với Minh Dương.
- "Haha... bên trong Bạch Vân tông vẫn ổn, chỉ có tình hình biên giới Vân vực thì không mấy khả quan. Tiểu tử ngươi nếu đã đột phá Trúc Cơ hậu kì rồi thì có xin được truyền tống ra biên giới để gặp mặt gia tổ, nói lão già đó cho ngươi có cơ hội được lịch luyện. Nếu có thể thuận lợi đem đầu đám ma thú đó về lĩnh công thì càng tốt."
"Huyết vực", cái tên này vừa nói ra đã khiến Phùng Lâm dè dặt. Dường như mọi lão già đứng đầu Bạch Vân tông đều biết thế lực này đáng gờm như thế nào. Nhưng tình hình tông môn mấy trăm năm nay đối với phe phái đó vẫn đang trong tình thế chiến tranh lạnh, duy chỉ dạo gần đây Đồng Can lão tổ đã gửi đến chưởng môn một quẻ bói... quẻ này làm Đồng lão phải tốn hết 50 năm thọ nguyên mới có thể bói ra được, đương nhiên quẻ này có liên quan đến bọn Huyết vực cách Bạch Vân tông hơn trăm ngàn vạn dặm phía xa kia nên mọi hành sự thậm chí cả lời nói đều phải có chút dè chừng.
- "Ầy, lão phu quên nói với ngươi. Hơn 1 năm trước từ ngoại môn có tuyển vào được một tiểu tử Ngưng Khí kì vô cùng thiên phú, so với ngươi cũng không phải là không thể bì kịp." - Phùng Lâm chỉ trỏ.
- "Quả nhiên là thời thế sinh kì tài. Nếu có cơ hội, đệ tử nhất định sẽ đến lĩnh giáo vị sư đệ đó." - Trần Thanh Nhã tỏ vẻ mừng rỡ.
- "Không cần không cần, chưởng môn còn chấp thuận cho hắn vào Trúc phong tu luyện rồi. Ngươi chốc nữa có khi sẽ gặp tiểu tử đó ngay thôi. Hắn tên Huyền Đông."
- "Cơ Hậu, Cơ Phát. Tiểu tử Huyền Đông đó đi đâu rồi?" - Phùng Lâm quay về phía hai anh em họ Cơ.
- "Đệ tử không rõ. Chỉ biết đệ ấy hình như là đã bế quan được hơn một năm rồi."
- "Bế quan? Tên nhóc đó không lẽ nào lại đang tu luyện công pháp gì mới..."
----------------------------
Bên ngoài Trúc phong rôm rả tiếng nói của chúng đệ tử và mấy lão đầu chấp sự Bạch Vân tông, tiếng rôm rả đó nhỏ dần, rồi nhỏ dần. Dẫn đến một gian bên trong căn phòng đang đóng kín cửa hơn năm nay của A Đông dường như đã không còn nghe được tiếng nói. Chỉ còn được một tiếng duy nhất, đó là do linh lực dao động mạnh mẽ. Huyền Đông đang ngồi thiền định trên tảng hắc thạch.
Trán y toát ra mồ hôi hột. Mắt nhắm chặt. Đôi môi mấp máy. Xung quanh thân thể được hàng trăm tinh thể sáng rực mang sắc bạch kim đang quay xung quanh. Không ngừng tỏa ra vô số khí tức băng lãnh. Khói trắng lan ra khắp một phạm vi gian phòng. Xem cỗ khí tức này... dường như Huyền Đông đã sắp lĩnh ngộ được Tinh Túc Công đến trạng thái hoàn chỉnh.
- "Một bước nữa..."
Tại bên trong huyễn cảnh linh hồn do Tinh Túc Công tạo ra. Linh hồn lực lượng của A Đông đã gần như luyện hóa toàn bộ những dòng văn tự bằng khói trắng. Chỉ còn một vài chữ... Nhưng bên trong huyễn cảnh này càng chạm đến hoàn chỉnh thì lại càng dữ dội. Một khoảng không vô định chẳng biết từ đâu đến lại phát động lên mấy đợt gió lớn. Một số tinh tú lấp lánh cũng vì thế mà dao động theo. Huyền Đông một bên đang phải luyện hóa bí pháp, một bên càng phải cố gồng gánh mà chống đỡ sự cường đại của huyễn cảnh linh hồn.
