Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7

Tao ghét mày, Hermione Granger.

Tôi biết việc mời Granger đi chơi là một quá trình tế nhị. Tôi có thể dễ dàng làm điều gì đó để hủy hoại mọi cơ hội để khiến cô ấy nhìn tôi lần nữa. Rốt cuộc thì cô ấy dường như đã điên rồi. Granger đã đá tôi khi tôi ngã.

Tôi thực sự ước gì Blaise cho tôi thêm thời gian. Cậu ấy muốn tôi dẫn cô ấy đi dạo cùng tôi ở Hogsmeade. Chúng tôi không cần phải hẹn hò, cô ấy cũng không cần phải yêu tôi... nhưng phải có sự tiến bộ nào đó trong mối quan hệ của chúng tôi. Tôi chỉ có vài giờ trong đêm khuya thế này để lên kế hoạch cho sự phát triển mối quan hệ của chúng tôi sau khi Blaise đi.

Bà Pomfrey miễn cưỡng cho tôi ra ngoài vào sáng hôm sau. Tôi chạy vội lên phòng sinh hoạt chung, hy vọng rằng Hermione... ý tôi là Granger, vẫn chưa đi ăn sáng. Tôi đã kịp thời bắt được thời cơ ở cạnh cô ấy.

"Này, Hermione" tôi nói, hy vọng nghe có vẻ bình thường... nhưng tôi đã không nói vậy.

"Hả?" cô ấy hỏi, nhìn tôi với đôi mắt mở to đầy nghi ngờ.

"Tôi có thứ này cho cô."

Tôi rút một bông hồng ra sau lưng. Tôi đã đánh cắp nó từ thằng bé ở tầng dưới. Tôi chưa bao giờ cần hiểu điều gì sẽ xảy ra với thằng bé ấy.

"Ồ" Hermione chạm vào nó. "Cảm ơn."

Tôi cố gắng chống lại sự thôi thúc bồn chồn dưới sự đụng chạm của cô ấy. Nó thật nhẹ nhàng, thật thuần khiết. Và tôi đang cố chơi khăm cô ấy. Đó thực sự không phải là ý tưởng của tôi... hay tôi thậm chí còn quan tâm đến điều khác cơ.

Đôi mắt cô chứa đầy sự nghi ngờ, nhưng cô vẫn bình tĩnh. Có lẽ cô ấy muốn tin tôi... muốn tin rằng tôi không phải là kẻ vênh váo, điều mà cô ấy luôn nghĩ. Công việc của tôi là thuyết phục cô ấy.

"Tôi nghĩ có lẽ chúng ta có thể đi dạo cùng nhau" tôi nói. "Ý tôi là ở Hogsmeade. Làm quen với nhau nhé-"

Đột nhiên, Weasley bước vào phòng sinh hoạt chung, thở hổn hển.

"Hermione!" cậu ta đã hét lên. "Tất cả chỉ là một trò lừa thôi!"

Giọng của cậu ta đã tăng gấp đôi thường ngày trong vài phút khi hét. Hermione và tôi nhìn anh ấy, bị sốc... nhưng vì những lý do khác nhau, tất nhiên. Làm thế nào mà cậu ta phát hiện ra được?

"Harry và mình... chúng mình đã nghe được Blaise Zabini... và Pansy Parkinson đang nói chuyện... về chuyện đó" Weasley nói.

Cậu ta lấy lại khí thế của mình và trừng mắt nhìn tôi một cách hung dữ.

"Bị thiêu đốt và xuống địa ngục đi, Malfoy!" Weasley hét lên, rút ​​cây đũa phép của mình ra.

"Dừng lại!" Hermione nói từ phía sau tôi.

Giọng của cô ấy chứa đựng nhiều sự tức giận hơn Weasley, khiến tôi nhớ đến McGonagall.

"Hãy để mình chiến đấu với trận chiến của riêng mình, Ron. Mình không phải là em gái của cậu. Mình không cần cậu bảo vệ mình" cô nói, sự run rẩy gần như không thể phát hiện được trong giọng nói nghiêm khắc của cô. "Cứ đợi ở bên ngoài đi."

Ron trông như thể cô ấy đã tát vào mặt. Cậu ta từ từ hạ đũa phép xuống và rời đi mà không nói thêm một lời nào. Tôi không chắc chuyện gì đã xảy ra, nhưng tôi biết có nhiều điều hơn tôi hiểu đang diễn ra ở đây. Tôi quay đầu lại và thấy Granger đang trừng mắt giận dữ, như McGonagall.

"Cậu không bao giờ có thể lừa được tôi."

Tay cô ấy vẫn đặt trên tay tôi, nhưng không lâu. Cô ấy giật bông hồng ra khỏi tay tôi, chắc chắn rằng nó sẽ làm tổn thương bàn tay tôi... và lòng tự trọng của tôi. Granger thả bông hồng xuống sàn và dùng chân từ từ ấn nó xuống thảm. Đôi mắt của cô ấy luôn nhìn chằm chằm về phía tôi. Sau đó cô ấy rời đi, Weasley chắn ngang chặn tầm nhìn của cả hai chúng tôi.

Tao ghét việc tao mời mày đi chơi vì một câu thách thức, sau đó mày đã nhìn thấu tao.

Tôi đợi cho đến khi chắc chắn rằng hai người kia đã biến mất rồi mới cúi xuống nhặt những cánh hoa bị hư. Tôi đứng đó nhìn chằm chằm vào họ dường như rất lâu. Sau đó tôi đi đến chiếc bàn vừa được sửa chữa và mở cuốn "Hogwarts: a History" của Hermione. Tôi rắc vài cánh hoa vào trong rồi đóng cuốn sách lại. Phần thứ hai của cánh hoa lọt vào túi tôi.

Những cái còn lại trong tay tôi chỉ bị trì hoãn trong một thời gian ngắn. Tiến tới cửa sổ, tôi thấy một đám học sinh đang tràn ra sân. Ở gần cuối nhóm là Potter, Weasley và Granger trông thật lố bịch, họ ôm lấy nhau. Tôi xoay chiếc tay nắm vàng để mở một bên cửa sổ và ném thứ trong tay phải vào cơn gió xoáy.

Gió cuốn những cánh hoa bay thẳng đến trước mặt ba người. Tôi không chắc đó có phải là lý do Granger nhìn lại và thấy tôi đang ngồi bên bậu cửa sổ hay không. Cô ấy trông như bị tổn thương và có lẽ hơi bối rối. Granger đang cố gắng kìm nén cảm xúc của mình... giống như tôi vậy.

Sau đó, một nụ cười nham hiểm nở trên môi cô ấy, tôi biết ngay rằng cô ấy đang có ý định đáp trả tôi. Cô dừng lại, ngăn cản các chàng trai bằng cách nắm lấy tay áo choàng của họ. Họ nhìn cô ấy, ngơ ngác khi cô ấy nói điều gì đó với họ mà tất nhiên là tôi không thể nghe được. Khi Granger nói xong, cô ấy ngước lên nhìn tôi trước khi nắm lấy cánh tay Weasley và kéo cậu ấy đi. Potter trông cũng bối rối như tôi và đứng đó một lúc rồi lê bước đến Hogsmeade.

Tôi đóng sầm cửa sổ lại, vội vã đi xuống cầu thang và ra khỏi cánh cửa lớn bằng gỗ sồi. Tôi biết mình sẽ phải gấp rút để bắt kịp mọi người. Tôi quyết tâm tìm hiểu xem Granger đang âm mưu điều gì, có lẽ điều đó đồng nghĩa với việc tôi trực tiếp mắc bẫy của cô ấy. À, một phần trong tôi muốn mắc vào bẫy của cô ấy. Tôi xứng đáng với nó.

_______

Tao ghét việc mày và Weasley đi chơi đêm chỉ để chọc tức tao.

Lần đầu tiên trong đời tôi đi bộ một mình đến làng Hogsmeade. Và ý tôi là... hoàn toàn một mình, bởi vì ở cùng Crabbe và Goyle giống như ở một mình. Buồn cười thật, nhưng đó là lần đầu tiên tôi thực sự nghĩ về họ kể từ khi tôi trở thành Head Boy. Tất nhiên, tôi vẫn học chung lớp với họ, nhưng có vẻ như họ đã chuyển đối tượng dẫn đầu. Tôi có một sự nghi ngờ kỳ lạ rằng bây giờ họ là tay sai của Blaise.

Bầu trời đã xám xịt khi tôi tới Hogsmeade. Tôi tưởng rằng trời sẽ lại mưa, nhưng nó lại không mưa. Tiếc thay, tôi nghĩ lúc này đi dưới mưa sẽ khá thoải mái.

Hogsmeade không phải là một nơi rộng lớn nhưng lại đầy người. Tôi không nghĩ sẽ khó tìm ra họ, với mái tóc đỏ của Weasley, nhưng tôi thực sự đã nhìn thấy Potter trước khi nhìn thấy hai người kia. Khó chịu vô cùng.

Tôi cũng nhìn thấy Azura. Cô ấy đang ngồi trên một chiếc ghế dài bên ngoài, trông rất cô đơn. Tôi không muốn đi ngang qua cô ấy, nhưng lãnh thổ duy nhất chưa được khám phá lại nằm ngoài băng ghế của cô ấy.

"Cậu đã khỏe hơn chưa?"

Tôi giật mình. Cô ấy nói chuyện với tôi? Tôi không thể hiểu tại sao. Tôi đã từng là một kẻ khốn nạn chuyên giở trò với cô ấy. Tuy nhiên, nó có thể chứng tỏ một cuộc trò chuyện thú vị trong hoàn cảnh khác biệt.

"Không." tôi trả lời một cách lạnh lùng.

Tôi chờ đợi một dấu hiệu nào đó cho thấy cô ấy đã nghe thấy tôi. Khi tôi không nhận được gì, tôi quay sang trừng mắt nhìn cô ấy. Sao cô ấy dám không trả lời tôi? Azura vẫn đứng đó như ngày hôm qua. Cô ấy không nhìn tôi, nhưng tôi có thể thấy môi cô ấy đang chậm rãi nói ra chữ "Tôi xin lỗi".

Bụng tôi quặn lại. Chắc hẳn suốt thời gian qua cô ấy đã nghĩ rằng việc tôi sa ngã là do lỗi của cô ấy. Nếu có thì đó là lỗi của riêng tôi. Vai trò của cô trong toàn bộ vụ việc không chỉ nhỏ bé mà còn bị xúi giục. Tôi chậm rãi quay lại, muốn thoát khỏi cô ấy. Tuy nhiên, cô ấy không cho phép tôi. Cô ấy đi phía sau tôi như một cái bóng, tối tăm và im lặng. Cuối cùng, tôi dừng lại và quay lại với cô ấy.

"Đó không phải lỗi của mày!" Tôi đã hét.

Azura ngước mắt lên nhìn tôi, choáng váng. Cô ấy dường như không thể nói được nên tôi tiếp tục.

"Cứ để tao yên đi!"

Tôi đang đứng đằng sau cô ấy, vì tôi đã đi vòng quanh cô ấy hai lần trong cơn tức giận. Tôi gần như quay người rời khỏi làng Hogsmeade khi nhìn thấy họ. Granger và Weasley chỉ cách tôi hai tòa nhà. Azura quay lại định nói gì đó nữa, nhưng tôi vượt qua cô ấy, thờ ơ với bất cứ điều gì cô ấy nói. Tôi thực sự đã đánh ngã cô ấy à? Tôi có thể thành thật nói rằng tôi không biết.

Nhưng đột ngột như khi tôi nhìn thấy Granger và Weasley, họ đã biến mất. Đó là lúc tôi cho phép mình bỏ cuộc. Tôi ngồi bệt xuống nền đất lạnh và thở dài. Tại sao tôi lại đuổi theo họ? Nó không giống như tôi thực sự quan tâm. Tôi sẽ không quan tâm nếu họ chết vào lúc này. Tôi là một người nhà Malfoy, một thuần chủng, không có ai mà thuần chủng ghét hơn lũ máu bùn và lũ Weasley. Ngoại trừ Potter.

Nhưng liệu tôi có thực sự muốn trở thành một Malfoy nữa không? Tôi cho rằng tôi chưa bao giờ thực sự nghĩ về nó theo cách đó. Quá trình huấn luyện mà tôi phải trải qua trong mùa hè là điều tồi tệ nhất mà tôi từng phải đối mặt. Có một đêm mẹ đến phòng tôi và ôm tôi như cách đây nhiều năm. Cha tôi nguyền rủa sự yếu đuối của chúng tôi.

Bố tôi, Lucius Malfoy là một người lạnh lùng. Và tôi đang dần trở thành ông ấy, chậm rãi nhưng chắc chắn.

Việc đó phải dừng lại.

Gió thật khắc nghiệt và chế nhạo tôi. Lạnh lùng nhưng lại ấm áp cùng một lúc. Nó có mùi của mùa thu và mùi đắng của lá. Tôi tự hỏi Weasley và Granger đã đi đâu. Bụng tôi cảm thấy khó chịu khi nghĩ đến họ... nói, cười. Thậm chí có thể nhiều hơn nữa. Điều đó làm tôi sôi máu.

Trời đã gần tối khi tôi cuối cùng cũng đứng dậy được. Tôi nhận ra mình đang ở gần căn lều đang gào thét. Thông thường, mọi người thậm chí không bao giờ nghĩ đến việc đến quá
gần. Nhưng tôi không sợ hãi. Dù sao thì một con ma có thể làm gì bạn? Họ thậm chí không thể chạm vào người....

Có một cô gái đang đứng ngay bên ngoài hàng rào. Tất cả những gì tôi có thể thấy ở cô ấy là mái tóc dài màu vàng. Cô ấy không đối diện với tôi, cô ấy ở hơi xa nên tôi không thể nhìn rõ nét mặt cô ấy. Bằng cách nào đó, cô ấy đã khiến tôi tò mò. Tôi muốn biết cô ấy đang làm gì trên đó. Thế là tôi leo lên con dốc dẫn đến căn lều cũ.

Cô gái đó có vẻ trạc tuổi tôi. Tôi không nhận ra cô ấy, nhưng tôi đoán cô ấy đến từ Hogwarts. Ban đầu cô ấy dường như không nhận thấy sự hiện diện của tôi. Tôi đứng đó chỉ nhìn chằm chằm vào cô ấy. Tôi cho rằng cô ấy xinh đẹp, nhưng không đến nỗi kinh hoàng hay gì cả. Và cô ấy không xinh đẹp... không giống Hermione. Tôi gạt ý nghĩ đó ra khỏi đầu.

Tôi đã bối rối. Tại sao cô ấy lại nhìn chằm chằm vào thứ gì đó như thế? Tôi dựa lưng vào hàng rào và thở dài. Không có gì bất thường ở đây cả, nhưng tôi cảm thấy một bầu không khí kỳ lạ từ nơi này.

"Có bao giờ bạn có cảm giác rằng điều gì đó tồi tệ sắp xảy ra không?"

Tôi nhảy dựng lên. Cô ấy đã nói gì đó! Cô gái đã không di chuyển một centimet nào kể từ khi tôi đến, nhưng cô ấy đã chú ý đến tôi.

"Ừ, ừ... tôi đoán vậy" tôi nói, mất cảnh giác.

"Tôi đang có cảm giác đó" cô nói.

Đột nhiên tôi cảm thấy lạnh vô cùng. Tôi cảm thấy thật tệ cho cô gái. Cô ấy chỉ mặc một chiếc áo choàng nhẹ trong khi tôi đã chọn chiếc áo mùa đông của mình. Tôi kéo áo choàng chặt hơn quanh mình và nhìn lên bầu trời.

"Đúng vậy" tôi nói. "Tôi cũng vậy."

______

Tao ghét việc sau này tao sẽ nhớ lại đó là ngày tồi tệ nhất trong cuộc đời mình.

Tôi từ trên trời nhìn xuống và thấy Hermione đang nhìn chằm chằm vào tôi. Cô ấy được chiếu sáng bởi ánh trăng tròn đêm nay. Tôi chợt nhận ra chúng tôi nên quay lại. Trên thực tế, đáng lẽ chúng ta nên quay lại. Chúng ta thực sự nên quay lại.

Weasley chỉ cách cô một quãng ngắn, nhưng cũng đủ xa.

Không biết từ đâu, bố tôi xuất hiện. Rõ ràng, tôi là người duy nhất có thể nhìn thấy ông ấy ở đó. Ông đang làm cái quái gì ở đây vậy? Cảnh tượng vị pháp sư lớn tuổi tiến lại gần đã mê hoặc tôi. Hermione vẫn đang nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi muốn cảnh báo cô ấy, nhưng tôi không thể tìm được lời nào để nói cả. Có lẽ bố đã nhìn thấy cô ấy. Tôi quay lại thì thấy ông ấy đã biến mất.

"Hermione, cẩn thận!"

Người đàn ông tóc vàng đang chạy xuống dốc, rút ​​đũa phép ra, Hermione cũng vậy. Nhưng đã quá trễ rồi.

Tất cả đều im lặng. Một tia sáng xanh bao trùm cả khu vực. Khi nó mờ dần, bố tôi đã không thấy nữa rồi.

Và Ron Weasley... đã chết.

Bản dịch thuộc về tôi, chỉ đăng trên Wattpad, vui lòng không mang đi dưới mọi hình thức.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro