Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

tantoan's poems

toankbz's ebook maker

BỞI YÊU EM NÊN SẦU KHỔ DỊU DÀNG

Nguyễn Tất Nhiên

Bởi yêu em nên sầu khổ dịu dàng

Những kỉ niệm đời xin hãy còn xanh

Có một ngày mình bỏ trường bỏ lớp

Cùng ra đi như định luật Trời dành

Nắng bờ sông như màu trang vở cũ

Thuở học trò em làm khổ ai chưa?

Anh muốn khóc trong buổi đầu niên học

Bàn tay xương cầm hờ hững văn bằng

Em hãy đứng trước gương làm dáng

Tự khen minh: "đẹp quá!" đi em

Lỡ mai kia mốt nọ theo chồng

Còn đôi chút luyến lưu thời con gái

Em hãy ra bờ sông nhìn nắng trải

Nhớ cho mình dáng dấp người yêu

Lỡ dòng đời tóc điểm muối tiêu

Còn giây phút chạnh lòng như mới lớn.

Mình hãy trách đời nhau nhiều hư hỏng

Rồi giận hờn cho kỉ niệm đầy tay

Thu miền Nam không thấy lá vàng bay

Anh phải nói: buồm chúng ta màu trắng

Tình cứ đuổi theo người như chiếc bóng

Người thì không bắt bóng được bao giờ

Anh muốn khóc trong buổi đầu niên học

Bởi yêu em nên sầu khổ dịu dàng.

CÔ BÉ TÔI YÊU

Cô bé tôi yêu, thích ở nhà,

Ra vườn ve vuốt những cành hoa

Cùng tôi âu yếm chờ sao rụng,

Vào những đêm trăng sáng nhạt nhòa.

Cô bé tôi yêu, rất dịu dàng,

Tuy rằng đôi lúc thật ương ngang,

Tuy rằng đôi lúc hay hờn dỗi,

Tôi vẫn yêu hơn cả ngọc, vàng .

Cô bé tôi yêu ngoan lắm cơ,

Cô hiền, đôi lúc giống Ma-Sơ

Nhưng mà có lúc, thôi không nói,

Nói sợ cổ nghe, bị nhéo giờ .

Cô bé tôi yêu, rất ngọt ngào,

Mỗi lần cô lỡ nhéo tôi đau,

Lại bên thỏ thẻ :"Em xin lỗi,

Đau hở ? lại đây nựng chút nào"

Cô bé tôi yêu, chẳng thích đùa,

Một hôm, lỡ dại khổ tôi chưa,

Khen cô hàng xóm, nhà bên cạnh,

Một trận lôi đình, cả tháng mưa .

Cô bé tôi yêu, thích nói nhiều,

Suốt ngày, thảnh thót gọi "Anh yêu"

Líu lo như tiếng Hoàng Anh hót,

Tôi vẫn thèm nghe cả sáng chiều.

ĐÀ LẠT

(Gia Dũng)

Này cô bé đứng nhìn ta như thế

Giữa khi chiều Đà Lạt ngập ngừng trôi

Trời trở giớ mùa thu xao xác quá

Ta biết về đâu được, em ơi?

Đà Lạt nhiều thông, Đà Lạt lắm đồi

Trập trùng đèo lên nhấp nhô dốc xuống

Lãng đãng sương sa nhạt nhòa chiều muộn

Mà con đường thì heo hút chênh vênh

Ta lạc về đây lạ cảnh lạ tình

Chỉ ánh mắt em nhìn như là quen ấy

Em tên gì, nhà gần hay xa vậy

Vườn nhà em trồng những hoa chi?

Biết mấy độ xuân hoa chắc đã dậy thì

Cửa vườn đóng hay đang còn bỏ ngỏ

Thấp thoáng vào ra chập chờn trăng gió

Có con ong nào lạc lối chưa, em?

Đà Lạt chiều em gió gác trăng thềm

Một chút sương mơ ảo huyền mộng mị

Một chút tơ vương rối hồn thi sĩ

Gỡ giùm ta giăng mắc, hỡi em..

EM BẢO ANH ĐI ĐI

Kapuchikian, Nga

Người dịch: Huyền Anh

Em bảo: anh đi đi!

Sao anh không ở lại ?

Em bảo: đợi chờ chi!

Sao anh xa em mãi ?

Lời em buông cứng cỏi,

Lệ em trào mắt đen.

Sao anh tin lời nói,

Mà không nhìn mắt em ?

Tinh ke toan

Yêu em, anh chấp nhận đầu tư dài hạn

Dẫu biết mình tài sản chẳng hơn ai

Phải bổ sung bằng nguồn vốn đi vay

Chỉ mong được có em trong vòng tay duyên Nợ

Ta quen nhau cũng gần hai niên độ

Biết bao nhiêu nghiệp vụ đã phát sinh

Tình yêu đâu là tài sản hữu hình

Mà sao cứ hao mòn theo năm tháng

Ta gặp nhau trong mỗi kỳ kế toán

Cứ ngỡ tình mình lãng mạn quá đi

Gặp thường xuyên, anh sợ khoản phải chi

Mà định kỳ em lại không đồng ý

Em đâu hiểu cùng tình yêu còn song hành tình phí

Anh phải hạch toán làm sao cho hợp lý cả hai bên

Xa em rồi anh mới lại hiểu thêm

Đường đến tim em phải dự phòng đau khổ

Để có tình yêu đôi khi đành chịu lỗ

Nhưng tình yêu đâu phân bổ được nhiều lần

Đến bây giờ anh vẫn mãi phân vân

Không hiểu tình yêu có cần tìm nguyên giá

Nỗi đau kia có thành Nợ mà anh phải trả

Xin để anh kết chuyển hết vào tim

Em có về xem lại nhật ký chung

Kỷ niệm một thời ta cùng nhau ghi sổ

Anh dự toán tình ta không dang dở

Em thì thầm: "Đừng ghi đỏ nhé anh!"

Thư tình anh bản báo cáo mong manh

Anh trao vội không thuyết trình gì cả

Bởi anh nghĩ ta không còn gì xa lạ

Chế độ hiện hành đã nói hộ lòng anh

Những lời yêu thực tế đích danh

Những tâm sự bình quân anh nói được

Những ước mơ nhập sau mà xuất trước

Em mỉm cười ghi nhận hết lòng anh

Còn nhớ không em những buổi chiều

Những chiều mưa chứng từ nào tả xiết

Lời nồng nàn anh trao em chi tiết

Thật dịu dàng em tổng hợp hết tình anh

Em trở về nhận lại vốn liên doanh

Kiểm kê lại những lần anh sơ ý

Kỷ niệm dẫu thừa xin em đừng xử lý

Để anh mãi coi là chi phí dở dang...

GIÁ NHƯ ?!

Giá như em có một "người ta"

Để nhớ, để thuơng, để gọi là

Vui, lo, buồn, giận "người ta" ấy

Và có người "theo" khỏi sợ ma!

Nếu như em đã có "nguời ta"

Em sẽ bắt khao bánh, kẹo, quà

Yaourt, xoài, ổi, me, mận, quít...

Và những những gì em chưa nhớ ra.

GHEN

(Nguyễn Bính)

Cô nhân tình bé của tôi ơi!

Tôi muốn môi cô chỉ mỉm cười

Những lúc có tôi, và mắt chỉ

Nhìn tôi những lúc tôi xa xôi.

Tôi muốn cô đừng nghĩ tới ai,

Đừng hôn dù thấy bó hoa tươi

Đừng ôm gối chiếc đêm nay ngủ,

Đừng tắm chiều nay biển lắm người.

Tôi muốn mùi thơm của nước hoa

Mà cô thường xức, chẳng bay xa

Chẳng làm ngây ngất người qua lại

Dẫu chỉ qua đường khách lại qua.

Tôi muốn những đêm đông giá lạnh

Chiêm bao đừng lẩn quất bên cô.

Bằng không, tôi muốn cô đừng gặp

Một trẻ trai nào trong giấc mơ.

Tôi muốn làn hơi cô thở nhẹ

Đừng làm ẩm áo khách chưa quen

Chân tôi in vết trên đường bụi

Chẳng bước chân nào được giẫm lên.

Nghĩa là ghen quá đấy mà thôi,

Thế nghĩa là yêu quá mất rồi,

Và nghĩa là cô và tất cả,

Cô, là tất cả của riêng tôi.

MỘT

(Trần Hòa Bình)

Một... nỗi buồn vô cớ

Một... nỗi nhớ vô hình

Một... mối tình thầm lặng

Một... hy vọng mong chờ

Một... phép màu cổ tích

Một... gặp gỡ tình cờ

Một... nét mặt thờ ơ

Một... nỗi mừng cố nén

Một... sẽ đi đến đâu

Một... cũng không không biết nữa

... THÊM MỘT

Thêm một chiếc lá rụng

Thế là thành mùa thu

Thêm một tiếng chim gù

Thành ban mai tinh khiết

Dĩ nhiên là tôi biết

Thêm một lắm điều hay

Nhưng mà tôi cũng biết

Thêm một phiền toái thay

Thêm một lời dại dột

Tức thì em bỏ đi

Nhưng thêm chút lầm lì

Thể nào em cũng khóc

Thêm một người thứ ba

Chuyện tình đâm dang dở

Cứ thêm một lời hứa

Lại một lần khả nghi

Nhận thêm một thiếp cưới

Thấy mình lẻ loi hơn

Thêm một đêm trăng tròn

Lại thấy mình đang khuyết

Dĩ nhiên là tôi biết

Thêm một lắm điều hay.

THƠ TÌNH TOÁN HỌC

(ĐH Kinh Tế TP HCM)

Ánh xạ cuộc đời đưa anh đến với em

Qua những lang thang trăm nghìn toạ độ

Em số ảo ẩn mình sau số mũ

Phép khai căn em biến hoá khôn lường

Ôi cuộc đời đâu như dạng toàn phương

Bao kỳ vọng cho khát khao tiến tới

Bao biến số cho một đời nông nổi

Phép nội suy từ chối mọi lối mòn

Có lúc gần còn chút Epsilon

Em bỗng xa như một hàm gián đoạn

Anh muốn thả hồn mình qua giới hạn

Lại chìm vơi cạn mãi giữa phương trình

Tình yêu là định lý khó chứng minh

Hai hệ tiên đề chênh vênh xa lạ

Bao lô gic như giận hờn dập xoá

Vẫn hiện lên một đáp số cuối cùng

Mẫu số niềm tin đâu dễ quy đồng

phép chiếu tình yêu nhiều khi đổi hướng

Lời giải đẹp đôi luc do lầm tưởng

Ôi khó thay khi cuộc sống đa chiều

Bao chu kỳ, bao đợt sóng tình yêu

Anh khắc khoải cơn thuỷ triều cực đại

Em vẫn đó bờ nguyên hàm khờ dại

Nơi trái tim anh,

em mãi mãi là hằng số vô biên

"Phương trình" nào đưa ta về chung lối

"Định lý" nào sao vẫn mãi ngăn đôi

"Biến số" yêu nên tình mãi hai nơi

Điểm "vô cực" làm sao ta gặp được

"Đạo hàm" kia có nào đâu nghiệm trước

Để "lũy thừa" chẳng gom lại tình thơ

"Gia tốc" kia chưa đủ vẫn phải chờ

"Đường giao tiếp" may ra còn gặp gỡ

Nhưng em ơi! "Góc độ" yêu quá nhỏ !

Nên vẫn hoài không chứa đủ tình ta

Tại "nghịch biến" cho tình mãi chia xa

"Giới hạn" chi cho tình yêu đóng khép

"Lục lăng" kia cạnh nhiều nhưng rất đẹp

Tại tình là "tâm điểm" chứa bên trong

Nên "đường quanh" vẫn mãi chạy lòng vòng

Điểm " hội tụ" vẫn hoài không với tới

Em cũng biết "tung, hoành" chia hai lối

Để tình là những đường thẳng "song song"

Điểm gặp nhau "vô cực" chỉ hoài công

Đường "nghịch số" thôi đành chia hai ngả

Ta gặp nhau qua phương trình thể tích

Ánh mắt buồn những chẳng kém thiết tha

Góc độ nào mà tính mãi không ra

Hay "nghịch biến " cho lòng hoài xa cách

Đời "nghịch số " nên em không oán trách

"Giới hạn " lòng cho sầu khổ vơi đi

"Định lý" nào mà ngăn được bờ mi

Không rơi rớt hạt châu buồn hận tủi

"Tâm điểm " kia chứa chút tình ngắn ngủi

Nên đau buồn là "hệ luận "trần gian

Tình yêu em dù chứa đựng ngút ngàn

Nhưng "vô cực" là niềm đau "Bất biến"

Ân tình anh dù luôn luôn "biễu hiện"

Nhưng đường đời mình hai kẻ "song song"

Yêu thuơng chi chỉ là những hoài công

Nên "ẩn số " tình yêu không "tụ điểm"

Tình đâu là căn thức bậc hai

Ðế có thể ngồi yên mà xét dấu

Em phải nhớ tình yêu là góc số

Mà hai ta là những kẻ chứng minh

Ðừng bao giờ đảo vế một phương trình

Cứ thong thả mà vui trên đồ thị

Tìm đạo hàm rồi ngồi yên suy nghĩ

Sẽ thấy dần hệ số góc tình yêu

Ðừng vội vàng định hướng một hai chiều

Rồi một buổi ta đồng qui tại góc

Em mĩm cười như tiếp tuyến bên tôi

Tôi vội vàng phân tích nét hoa tươi

Và nhận thấy em xinh xinh cực đại

Em khó hiểu thì tôi đành vô giải

Bài toán giải bằng phương pháp tương giao

Nhìn em cười tôi định nghĩa tình yêu

Nhưng chỉ gặp một phương trình vô nghiệm

Chưa hẹn hò mà lòng như bất biến

Chưa thân nhau mà đã thấy so le

Trót yêu rồi công thức có cần chi

Vì hệ luận ái tình không ẩn số

Em không nói tôi càng tăng tốc độ

Ðể mình tôi trên quãng đường đơn điệu.

Yêu là chết là triệt tiêu tất cả

Tình tiệm cận riêng mình tôi buồn quá

Nỗi cô đơn không giới hạn ngày mai

Tôi mang em đặt điều kiện tương lai

Cho tôi sống với nỗi niềm đơn giản

Tôi và em tính tình hơi đồng dạng

Sống bên nhau chắc tĩ số cân bằng

Tôi xin thề không biện luận cao xa

Mà chỉ lấy định đề ra áp dụng

Tôi có thể chứng minh là rất đúng

Vì tình tôi như hàng điểm điều hòa

Nếu bình phương tôi lại rút căn ra

Cũng chẳng khác điều năm trong quĩ tích

Tôi yêu em với một tình yêu cố định

Tìm chu kỳ cho hàm số tuần hoàn

Dùng định lý thay ngàn câu ước hẹn

Xuống lũy thừa thay vạn lá thư duyên

Giải đạo hàm mong tiếp xúc cùng em

Tìm toạ độ trong tình yêu toán học Ðời tổng hợp bởi muôn ngàn mặt

Mà tình em là quĩ tích không gian

Kiếp nhân sinh những hàm số tuần hoàn

Quanh quẩn chỉ trong vòng tròn lượng giác

Anh không muốn cuộc đời đầy Sin Cos

Sống khép tròn trong cộng trừ nhân chia

Cạnh góc đối! Ôi phức tạp vô cùng

Mà hạnh phúc chính là đường biểu diễn

Sống yên bình vào vòng đời tịnh tiến

Ðâu phải là nghiệm số của lòng trai

Anh muốn lên tận cực của thiên tài

Ðể đo lấy bán kính trần gian vũ trụ

Nếu dòng đời toàn là thông số

Bài toán tình là căn thức bậc hai

Anh tìm em trên vòng tròn lượng giác,

Nét diễm kiều trong tọa độ không gian.

Đôi trái tim theo nhịp độ tuần hoàn,

Còn tất cả chỉ theo chiều hư ảo.

Bao mơ ưóc, phải chi là nghịch đảo,

Bóng thời gian, quy chiếu xuống giản đồ.

Nghiệm số tìm, giờ chỉ có hư vô,

Đường hội tụ, hay phân kỳ giải tích.

Anh chờ đợi một lời em giải thích,

Qua môi trường có vòng chuẩn chính phương.

Hệ số đo cường độ của tình thương,

Định lý đảo, tìm ra vì giao hoán.

Nếu mai đây tương quan thành gián đoạn,

Tính không ra phương chính của cấp thang.

Anh ra đi theo hàm số ẩn tàng,

Em trọn vẹn thành phương trình vô nghiệm.

Anh đau đớn nhìn em qua quỹ tích

Tình em nào cố định ở nơi đâu

Anh tìm em khắp diện tích địa cầu

Nhưng căn số đời anh đành cô độc

Để anh về vô cực dệt duyên mơ

Cho không gian trọn kiếp sống hững hờ

Chiều biến thiên là những cơn mơ.

Đường biễu diễn là chuỗi ngày chán nản

Em sung sướng trên đường tròn duyên dáng

Anh u sầu trên hệ thống x-y

Biết bao giờ đôi ta được phụ kề

Anh đành chết trên đường tiếp cận

Ôi anh chết cũng vì hệ số

Định đời anh trong biểu thức khổ đau

Như cạnh góc vuông , với cạnh huyền

Gần nhau đấy nhưng không trùng hợp

Qua những điều trên ta quy ước

Tình yêu là 1 cái compa

Vòng tròn nào dù nhỏ dù to

Cũng đều có tâm và bán kính

Tâm ở đây là tâm hồn cố định

Bán kính là nỗi nhớ niềm thương

Là giao điểm hai tâm hồn đối xứng

Là tương giao hay đồ thị hai chiều,

Ai là người định nghĩa nổi tình yêu,

Đầy tạp số tôi học hoài không hiểu

Tôi cố định trong sân trường đơn điệu,

Lặng nhìn trên hình chiếu của giai nhân,

Thả hồn theo một tiếp tuyến thật gần,

Theo em mãi suốt đời về vô cực

Tình tôi đó chẳng cần dùng công thức,

Tan trường về tôi cố sức song song,

Tới ngã tư liền bày tỏ nỗi lòng,

Em ngoe nguẩy từ từ tăng tốc độ.

Tôi vẫn cố giử tình yêu đồng bộ,

Hai năm dài đáp số giải không xong,

Tin hành lang em sắp sửa lấy chồng,

Lòng điên đảo trước định đề đen bạc

Tôi xoay mắt theo vòng tròn lượng giác,

Có thấy gì ngoài quỹ tích tình yêu,

Tình đơn phương trong tam giác ba chiều,

Lay hoay mãi trên chuyến đò vĩ tuyện

Tìm lối thoát đồng quy hay tịnh tiến,

Hệ luận nào thuyết phục nổi em tôi,

Đành đi theo phân giác tận chân trời,

Tìm ẩn số của phương trình vô nghiệm

Em gái ơi đừng ghét môn toán

Hãy lại đây ta cùng nhau học toán

Lại gần đây hai ta ngồi xích lại

Bài toán nào ta giải mà chả ra

Tay trái cầm chiếc compa

Tay phải cầm thước đi ra đi vào

Lấy hơi em nói thì thào

Rằng học như thế không vào đúng thôi

Đạo hàm ai lại nhân đôi

Tích phân trở lai nó dôi ra liền

Giới hạn thí nhớ lấy biên

Tích phân xác định trong miền không gian

Đồ thị trục dọc trục ngang

Không cần nhớ hết mà hoang mang mình

Đến khi gặp phải phương trình

Không khai căn được thì bình phương lên

Với bất phương trình không nên

Cần xem xét dấu mới nên nhân vào

Em giống như một đao hàm chưa giải

Để cho anh phải mò mẫm tích phân

Thân hình em một hàm số bình phương

Những uốn cong vô cùng kỳ diệu

TRÁI TIM CON GÁI

Trái tim em là trái tim con gái

Rất cả tin và dễ tổn thương

Đập lo âu khắc khoải giữa đời thường

Bỗng một ngày run lên bối rối

Trái tim đập những điều em không nói

Dù trước anh em kiêu hãnh lặng im

Giọt lệ trào sau hàng mi giấu vội

Nuốt vào trong thành nước mắt của tim

Trái tim em chẳng một phút bình yên

Cứ gào gọi, cứ vẫy vùng thôi thúc

Muốn vỡ tung và xé toang lồng ngực

Để trao anh minh chứng của tình yêu

Nhưng trái tim phiền muộn đã nhiều

Trước tương lai luôn phập phồng lo sợ

Chân trời xa nắng ấm có bao nhiêu

Sẽ hạnh phúc hay sẽ là đau khổ

Trái tim em trái tim bé nhỏ

Trĩu nặng thế em không mang nổi một mình

Muốn sẻ bớt nửa thương nhớ sang anh

Nhờ anh giữ cùng em trái tim con gái

CHO MỘT NGÀY XA

Đào Thanh Thủy Giang

Em chẳng biết tình yêu đến từ đâu

Cũng chẳng biết từ khi nào con tim mình thổn thức

Anh chợt đến thỏa lòng em khao khát

Yêu và được yêu (!)

Con tim anh rộng lớn được bao nhiêu

Có đủ sức chứa hộ em những niềm tin, hy vọng?

Biết rằng nếu yêu anh

Biển đời em dậy sóng

Con thuyền tình yêu liệu có cập bến bờ...

Chưa đủ tự tin để gửi gắm ước mơ

Chưa đủ lớn khôn để sống bằng lý trí

Em nhỏ bé trước đời muôn ngả rẽ

Con đường nào em đến được với anh?

CHO MỘT NGÀY XA

Đào Thanh Thủy Giang

Em chẳng biết tình yêu đến từ đâu

Cũng chẳng biết từ khi nào con tim mình thổn thức

Anh chợt đến thỏa lòng em khao khát

Yêu và được yêu (!)

Con tim anh rộng lớn được bao nhiêu

Có đủ sức chứa hộ em những niềm tin, hy vọng?

Biết rằng nếu yêu anh

Biển đời em dậy sóng

Con thuyền tình yêu liệu có cập bến bờ...

Chưa đủ tự tin để gửi gắm ước mơ

Chưa đủ lớn khôn để sống bằng lý trí

Em nhỏ bé trước đời muôn ngả rẽ

Con đường nào em đến được với anh?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #toankbz