Hắn lại một lần nữa không tự chủ mà khởi động nên cốt văn. Những dòng văn tự màu vàng kim không ngừng hiện lên từng chữ từng chữ một trên thân thể của hắn. Bất giác Huyền Đông vung tay, dùng hết khả năng để có thể luyện hóa hoàn toàn được con chữ cuối cùng của bộ bí pháp huyền diệu. Dưới sự trợ giúp của cốt văn trời sinh. Con chữ bằng khói trắng ấy cuối cùng cũng tan ra, rồi nhanh chóng dung nhập vào giữa trán của tên nhóc này. Đột nhiên bên trong huyễn cảnh ngừng phát động gió lớn. Mọi thứ dần dịu lại. Những tinh tú đang bay quang quanh thân thể Huyền Đông cũng bắt đầu hòa thành một thể với linh hồn hắn. Bất giác y mở đôi nhãn quang sáng rực.
- "Thành rồi! Tinh Túc Công, đã thành rồi."
A Đông vô tình phóng thích một đạo khí tức khủng bố bên trong huyễn cảnh Tinh Túc Công. Linh hồn hắn nhanh chóng quay trở về với xác thịt. Những tinh thể đang lơ lửng xung quanh thân thể y, những sợi khí tức lạnh lẽo đang lan ra trong gian phòng của Huyền Đông cũng nhanh chóng được y thâu lại vào trong đan điền. Rồi đột nhiên hắn lại tiếp tục tỏa ra một đạo khí tức cường đại, vô tình khiến mái nhà đổ vỡ, cửa bật tung cả ra, khí tức lạnh lẽo tinh thuần cứ thế từ gian nhà tràn ra bên ngoài Trúc phong.
- "Đây... Huyền Đông?" - Phùng Lâm nhanh chóng bị chú ý bởi dao động linh lực.
Từ một gian nhà cách đài đấu nơi đám đông đang rôm rả không xa đột ngột phát động lên một cột tinh lực mang hàn khí lạnh lẽo. Cái lạnh kinh hồn không ngừng làm mấy rặng trúc xung quanh đọng lại những hoa tuyết trên từng phiến lá, chúng nó dao động theo luồng dư chấn của linh lực đang bộc phát kịch liệt từ bên trong gian nhà. Phùng Lâm, Minh Dương và toàn thể đệ tử Trúc phong đang có mặt đều phải ngước nhìn thậm chí có phần khiếp sợ trước cái lạnh đó đang tràn ra tứ phía.
- "Gian nhà đó... là của Huyền sư đệ." - Cơ Phát quát lớn.
- "Tiểu tử này rốt cuộc đang tu luyện đến cấp bậc công pháp nào chứ?" - Minh Dương nheo mắt nhìn lên cột tinh lực đang tỏa ra không ngừng.
- "Hây... cỗ khí tức đó, là của Huyền Đông sư đệ à?" - Trần Thanh Nhã lẫy vai Cơ Hậu.
- "Là hắn."
Từ bên trong cột sáng đó bất giác xuất hiện ra một thân ảnh nam tử, mái tóc của y chuyển sang một màu trắng xóa tựa như tuyết giữa đông. Thân áo bào hắn thả lỏng, cơ thể cứ thế ngự tại không trung khiến đám đông ngước nhìn. Xem cỗ khí tức này... so với uy áp lúc Trần Thanh Nhã xuất quan cũng phải một tám một mười.
- "Tên nhóc này, đúng là không ngừng làm người khác hết ngạc nhiên mà."
- "Xem chừng hắn đã lĩnh ngộ được một bộ quyết pháp gì đó vô cùng cường đại... Bạch Vân tông ta đúng là thời thế sinh kì tài!"
Phùng Lâm và Minh Dương lão đầu đứng phía dưới quan sát thấy một tên đệ tử vừa mới vào Trúc phong đang đứng bên trong cột tinh quang sáng rực, thân thể y được bao bọc bởi một cỗ hàn khí không thể xuyên thấu, phạm vi một thước xung quanh Huyền Đông cũng không ngừng xuất hiện các tinh thể màu bạch kim sáng lóa. Chúng đệ tử Bạch Vân tông tu luyện thành công bí pháp đối với các lão đương nhiên là không xa lạ... nhưng khí tức này và viễn cảnh mà các lão được trông thấy hôm nay đích thị là lần đầu.
Thị uy thế xem chừng cũng đã đủ. Cơ thể nam tử tóc trắng kia từ từ thu lại hàn lực, cột tinh quang kia cũng dần tan ra hư không, trả lại một khoảng bình yên cho Trúc phong ngày ấy. Huyền Đông gót chạm mặt đất, thu lại hàn khí lạnh lẽo cũng là lúc tóc hắn trở lại với một màu đen vốn có. Y mở mắt, vẻ mặt bất ngờ khi nhìn thấy một đám đông đang nhìn ngó mình từ nãy đến giờ. Huyền Đông trong bụng như đánh trống, hắn bất giác gãi đầu gượng gạo : Thế này... có phô trương quá mức hay không chứ.
- "Ây dô Tiểu Đông à. Đến đây lão phu xem một lát." - Minh Dương mừng rỡ, lão ta lê cái thân già nua của mình chạy đến nơi Huyền Đông đang đứng.
- "Ngài là..."
- "Lão phu tên họ Minh Dương, là chấp sự trưởng lão Bạch Vân tông."
- "Lão gia hỏa ông, không nhắc đến ta trước mặt tên nhóc đó à?" - Minh Dương quay sang Phùng Lâm khiển trách.
- "Nguyên lai là Minh lão, đệ tử vừa vào nội môn chưa bao lâu lại bế quan. Quả thật là có phần thất lễ với ngài." - A Đông cúi đầu.
- "Không sao, không sao. Trước lạ sau quen mà. Ngươi tu luyện... " - Minh Dương vuốt râu.
Minh lão đầu đang vui vẻ chào hỏi thì đột nhiên từ bên ngoài không gian Trúc phong như truyền vào một tiếng sấm lớn. Phải nói Trúc phong nội giới là nơi được các Nguyên Anh lão tổ bố trí kết giới phong tỏa nên không thể tồn tại bất kì một thứ sai sót gì... Vậy mà có thể nghe được âm thanh đó từ bên ngoài vang vọng vào, loáng thoáng lại hiện lên thêm vài tia ánh sáng có hoa văn đám mây cứ mờ nhạt. Điều này không những làm các đệ tử hoang mang, mà còn khiến hai lão già thực lực Kết Đan này chú ý, nhưng dường như sự việc này đối với các lão cơ hồ cũng không mấy xa lạ.
- "Đây... Bạch Vân chi lệnh." - Phùng Lâm hốt hoảng.
- "Minh lão đầu, mau đến Bạch Vân điện." - Phùng Lâm khẩn khoản phi hành ra khỏi Trúc phong.
- "Bạch Vân lệnh...? Vậy mà lại sử dụng đến. Rốt cuộc là phát sinh chuyện gì chứ? Các ngươi cứ từ từ nói chuyện, lão phu với Phùng trưởng lão phải đến thánh điện ngay bây giờ."
Bóng dáng của hai lão già này nhanh chóng mất hút khỏi không gian Trúc phong. Bản thân các đệ tử này cũng không rõ rốt cuộc Bạch Vân lệnh là như thế nào... bọn họ chỉ đơn thuần nghĩ là hội đồng Trưởng lão đang kêu gọi gặp mặt mà thôi. Chúng nhanh chóng cho qua sự việc này, lại trở về một màn chào hỏi thân quen từ trước.
- "Cơ Phát huynh, Cơ Hậu huynh. Còn có..." - Huyền Đông quay sang cúi chào.
- "Đây là Trần sư huynh. Tiên mầm của thánh tông ta đó." - Cơ Phát nói.
- "Ta tên Trần Thanh Nhã, đã nghe qua các vị trưởng lão nhắc về đệ. Quả nhiên trăm nghe không bằng một thấy." - Thanh Nhã cười nói.
- "Hạnh kiến Trần sư huynh."
- "Ây, Tiểu Đông... hôm trước là ngươi cố tình che đậy khí tức có đúng không?" - Cơ Hậu không nhịn được mà tò mò.
Đám đông đệ tử cứ thế cười nói với nhau. Giữa bọn họ dường như chẳng hề có khoảng cách, mà chỉ đơn thuần là điều nên làm khi đã cùng chung sống và lịch luyện trong một ngôi nhà lớn mà thôi. Huyền Đông cùng với Trần Thanh Nhã cứ thế như trở thành trung tâm của cuộc trò chuyện. Hai anh em họ Cơ kia sau trận chiến năm đó với A Đông thì bất ngờ đề cập đến thực lực thật sự của hắn... điều này không khỏi làm Huyền Đông phân vân, y buộc miệng phủ nhận rồi lại đánh lái sang một hướng khác.
- Việc này... Làm gì có đâu chứ."
Cả đám đệ tử hơn mấy chục người cứ thế chào hỏi suốt một buổi thời gian, thoáng cũng đã quá chiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro