Tuyệt tình thảo
Tuyệt Tình Thảo
Tác giả : Khâm Khanh Công Tử/Vân Chẩm Hạc/Hạc Vân Thường/Tuế Vãn
Đoản này đã được ta up trong album tổng hợp QT, nay ta quyết định lôi ra edit lại (ಠ◞⊱◟ಠ)
~*~*~*~*~*~*~*~*~*~
Có xu hướng ngược cẩn thận vào, một phát liền xong.
Người hành văn không tốt chỉ có thể dùng số lượng từ đến tiếp cận (tuy rằng viết cũng không thế nào)
Hàng ngày viết sụp đổ.
0.0
Thế gian có một vật, nhưng lại sinh ra ở một nơi cực lạnh không có ai sinh sống, nếu là có người yêu thích dùng, thì sẽ chuyển lạnh nhạt nhạt nhẽo, không nhớ tới người yêu nhất. Trái lại, đối với người vô tình vô nghĩa, hoặc là người dùng đau thấu tâm can, nhưng có thể cứu tính mạng, bất tử, cắt cây cỏ cũng nhớ - Tuyệt Tình Thảo.
1.0
Nhiếp Hoài Tang mang theo một nửa quân chủ lực của Niếp thị bất ngờ tấn công Liên Hoa Ổ. Tu chân giới ai cũng là không ngờ tới. Quan hệ thông thường, lắc đầu thở dài nói người kia Tam Độc Thánh Thủ tuổi trẻ tài cao, như thế nào vẫn cứ nhận thức người mơ hồ, trước có Di Lăng Lão Tổ mưu hại cả nhà, sau có Nhiếp Hoài Tang đối với hắn hai mặt. Quan hệ không tốt, nói trên tay Giang Vãn Ngâm mang theo là bao nhiêu mạng người, tay đầy là máu tươi, đây là báo ứng, còn đem mình bồi đi ra ngoài, đều là đáng đời.
Nhiếp Hoài Tang dùng quân cờ trong tay liên tiếp không ngừng đối với Giang gia ra tay.
"Tông Chủ, Nhữ Nam Chu Thị đã đưa ra giải ước. Là... Niếp Tông Chủ làm ra." Giang Nguyên cẩn thận nói.
"Đã biết. Tần gia phản không?"
"Không có. Tần Tông Chủ nói mạng của hắn là gia chủ cho, bất luận làm sao cũng không thể phản."
Tần Kinh Vũ không phản là tốt rồi, lực lượng cuối cùng lớn nhất của Giang gia vẫn còn.
"Tông Chủ, Niếp Tông Chủ có lời sai người chuyển đến."
Giang Trừng nhíu mày: "Nói."
"Niếp Tông chủ nói, muốn ngài tự mình đi gặp hắn, hắn tạm thời sẽ không đối với Giang gia động thủ."
"Đã biết."
1.5
"Rõ ràng còn có một tia hi vọng, cậu ngươi tại sao lại không thử xem!"
"Ta nói rồi, ta sống không tới lúc đó."
"Ngươi còn khăng khăng cố chấp đi xuống như vậy, liền không có cơ hội!"
"Không cần." Giang Trừng vô cùng dứt khoát mà xoay người, chỉ để lại Kim Lăng si ngốc đứng tại chỗ, tức cũng không được, khóc cũng không xong.
2.0
"Giang Tông Chủ đến rồi? Mau mời ngồi." Nhiếp Hoài Tang một thân huyền sắc trường bào, trên tay cầm chiếc quạt giấy mà Giang Trừng từng tặng hắn, ngồi ở trên ghế cười nói.
"Có việc liền nói, ta không có thời gian cùng ngươi ở chỗ này diễn kịch câm."
"Cũng không có gì, chính là muốn mời Giang Tông chủ đánh một trận. Đánh thắng, trụ sở mấy gia tộc lúc trước bị ta giật giây bội ước tất cả đều trả lại cho ngươi, như thế nào, thỏa dáng đi?"
"Niếp Tông Chủ, ngươi đây là coi ta là cái gì. Ta Giang gia suy tàn ở trên tay ngươi, là ta bất cẩn, nhưng cũng không tới phiên ngươi đến nhục nhã!"
"Híc, Với tính cách này của Giang Tông Chủ, cũng không tốt." Nói xong, đã rút ra bội kiếm hướng về Giang Trừng đánh úp lại.
Giang Trừng phản ứng có chút chậm, đã bị Nhiếp Hoài Tang một chiêu kiếm cắt ở trên vai, rất khó khiến cho người tin tưởng đây từng là quỷ nhát gan kia tuyệt đối không gây chuyện sinh sự.
Giang Trừng tay phải tử quang lấp loé, lập tức tử điện hóa thành roi dài đánh úp về phía Nhiếp Hoài Tang, nhưng khó mà thay đổi thế cục bây giờ, chỉ có thể một mực mà phòng thủ, Nhiếp Hoài Tang căn bản cũng không có khe hở để cho hắn phản kích.
Nhiếp Hoài Tang cong cong khóe miệng, một kiếm đâm vào vai trái của Giang Trừng, chỗ kia ngay tức khắc máu tươi đầm đìa, thỏa mãn mà nhìn Giang Trừng đau đến co rúm khuôn mặt, chỉ để lại một câu "Giang Vãn Ngâm, chúng ta thanh toán xong" sao đó liền xoay người rời khỏi nơi này.
Giang Trừng cũng cùng lúc rơi vào hôn mê.
Trong giấc mơ, Giang Trừng còn nhớ rõ, ở cuối cùng, chính mình dựa vào trên tường Liên Hoa Ổ tràn đầy máu tươi, khóe miệng đỏ sẫm nhìn thấy cực kỳ ghê người. Người đối diện, mang theo ý cười chân thành, có thể dùng một đòn trí mạng phù triện chỉ về phía chính mình.
Hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, Nhiếp Hoài Tang này chấm dứt không ít người họ tên phù triện, có một ngày, bị hắn tự tay nắm bắt, chỉ về chính mình. Nhiếp Hoài Tang như một cơn ác mộng khủng bố, phù triện nhằm phía cánh tay của hắn, nổ tung. Nhìn chất lỏng đỏ tươi từ trong cơ thể ồ ồ chảy ra, hắn bỗng nhiên liền nở nụ cười, cười đến rất đẹp, rất đẹp.
Giữa mơ hồ, hắn nghe được tiếng cười vui đùa của Nhiếp Hoài Tang: "Giang Vãn Ngâm a Giang Vãn Ngâm, ngươi sẽ không thật sự cho rằng ta yêu ngươi chứ? Ngươi chẳng qua chỉ là một con cờ để ta đoạt lấy Giang gia thôi."
Cho đến giờ phút này, tâm của hắn, mới chính thức trở nên lạnh lẽo.
Lại sau đó, hắn thật giống nhìn thấy Kim Lăng cùng Giang Nguyên vội vội vàng vàng tới rồi. Hắn mất đi ý thức. Từ trong cổ họng xông tới mùi máu tanh để hắn cảm thấy buồn nôn.
2.1
Nhiếp Hoài Tang rời đi thật dứt khoát.
Không chút nào quan tâm Giang Trừng có phải bị thương nặng hay không.
Bị thương không nặng, ngươi sao có thể hận ta? Ngươi không hận ta, lại làm sao nhớ tới ta?
2.3
Giang Trừng tỉnh lại lần nữa thì, không ngoài dự liệu chính là nhìn thấy dáng điệu lo lắng của Kim Lăng, cũng không phải ở Liên Hoa Ổ, Kim Lăng khịt khịt mũi, nỗ lực cố gắng kìm nước mắt.
Mở miệng nói "Cậu... Ngươi trước tiên đừng nhúc nhích, nếu không sẽ tác động tới vết thương."
"Ngươi trước tiên dưỡng bệnh thật tốt, những chuyện khác, A Lăng đi làm giúp ngươi."
Giang Trừng không nói gì, ánh mắt nhìn vào khoảng không, không biết đang suy nghĩ gì. Ngay ở lúc Kim Lăng dự định đi ra ngoài thì mới lên tiếng.
Thanh âm kia uể oải không thể tả, thật giống như ông già cao tuổi đang nằm trên ở giường bệnh kéo dài hơi tàn như vậy: "A Lăng, đừng đi."
Kim Lăng trong nháy mắt xoay người, bước nhanh đi tới bên giường của Giang Trừng, nắm chặt tay hắn, vội vàng hỏi: "Cậu, A Lăng không đi, liền vẫn canh giữ ở này, ngươi hiện tại cảm thấy thế nào."
Giang Trừng không có để ý tới lời nói của hắn, chỉ là lẩm bẩm:
"Một đời này của ta, từng trải qua cửa nát nhà tan."
"Từng gặp qua huynh đệ trở mặt thành thù."
"Bắt quỷ tu nhưng lại rơi xuống cái danh tiếng xấu lòng dạ độc ác nham hiểm."
"Ở khi ta khó chịu nhất thì gặp hắn."
"Hắn lúc đó thật sự là đối tốt với ta cực kỳ..."
"Sau đó lại tàn nhẫn mà đâm ta một kiếm."
Giang Trừng càng nói tiếng lại càng nhỏ, thậm chí không có chú ý tới nước mắt ướt át trên khuôn mặt của chính mình, có của chính hắn, cũng có của Kim Lăng.
Nhưng không có nước mắt của người kia đã từng nói yêu hắn.
2.5
Kim Lăng đặc biệt đi tìm Nhiếp Hoài Tang, không mang theo bất kỳ thủ hạ nào, liền như vậy đơn thương độc mã đi tới Thanh Hà.
Nhiếp Hoài Tang như là đối với Kim Lăng đột nhiên tới chơi không có chút nào ngạc nhiên, tất cả đều tỏ ra bình thản ung dung như vậy.
Kim Lăng có chút khó hiểu, cậu, người như vậy đáng giá để người từng như vậy tín nhiệm hắn sao?
Lúc này gọi là "Tông Chủ mật hội" có vẻ vô cùng bình tĩnh, trong lòng những người ở đây đều sáng tỏ. Kim Như Lan là cháu ngoại trai duy nhất của Giang Vãn Ngâm, lần này đến đây không phải là vì cậu của chính mình mà đòi một lời giải thích. Nhưng ai biết. . . Nhiếp Hoài Tang càng là người bạc tình bạc nghĩa như vậy.
Kim Lăng cảm thấy mũi có chút chua xót, mắt thấy lần hội nghị này cuối cùng rồi lại không giải quyết được gì, cũng không ở lại dây dưa, không thể làm gì khác hơn là cáo từ rời đi.
Hắn nhớ tới trước khi đi Giang Nguyên có nói cho hắn một câu: Chuyện của cậu cùng người này, cho dù hắn muốn nhúng tay, cũng là không giải quyết được vấn đề.
2.8
"Là ngươi phản bội ta trước, Nhiếp Hoài Tang."
"Ta rõ ràng... Tin tưởng ngươi như vậy.
3.0
Giang Trừng tạm thời bị Kim Lăng cùng một đám đệ tử mạnh mẽ giữ lại ở Kim Lân Đài, cũng may hiện giờ Kim Lăng đã ngồi vững vị trí chủ vị, thủ hạ phần lớn cũng làm tâm phúc, ở nơi này tu dưỡng một thời gian, cũng không phải là có gì không tốt. Huống hồ là tiểu tử này mạo hiểm chính mình bị gãy tay gãy chân mới làm như vậy, nỗi khổ tâm của cháu ngoại trai, hắn rất hài lòng.
Nhưng mà tình hình của Liên Hoa Ổ không thể lạc quan, Nhiếp Hoài Tang tuy là không có sử dụng vũ lực tấn công Liên Hoa Ổ, nhưng là vẫn ở bên cạnh gây xích mích ly gián, làm cho Giang gia dần dần bị cô lập.
Tình hình rất tồi tệ.
Đối với Nhiếp Hoài Tang, Giang Trừng không muốn lại nghĩ cái gì, đã từng là chính mình nhận thức người không rõ, liền để hắn theo gió trôi qua đi. Việc cấp bách là làm sao cứu vãn Vân Mộng Giang Thị ở trong dầu sôi lửa bỏng.
Đáng tiếc thân thể của chính mình cũng càng ngày càng không tốt, lúc mạnh mẽ ho khan, như là có thể đem phổi đều ho ra, cũng dọa không ít người sợ hãi.
Đương nhiên, chuyện có máu trên khăn tay Giang Trừng vẫ là giấu giếm được tất cả mọi người.
Hắn tự nhận là thiên y vô phùng.
3.2
Kim Lân Đài nhận được "Thiệp mời" Nhiếp Hoài Tang gửi tới, nội dung chữ viết trên thư cũng là ghê tởm đến cực điểm. Phía trên viết "Vân Mộng Giang Thị chẳng bao lâu nữa sẽ bị diệt, Niếp mỗ đặc biệt mời các vị tông chủ đến đây chúc mừng."
Kim Lăng sau khi xem qua trên mắt che đầy tơ máu, hắn vì là cậu cảm thấy không đáng, nhưng cùng lúc không dám nhìn tới sắc mặt của cậu, ấp úng nói không ra lời.
Nhưng là Giang Trừng sau khi xem xong mặt không biến sắc, chỉ là nhẹ nhàng nói một câu "Ngươi đi đi" sau đó xoay người vào nhà, không đi thưởng thức diên vĩ hoa Kim Lân Đài khó gặp một lần.
3.5
Trên bữa tiệc Thanh Hà, vừa múa vừa hát, nhưng lại không có người thật sự hưởng thụ. Lam gia đến chính là tiểu song bích, dẫn đầu chỉ có ba gia tộc lớn. Kim Lăng cả màn ánh mắt nhìn Nhiếp Hoài Tang đều là chứa căm ghét, sắc mặt cũng không tốt một chút nào.
Trong lúc Nhiếp Hoài Tang xin tạm thời rời khỏi một lúc, Kim Lăng cũng không muốn tiếp tục ở tại nơi khiến người buồn nôn này, không để ý đến người hầu ngăn cản ngự kiếm bay đi.
Giang Trừng lúc này chính là đang nằm ở trên giường, nhắm mắt dưỡng thần. Bỗng nhiên cảm thấy có một trận gió lạnh thổi qua, còn tưởng rằng cửa sổ chưa có đóng chặt, liền đứng lên đi tới đóng lại.
"Đừng nhúc nhích, Vãn Ngâm." Đột nhiên có người từ phía sau Giang Trừng ôm lấy hắn.
"Nhiếp... Hoài Tang?" Ở sau khi Giang Trừng phản ứng lại liền lập tức giãy giụa, nhưng cánh tay của Nhiếp Hoài Tang lại giống như là gông cùm xiềng xích vậy, vây khốn hắn không thể nhúc nhích.
"Nhiếp Hoài Tang ngươi đang làm cái gì? Còn không mau cút đi!" Giang Trừng lúc này tức giận không hề nhẹ, hắn không biết được Nhiếp Hoài Tang bây giờ tới nơi này là để làm gì, mới vừa muốn tiếp tục chửi ầm lên cổ họng nhưng là tanh mặn.
"Khụ khụ... Khụ"
Giang Trừng đột nhiên ho ra máu khiến Nhiếp Hoài Tang hoảng sợ, Nhiếp Hoài Tang lo lắng hoang mang nhất thời không có nắm lấy hắn, để Giang Trừng cầm lấy tam độc ở một bên chỉ về hắn.
"Nhiếp hoài tang, khụ... Ngươi nếu là còn không nhanh cút ra ngoài đừng trách ta hạ thủ vô tình."
Nhiếp Hoài Tang cũng không có ý muốn nói chuyện, chỉ là đột nhiên đến gần phía sau người Giang Trừng.
Đợi đến Kim Lăng khi trở về, phát hiện bên trong phòng không có một bóng người.
4.0
Giang Trừng một lần nữa tỉnh lại thì thật sự ở trên giường của Nhiếp Hoài Tang, bên cạnh sớm đã không còn nhiệt độ, Giang Trừng đè lại cổ họng gọi một tiếng Nhiếp Hoài Tang, người hầu đứng bên cạnh nghe được tiếng nói của hắn, vội vã đi lên phía trước nói cho hắn "Tông Chủ ngày hôm nay trời vừa sáng liền đi ra ngoài, kính xin Giang Tông chủ ở tại trong phòng chờ hắn trở về."
Ngoài cửa còn có mấy vị đệ tử trông coi có công lực cao thâm.
"Chờ hắn trở về?" Giang Trừng chậm rãi nghiền ngẫm mấy chữ này, Nhiếp Hoài Tang đây là mạnh mẽ muốn đem hắn nhốt tại nơi này? Trong lòng tức giận không thể nào phát tiết, Giang Trừng buồn bực tóm vài lọn tóc, giương mắt liền nhìn thấy chén thuốc đen thùi lùi bày ở trước mắt.
"Đây là chén thuốc Tông Chủ dặn dò, kính xin Giang Tông Chủ uống vào, đối với thân thể của ngày có ích."
"A? Đối với ta tốt? Vậy các ngươi lúc nào thả ta, ta một khắc cũng không muốn ở chỗ này!"
Tiểu nô kia khúm núm, chỉ là cúi đầu, đem chén thuốc bưng ở trước mặt hắn.
Giang Trừng tức giận không nói ra được cái gì, đơn giản chi đem chén thuốc nước kia uống một hơi cạn sạch. Dù sao cũng là người phải chết, lẽ nào hắn còn có thể lưu luyến thời gian mấy ngày này?
4.3
Lúc Nhiếp Hoài Tang trở lại đã là giờ tuất, Giang Trừng có chút buồn ngủ, trong lúc mông lung cảm giác được có người khẽ nhấc lên một lọn lóc của hắn giắt ở sau tai.
"Vãn Ngâm... Chờ ta."
"Ta sẽ cứu ngươi."
Giang Trừng đột nhiên cảm thấy Nhiếp Hoài Tang rất buồn cười, rõ ràng đều đã làm như vậy, còn muốn mình làm cái gì.
Giang Trừng đột nhiên mở mắt ra, nghiêng đầu về sau tránh thoát khỏi tay của Nhiếp Hoài Tang, đối với hắn có chút trêu tức cười nói "Nhiếp Hoài Tang, ta có nghĩa vụ gì phải chờ ngươi?"
.....
Nhiếp hoài tang cũng nở nụ cười, lại có vẻ vô cùng thương tâm.
"Không sai!"
4.5
Kim Lăng vốn định gọi cậu rời giường ăn sáng, đẩy cửa ra lại phát hiện bên trong không có một bóng người, trên thảm còn có vết máu chưa khô.
"Cậu."
Không có người đáp lại.
4.8
Tông Chủ Thanh Hà Niếp Thị gần đây giống như là điên rồi, thường thường là lẩm bà lẩm bẩm, nhắc đến tên một người đã mất.
Tuyệt Tình Thảo đồn đãi trên đời cũng không có chính xác như vậy, con người chung quy là yếu ớt, làm sao có thể được một cây cỏ bình thường cứu trở về?
Thế nhân cười nhạo nói Nhiếp Hoài Tang, thông minh một đời hồ đồ nhất thời. Cuối cùng hại chết người đã từng là đạo lữ.
Câu nói như thế này nếu như bị đệ tử Nhiếp gia, Giang gia hoặc Kim gia nghe được, thấy một người, giết một người.
Trong lúc Kim Lăng cùng Giang Nguyên từng nhiều lần tới Thanh Hà bái phỏng, nhưng đều là bị cự tuyệt ở ngoài cửa. Có một lần tình cờ nghe được môn sinh nói Niếp tông chủ mỗi ngày đều ôm thi thể của Giang Tông Chủ, trà không nhớ cơm không nghĩ đêm không thể chợp mắt, ở lúc Kim Lăng thiếu chút nữa xông vào, cửa lớn mở ra. Nhiếp Hoài Tang ôm thi thể Giang Trừng đi ra.
Tầm mắt của Kim Lăng cùng Giang Nguyên đều nhìn chăm chú ở trên người "Giang Trừng". Nhưng là người trước mắt này đã không còn tính là người sống, chỉ là cỗ thi thể lạnh như băng.
Cũng sẽ không bao giờ gọi tên của bọn họ nữa.
5.0
Thi thể của Giang Trừng được an táng tại Liên Hoa Ổ, Kim Lăng ở trước lúc hạ táng ôm thi thể của Giang Trừng không muốn buông tay, cuối cùng vẫn là Giang Nguyên làm ra quyết định.
Này người đã qua đời.
Cũng không có nhìn thấy bóng người Nhiếp Hoài Tang ở Liên Hoa Ổ, Kim Lăng nhìn đỏ vành mắt nói: "Không đến thật tốt, ta còn lo lắng người này làm ô uế đường luân hồi của cậu."
.....
Nhiếp hoài tang vẫn là người gia chủ kia, chỉ có điều cùng trước đây oán hận cách làm của Giang gia một trời một vực, hắn bây giờ, hầu như là đem hết toàn lực trợ giúp Giang gia phục hưng, cái chết của Giang Trừng, vừa vặn là ở tu chân giới nhất thời nhấc lên sóng to gió lớn thôi.
Nhiếp Hoài Tang mỗi đêm đều phải uống thuốc an thần đi vào giấc ngủ, nhưng mãi cho đến một ngày, không chờ người hầu bưng lên chén thuốc thì, Nhiếp Hoài Tang liền đã ngủ.
Hắn ở dưới tàng cây hoa đào nhìn thấy người kia một thân tử y, người thanh niên dung mặt mày mang theo kiệt ngạo.
Đó là người yêu của hắn, người yêu đã chết đi -- Giang Trừng.
Hắn thấy người kia đang ngoảnh mặt về hắn cười, bước chậm hướng về phía hắn đi tới. Nhiếp Hoài Tang không di chuyển được bước chân, mãi đến tận khi người kia nhào vào trong ngực của hắn, đem hắn đụng phải lảo đảo một cái, hắn mới rõ ràng, này, không phải là mơ.
Đập vào mắt chính là hình dáng diện mạo thanh tú giống nhau như đúc, với hắn cười nói
"Hoài Tang, cám ơn Tuyệt Tình Thảo của ngươi."
"Cho ta cơ hội một lần gặp lại ngươi."
-END-
~*~*~*~*~*~*~*~*~*~
Ôi mọe ơi, giờ edit đọc lại càng thấy Tang Tang NO 1. ಥ_ಥ Hình mẫu công tiêu chuẩn trong lòng ta đây mà ಥ_ಥ
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro