Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 12: Kì Tài

- "Các ngươi... đã đến Bạch Vân tông rồi!" - Phùng Lâm vuốt râu.

Tại cánh cổng đá chìa ra bên ngoài thềm vực, ngay sau là một cây cầu lớn nối liền hai mảnh lục địa cùng các tảng cự đảo lơ lửng, đảm bảo chúng được liên kết với sơn môn. Con thuyền lớn đó nương theo một lực vô hình mà từ từ hạ xuống. Huyền Đông thoáng thấy một vị đệ tử áo quần trịnh trọng, khoan thai bước ra từ sơn môn.

- "Hạ thuyền!" - Tiếng gác cổng hô lớn.

- "Phùng trưởng lão." - Vị đệ tử kia cung kính.

Sau khi tàu đã hạ, Phùng Lâm bước xuống, dẫn theo sau là mười đệ tử ngoại môn đã thông qua thí luyện hôm trước. Lão cười nói với mấy người nội môn rồi quay sang Huyền Đông với mấy người còn lại.

- "Được rồi, các ngươi trước tiên cần phải đi với lão phu đến bái kiến chưởng môn sư huynh. Sau đó liền có thể tự túc sinh hoạt trong nội môn được rồi. Nên nhớ, bây giờ các ngươi đều là nội môn đệ tử, xử sự... cần dựa theo quy củ, nơi này không như ngoại môn!" - Phùng Lâm nói.

Dứt lời lão, A Đông cùng với lão và đám đệ tử còn lại được vị đệ tử kia dẫn dắt qua cây cầu lớn. Cây cầu này chí ít cần phải đi một đoạn hơn mấy trăm thước mới có thể bước đến được Bạch Vân quảng trường. Giữa đường đi, Huyền Đông không ngừng cảm thấy được linh lực thanh thuần rít lên từ vực sâu đang vờn qua da thịt, rồi từng tiếng hạc trong trẻo kêu vang, chúng xé toạc chân mây, bay vút qua đoàn người, cảnh tượng đó thật hùng vĩ. Hắn ta trầm trồ, không khỏi thích thú và kinh ngạc.

- "Sao chứ... ngạc nhiên lắm sao? Sau này nội môn còn nhiều điều khiến các ngươi ngạc nhiên hơn thế nữa. Nhiêu thứ này, thường thôi thường thôi. Hahaha..." - Phùng Lâm cười khanh khách trước vẻ mặt của đám tiểu bối.

Bọn họ cứ thế tản mạn bước qua cây cầu lớn. Sau một lúc cũng đã đến được Bạch Vân chính điện. Huyền Đông thấy Phùng trưởng lão trước ngưỡng cửa của một tòa điện nguy nga tráng lệ vô cùng nghiêm túc, lão bước qua những bậc thềm khảm vô số bảo thạch, tiến vào bên trong. Một hàng bảo kị sắp dài, chính giữa sảnh lớn là một tấm thảm được thêu vân xanh biếc. Vị đệ tử ban nãy bỗng chốc quay mặt về phía bảo tọa cất lời.

- "Sư tôn! Phùng trưởng lão đã từ ngoại môn trở về rồi."

- "Chưởng môn sư huynh!" - Phùng Lâm chắp tay.

- "Chúng đệ tử bái kiến chưởng môn!" - Huyền Đông cùng với các đệ tử còn lại hành lễ.

Bỗng chốc một làn gió thổi nhẹ từ bên ngoài ngưỡng cửa đẩy vào, các gọng nến phừng lên những ngọn lửa màu lam biếc. Có một thân ảnh lão giả bắt đầu hiện rõ dần giữa chính điện Bạch Vân tông. Thân ảnh đó thanh thoát, y mặc một trường bào màu trắng xám, trông rất mỏng nhẹ... nhưng tuyệt nhiên cơ thể thanh thoát đó lại toát ra một cỗ khí thế khiến Huyền Đông và đám đệ tử kia có phần nào đó cảm giác khó thở. Vị này chính là chưởng môn Mộc Tự, đệ tử chân truyền của một trong các đời lão tổ khai tông. Với khả năng tu luyện xuất chúng, chỉ hơn bốn trăm năm đã thành công đạt đến thực lực Kết Đan hậu kì, nên được chính phái trao giữ trọng trách chưởng quản Bạch Vân Tông.

- "Miễn lễ."

- "Đây đều là đệ tử ngoại môn năm nay sao?"

- "Đúng." - Phùng Lâm đáp lời.

- "Rất không tồi. Lão phu tin rằng trong mười đứa các ngươi, ắt sẽ có người được chọn làm hạch tâm đệ tử." - Mộc Tự hài lòng.

- "Lương nhi... ngươi hãy dẫn các sư đệ, sư muội đến nơi nghỉ ngơi. Giúp tông môn phân phát vật dụng sinh hoạt cần thiết cho chúng. Vi sư có chuyện cần nói với Phùng trưởng lão."

- "Vâng, sư tôn." - Mã Lương đáp lời Mộc Tự chưởng môn.

Dứt lời, Huyền Đông cùng các đồng học mau chóng đi với vị đệ tử kia. Bọn họ lẳng lặng ra khỏi ngưỡng cửa khảm đầy bảo thạch của Bạch Vân điện, hòa vào dòng đệ tử đông đúc phía xa. Tiến về một nơi rừng thiêng xanh mát, xa vắng bóng người. Giữa đường đi, Huyền Đông không thể ngừng cảm thán trước cảnh quan nơi nội môn này : E rằng phải cần hơn mấy ngày trăng... mới có thể hoàn toàn quen được!

- "Phùng Lâm... tên tiểu tử kia..." - Mộc Tự quan sát đám đệ tử đã đi vắng thì chợt cất lời.

- "Ý chưởng môn là tên gia hỏa họ Huyền kia?" - Phùng Lâm đáp, lão lấy từ tay áo ra một quyển trục báo danh dâng lên chưởng môn Mộc Tự.

Mộc Tự vung áo bào, bất giác quyển trục đó nhanh chóng được thu về bàn tay của lão ta. Lão từ từ mở toang quyển trục. Dò đến nơi kí danh của Huyền Đông tiểu tử... y đúc khuôn mặt đó, một khuôn mặt khiến cho lão không khỏi cảm thấy kì lạ. Mộc lão đọc thầm tên của hắn...

- "Gia nhập ngoại môn chỉ hơn bốn năm... liền đã thành công Ngưng Khí đại viên mãn?" - Mộc Tự bất ngờ.

- "Sư huynh có điều không biết. Ngày đó ở thí luyện ngoại môn, một mình hắn đã đánh bại Sở Bá, cháu ruột của Kim Văn lão nhi cũng đồng thực lực Ngưng Khí đại viên mãn. Càng huống hồ... một đòn phế bỏ đi căn cơ tu luyện của tiểu tử Sở Bá đó nữa." - Phùng Lâm âm trầm.

- "Phế bỏ căn cơ..."

Cả không gian Bạch Vân điện vốn chỉ có hai lão giả đã yên ắng nay lại càng yên ắng hơn. Cảm nhận được từng đợt gió lùa vào ngưỡng cửa, nét mặt của Mộc Tự dần biến sắc. Chỉ 4 năm thời gian đã có thể tu luyện đến Ngưng Khí đại viên mãn đã quá khó để tin rồi, nhưng có thể một đòn đánh bể căn cơ và gân cốt của một địch thủ đồng cấp thì lại càng đáng sợ. Mộc Tự thở mạnh.

- "Bằng cách nào? Một tên Ngưng Khí đệ tử?" - Mộc chưởng môn ngưng trọng, hỏi.

- "Nguyên Anh pháp bảo!" - Phùng Lâm đáp.

- "Nguyên... Nguyên Anh pháp bảo?" - Mộc Tự mặt biến sắc.

Nguyên Anh thực lực... toàn bộ phía Đông hạ du này chỉ có các lão tổ thánh tông như Bạch Vân tông và Huyết Hồn tông mới tồn tại được những lão bất tử như thế. Các tông phái nhỏ lẻ khác nhất định sẽ không thể đạt đến cấp độ khủng bố đó được, tối đa chỉ có thể là vài Kết Đan kì. Bạch Vân tông sừng sững Đông hạ du mấy ngàn năm nay cũng chỉ có thể sở hữu được vài kiện pháp bảo mang cấp bậc Nguyên Anh do các lão tổ cất công mà có. Một tên tiểu tử ngoại môn đó làm thế nào lại có thể sở hữu được Nguyên Anh pháp bảo? Mộc Tự không khỏi cả kinh. Nhưng điều sau từ miệng Phùng Lâm mới chân chính làm lão Mộc đứng ngồi không yên hơn nữa.

- "Nhưng có điều.... Ngưng Khí đại viên mãn hay không, lão phu chỉ mới là phỏng đoán. Bởi... ta căn bản nhìn không thấu thực lực của hắn. Càng cố gắng nhìn thấu, ta càng lại bị một cỗ lực lượng thần bí nào đó chấn tan linh hồn dò xét. Nhưng đảm bảo thực lực của tên Huyền Đông kia không thể nào cao hơn một Kết Đan, đừng nói đến Nguyên Anh... Có thể chưởng khống một pháp bảo đại uy đến như thế chỉ có thể dựa vào thiên phú của chính hắn mà thôi!"

- "Làm quái nào có chuyện như thế được..." - Mộc Tự cau mày.

Để có thể thi triển một kiện pháp bảo Nguyên Anh, trừ phi đích thân lão tổ xuất quan tương trợ, bằng không lấy sức lực của toàn bộ trưởng lão Kết Đan thực lực của Bạch Vân tông ra khống chế cũng chưa chắc đảm bảo chúng được phát huy đến sức mạnh lớn nhất, chưa kể nếu nhỡ may bị phản phệ... e rằng cả tông môn phải chịu một trận tổn thất cực kì lớn. Tên tiểu tử Huyền Đông này... càng nói càng khiến Mộc chưởng môn cảm thấy nể phục hắn. Lão từ từ buông quyển trục trên tay, bình tĩnh nhấp nháp một ngụm trà trong chén đá.

- "Nhưng nếu thực sự có thể xuất hiện bậc kì tài thiên phú như vậy... Bạch Vân tông ta ngàn vạn phải tu dưỡng cho tên tiểu tử Huyền Đông đó. Linh tính của lão phu mách bảo, Bạch Vân tông ta sắp phải hứng chịu một trận kiếp. Không thể tùy ý đánh thức lão tổ... nếu có thể dốc sức bồi dưỡng cho tiểu gia hỏa kia, Bạch Vân tông ta nhất định sẽ tránh được tổn thất!" - Mộc Tự điềm nhiên nói.

- "Phùng Lâm... truyền mệnh lệnh ta. Đưa tên Huyền Đông đệ tử đó đến Trúc phong, tạo điều kiện cho hắn có cơ hội tiếp thu thiên tài địa bảo của Bạch Vân nhất mạch. Lão phu tin tưởng... rồi một ngày nào đó trong hàng ngũ đệ tử hạch tâm... sẽ xuất hiện tên của hắn. Có thể... còn kinh ngạc hơn thế nữa!"

- "Lão phu lĩnh mệnh!" - Phùng Lâm chắp tay.

- "Rất nhanh thôi... các vị ở Huyết vực kia... e là sắp không giữ được mình rồi." - Mộc Tự vuốt râu, nghiêm trọng nói.

Lão chưởng môn đã ra quyết định. Ánh mắt của 2 lão già Mộc Tự và Phùng Lâm này bất giác nhìn về một phương xa tít hàng mấy trăm ngàn dặm phía kia, rồi đột nhiên cau mày... Trong lòng của các lão cũng như hầu hết trưởng lão Bạch Vân tông đều như cảm ứng được rất rõ được tai kiếp đó là gì. Trong đáy mắt Mộc Tự không khỏi hiện lên một tia kiên quyết, quyết cho toàn bộ cơ nghiệp ngàn năm của Bạch Vân, quyết cho sinh mệnh của hàng vạn trưởng lão, đệ tử của tông ta... Huyền Đông và các tiên mầm của Bạch Vân tông thế hệ hôm nay sẽ là hơi khí cho một ngọn đèn mãi cháy rực!

---------------

- "Ban nãy không kịp chào hỏi. Thất lễ rồi. Ta tên Mã Lương, là sư huynh chưởng sự của Bạch Vân tông." - Mã Lương chào hỏi đám người Huyền Đông.

- "Mã Lương sư huynh." - Huyền Đông cùng đám người đồng loạt cúi đầu.

- "Đừng khách sáo. Sau này có chuyện gì cần giúp đỡ, cứ đến gặp ta là được."

Nguyên lai y là đệ tử của Mộc Tự chưởng môn, thảo nào lại mang một phong thái nhã nhặn hết mực của một tu chân giả như thế. Huyền Đông không ngừng khen ngợi trong lòng. Sau khi đã giới thiệu xong, Mã Lương bắt đầu dẫn dắt đám người kia đến một nơi an tĩnh. Y lấy từ trong nạp giới ra đủ mười phiến lệnh bài màu ngọc. Phân phát đủ cho bọn họ.

- "Đây là lệnh bài đệ tử... Thân là đệ tử Bạch Vân tông, các ngươi phải sở hữu một lệnh bài, các ngươi ra vào tông môn, sử dụng tài nguyên, vi phạm quy tắc... đều sẽ được ghi chép vào lệnh bài này. Về sau nếu có thành tích vang danh, có khi còn có lệnh bài danh dự toàn cõi Bạch Vân vực."

- "Nếu có được lệnh bài ưu tiên... nhớ phải cho sư huynh sử dụng chung với đấy, đảm bảo tài nguyên sẽ tiêu thụ không hết đâu." - Mã Lương ngó xung quanh, y đưa tay che miệng, nói khẽ với đám đệ tử khiến chúng không khỏi cười khúc khích.

Huyền Đông nhận lấy phiến lệnh bài từ tay Mã Lương không ngừng ngắm nghía. Đám người Hoa Nhạc, Phượng Cẩm Vân, Hà My đi theo cũng đều y lệnh Mã Lương. Rồi dần dần theo hắn đến nơi ăn ở đã được thánh tông bố trí sẵn. Thoáng cũng đã quá chiều.

-----------—————-

A Đông dưới làn gió chuyển dần sang đêm với lá rơi khắc khoải không ngừng ngồi trầm ngâm một lúc. Trong đầu hắn hiện lên vô số suy nghĩ lạ lùng. Giờ đây hắn đã là một nội môn đệ tử chân chính. Nhưng thâm tâm vẫn còn vướng bận một chút gì đó còn đọng lại nơi ngoại môn kia. Hắn đưa tay áo bào, một cỗ linh lực mỏng nhẹ của hắn hóa thành một con chim nhỏ bay vụt lên trời cao. Vờn qua những mảnh lá khô, len lỏi vào từng đợt gió. Huyền Đông vừa nhìn con chim nhỏ ấy bay đi, vừa thở phào.

Phía xa xa, sau những rặng Bạch Vân thụ nhú lên một ánh trăng sáng vằng vặc. Nguyệt quang thanh dịu soi qua từng phiến lá. Huyền Đông cảm nhận được, hắn đưa tay lên hứng lấy sự soi sáng của nó. Một bước ngoặc mới có phần tươi đẹp hơn sẽ lại đến với hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro