Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 17 '' Pani bảo bối ~ Tôi yêu em ''




"Chị đói rồi phải không? Bác sĩ dặn bây giờ chị chỉ được ăn thức ăn lỏng nên em có chuẩn bị súp cho chị rồi đây."


"Ning, em nghe tôi nói không?"
Tanya nhíu mày trước bộ dạng thờ ơ của cô đối với lời vừa rồi của mình.

"Chị muốn ăn nóng một chút hay nguội một chút vậy?"

"Ning , tôi nói rất rõ rồi. em về đi, hơn nữa tôi không đói."


"Chị đói mà." cô lấy khăn mềm lau lau bát, chuẩn bị múc súp.

"Tôi không đói."

"Em nói chị đói, hơn nữa còn là rất đói nên nói chuyện cũng mê sản luôn rồi." Cô đặt bát xuống bàn, đi về phía giường của chị sờ trán của chị , sau đó lại sờ sờ phần bụng.

"Thấy không, xẹp lép này."

"Tôi nói với em lần nữa, là em không cần vì áy náy mà khó chịu ở lại đây...
"


"Sao chị biết em khó chịu, chị là con giun trong bụng em sao?" 


Tanya bị cô trêu ghẹo, muốn rút tay cô ra nhưng mà hơi sức của cô dùng rất lớn, thân thể của chị đang suy yếu nên phản ứng cũng không được nhanh nhẹn như bình thường, không kịp đề phòng bị Ning nhẹ nhàng đè xuống gối. Cô cẩn thận hoàn hảo không làm chạm vào vết thương trên đầu của chị , một tay ấn chặt vai một tay còn lại giữ chặt cằm của chị 

Tanya chỉ cảm thấy một hơi thở ngọt ngào quen thuộc chui vào khoang miệng của mình, tinh nghịch cướp bóc. Chị nhíu mày, có chút phản kháng nhưng Cô rất bá đạo cắn mút lấy đôi môi mỏng "ngọt ngào" của chồng cũ .

Ning rất chuyên tâm hôn, hé mắt nhìn bộ dạng cứng đờ, không cảm xúc giả chết của chị thì rất không hài lòng. Cô dùng tay bịt mắt chị lại, bắt Tanya phải cảm nhận giống cô.

Cuối cùng, nếu không phải vì nghĩ cho tình trạng sức khỏe của chị , Cô cũng không muốn nhanh như vậy rời đi. Cô luyến tiết cắn cắn lên môi của Tanya , khiến nó có chút sưng đỏ mới tạm hài lòng dứt ra.

Cô dựa nhẹ trên ngực của Tanya , môi kề bên tai của chị , nũng nịu hỏi:

"Thế nào? Có cảm nhận được gì không?"

Người phía dưới thân thể cứng ngắc, ánh mắt thấy lại ánh sáng bây giờ có chút đờ đẫn.

Qua rất lâu trong căn phòng cũng không có thêm tiếng động nào nữa.

"P'Ya , em xin lỗi...Là em sai,  không nên tùy hứng làm giận dỗi, không nên bướng bĩnh nói những lời tổn thương chị , càng không nên không chịu nghe chị giải thích mọi chuyện đã đi định đoạt mọi chuyện, quyết định mối quan hệ của chúng ta..."



Qua thăng trầm năm tháng, thời gian đã vuột đi khỏi tầm tay, lúc ngoảnh lại hóa ra cũng chỉ là sự tự tôn trong tình yêu biến thành cao ngạo.

Tanya có tự kiêu của mình, cô cũng giữ cho mình một rào cản để tự vệ cho bản thân.

Hai người đều ngủ quên trên sự kiêu hãnh riêng của bản thân mình, dành cho mình một vùng lãnh thổ và chủ quyền trong mãnh đất tình yêu.

Sinh linh sống trên đời một lần gặp gỡ, đâu mấy ai biết được đây là cố kỵ của ái tình đâu?

Nếu không thể hòa hợp thì chỉ đành chi ly.

Duyên phận là mỏng manh như vậy, không nắm bắt thì sống một đời này e là cũng không lấy lại được.

Nhưng Tanya còn may mắn, trong sinh mệnh của chị và Ning còn có những sinh linh bé nhỏ tồn tại để ràng buộc, níu kéo hai người một lần nữa gặp lại nhau.

NiYah là may mắn cuối cùng mà ông trời ban tặng cho nhân duyên của Tanya và cô, hai bảo bối chưa ra đời lại là một điều níu giữ khác nữa, không thể chia lìa, xa cách...

"Có ai từng nói với em rằng, trong giấc mơ của tôi oán hờn nhất...chính là nụ cười của em không?" Tanya cất giọng, yếu ớt nói. Như kể về một câu chuyện nào đó xa xăm, lâu đến nổi ngay cả ký ức của chị cũng đã nhạt nhòa.


Cô lặng thinh, đôi vai run run không lên tiếng.

"Em chưa từng khóc trước mặt tôi...kể cả nụ cười trên môi và sự vui vẻ lúc cạnh tôi của em cũng không chân thực. Tôi không hiểu, vì sao em lại không dùng trái tim chân thật của mình để sống bên cạnh tôi , phải ngụy trang bằng những nụ cười tươi đến vô tâm như vậy. Chắc bởi vì tôi không yêu , nên em không để ý, vì em không thương nên mới chẳng cần bận tậm mà vô cảm cho tôi những nụ cười không chân thực, một giọt nước mắt cũng chẳng cần lăn xuống khi tôi và người phụ nữ khác ở cạnh nhau..."


"Nhưng đời này, đối với chuyện của chúng ta, đối với em và Niyah không phải tôi cũng có lỗi sao? Vì nụ cười tàn nhẫn của em trong trái tim tôi nên tôi muốn trả thù , tôi sát muối vào lòng em mà nói không cần con của chúng ta. Muốn cho em thấy tôi cũng chẳng bận tâm với em , Tôi cũng có thể vui vẻ mà chẳng cần em trong cuộc sống."
Quá khứ dần tái hiện vè, lời nói trầm thấp của Tanya  làm run run nhịp đập nơi lòng ngực Ning

"Tôi đã từng cho rằng là vậy, Tôi cho rằng tôi cũng chẳng yêu em không có chút tình cảm gì với em vì khó chịu khi em quan tâm tới mọi người nhưng tôi thì không có được điều đó , vì lẽ đó nên Tôi rất muốn chinh phục, muốn em về với tôi vì tôi còn yêu em nhiều hơn cả bản thân mình .Nhưng mãi mà em không về bên tôi và tôi còn khiến em tức giận..."


Tanya cúi đầu chỉ nhìn thấy cái đầu của Cô chôn nơi hỏm cổ mình, cô có chút than nhẹ nhưng ánh mắt lại ôn nhu, dịu dàng như nước.

"Nếu một ngày...em đi rồi, rời xa thế giới của tôi rồi, tôi sẽ tức giận lắm ,  không phải là vì không chinh phục được, mà là vì đến cuối cùng là tôi tự ủy khuất mình khi không được em yêu mà thôi..."


"Sau năm năm, sự cố gắng của tôi dành cho em được bùng lên rồi vụt tắt, vừa sống dậy thì lại chết non, tôi e là mình mệt mỏi và không thể tiếp tục nữa rồi."

"Tanya ...chị " Chị kéo công ra, Ning vội túm chặt áo của chị, lo sợ chị đẩy mình ra, lo sợ Tanya...chị đổi ý không cần mình nữa.

Chị nhìn nước mắt của Cô nhưng cũng không đưa tay vuốt nước mắt của cô mà chỉ bắt cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt mình. Như một lời tuyên thệ nhưng đánh thẳng vào trái tim của Cô

"Thế nhưng hôm nay em lại đột nhiên cho tôi một lời yêu kiên định...mà tôi cũng có tham vọng, muốn công sức của mình được đáp đền, sự sống này của mình được hồi sinh, tôi cũng muốn được vui vẻ, tôi muốn được em yêu... thế nên tôi không muốn từ chối, thế nên..."

Ning ngẩng mặt lên, nước mắt to tròn trong suốt lóe lên. Tanya dịu dàng đặt nhẹ một nụ hôn cuốn trôi không gian tĩnh mịch, xóa sạch uẩn khúc của mối tình này...

"Em cho tôi một lời yêu chân thực thì tôi cũng nguyện cho em một lời đáp sắc son dù cách vạn dặm trường chinh cũng không bao giờ thay đổi...Pani bảo bối ~, tôi cũng yêu em ! yêu em và yêu em rất nhiều "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro