Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Buông xuống cả vạn tấc hồng trần

1.
Bao nhiêu năm, hoa tàn hoa nở, bắt đầu kết thúc, tình yêu của những kẻ thứ ba thầm lặng, sinh rồi tử. Chúng tôi đều buông tay khi tình yêu đã vỡ ra như một bình trà quý, nước trà làm từ sương sen, bình trà làm từ ngọc bích, nhưng kết cục vẫn không cứu vãn được. Đã không thể nhặt lên tay hạnh phúc tan tành, chỉ còn lưu luyến mùi hương cắt sâu vào lòng dạ con người, lạnh lẽo như băng.

-------
2.
Ngươi có biết không, tình yêu như một chiếc kim thêu, dệt nên vạn tấc hồng trần trong một vạt áo, vẽ nên hoa mộng đa tình của đèn trời, khắc hoạ sự chờ đợi mênh mông.

Nhưng rồi tất cả vẻ đẹp của tình yêu đều có điểm dừng khi nút chỉ cuối cùng được thắt.

Nó chỉ còn là mảnh sắt nhỏ tinh tế được mài dũa dễ làm chảy máu người ta.

Người cầm kim đều phải thận trọng, lơ đễnh một chút sẽ vì nó mà thương.

------
3.
Ta không chắc tình yêu, cũng không chắc tình bạn, ta chỉ chắc lòng người, đổi nhanh hơn chớp.

------

4.
Tình yêu chấp nhất là khi, một ngày nọ ngươi yêu ai đó sâu đậm nhưng lại thấy rằng hạnh phúc đã cùng đường, chẳng thể giữ người đó lại, cũng chẳng dám quên đi. Vì biết là đã dấn chân vào tình ái quá sâu, lại còn tổn thương nhau sâu nặng, thành ra cảm giác trở về oán niệm.

------

5.
"Đợi đến khi trăng tàn..."

Còn vài hôm nữa nơi Tử Cấm Thành, hoa lê sẽ nở trắng. Hương thơm dìu dịu mùa cũ, nhuộm bạc tay áo người rời đi.

Qua bao năm tháng, nơi trải hết hùng vĩ nhân gian lúc đó trầm lặng đến u buồn. Nhân thế dễ dàng bước vào cảnh trang nghiêm như người tình mới gặp, bỡ ngỡ, bàng hoàng, choáng ngợp rồi quên đi. Chả ai biết đài trang khi xưa, tiếng ai khóc sau lãnh cung đóng sập, ai say ai tỉnh, ai đặng quên tình....

Cơn mơ sầu khổ, biết mấy năm trời, như lệ chan trăng, đổ vào mái tóc.

------
6.

Nhân lúc hẵng còn kịp, cùng nhau đi ngắm lá phong đỏ rơi ở Vạn Lý Trường Thành, người phi chiến mã bắn tên săn thú, ta đuổi theo sau vùng vẫy gọi hò.

Được như vậy thì tốt, chí ít sau mấy năm nữa, chúng ta còn nghe thấy tiếng đàn sáo âm vọng nơi mùa lá đỏ rực trời. Nhớ thương cháy mắt người chưa, người có còn nhìn thấy cảm giác đã mất đi không.

Hay người lại bằng lòng với hồng nhan ấm nồng, bằng lòng với số mệnh an bài, sau đó quên đi ta, vĩnh viễn quên đi ta.

Gác lại chén trà cũ và dư âm của bản đàn buồn, dây đã sớm đứt mà sao còn cứ chơi tiếp. Về đi thôi, về với bình minh của năm ấy, khi chúng ta còn ước hẹn. Còn không thì cho ta một dấu hiệu, bảo rằng người đã quên ta hẳn rồi, để ta còn biết được sau này phải sống thế nào.

Còn hơn là giằng co, người cứ im lặng, trở về từ hồi ức, nhưng vẫn thương luyến người lạ, vẫn ân nghĩa nặng thề như vậy, bảo ta biết làm sao?

------

7.
Nếu tình được cúi đầu, đã không vương chuyện kẻ lầm người lỡ. Người vẫn luôn đặt lý trí cao hơn một phân, nhấc tay người nâng lên một trượng, chưa từng đành lòng dịch chuyển thật nhỏ để níu lấy tay ta. Bước chân người rộng trên cồn cát, đã từng ôm hôn bao dung cả đất trời, chỉ trừ có kẻ vốn vô phận là ta. Ta không đành lòng hận những tình yêu đang có và yêu lấy những hạnh phúc đã chết đi, chỉ cầu xin sau này có thể cáo biệt bi ai nơi hồng trần, đã khiến ta thân hoang tâm phế.

------

8.
Ngủ một giấc tỉnh dậy, tình yêu bao nhiêu năm qua cũng chỉ là một lần giật mình, giờ này, không còn sợ hãi.

------

9.
Ngày tháng đẹp vẫn dễ dàng phản bội
Con người tốt cũng có lúc bỏ đi

------

10.

Hoa sẽ không vì người rơi lệ mà úa tàn
Tình sẽ không vì người quên mất mà rời đi

------

11.

Hương hoa trên đất, đất thẫm mùi tang, hương hoa trên cành, cành khô lá trụi. Nước mắt nửa đời, ru mộng không dứt, nước mắt đắng chát, vương vấn làn mi, nước mắt hận si, quyện thành bi khổ.

------

12.

Êm ái như nhân tình chớm hẹn, thu sang lao đao ôm mắt người bản xứ. Dưới thời không, vệt lá vấn vít tay người lạnh lẽo, ấm nồng nhớ thương, hát khúc đồng ca.

Trời xanh vời vợi níu tia nắng chót đi, trường bào người để lại, nhuộm hơi hướm binh đao.

Vẫn còn nghe binh khí va chạm và giọng hô hào gầm thét, thế nhưng bóng người đã bảng lảng theo tiếng vó ngựa, mất hút dưới tàng cây.

------

13.

Đám chim sẻ đã bay loạn về tổ, hoa đỗ quyên nát cành, người còn đứng đó đợi ta không?
...
Thì ra lời hứa sẽ dễ đổ vỡ như lúc vội vàng. Gặp nhau giữa non nước ngàn thu, trời đất chứng giám, người thề hẹn, đã thành mắc nợ mất rồi. Qua đi năm tháng, thế mà mãi chưa trả xong.
...
Hà tất, phải dày vò nhau như vậy?

------

14.

Bỏng mắt nhìn rừng tàn ngập trời, những con thú hoang lao đao chạy trốn, ký ức của ta theo cơn lửa si mê mà đổ vỡ, nằm im lìm dưới đống tro tàn xám lạnh.
Hồng mai của ta, có phải nhiều năm kia cũng rực rỡ như ánh lửa chói đời, tuyết phủ trắng thế nào cũng không dập được. Trong cái lạnh tím ngắt da thịt, ta còn mờ mờ thấy được hơi ấm từ mù khói cùng sự mịt mùng của trời đất. Đã bao lâu rồi, từ tro cốt không ai trả những thứ bị đánh rơi của ta. Có lẽ là vĩnh viễn rồi, ta mất ngài ấy vĩnh viễn rồi.

------

15.

Không phải bất cứ ai nói chuyện buông tay là buông tay thật, hắn đang đứng ở một nơi nào đó trong rừng sâu, dõi theo ánh sáng chất chồng bóng lưng, cho đến khi nó tắt hẳn ở nơi xa tít tắp cùng nồng ấm của ngươi.

Hắn sẽ im lặng không cầu xin hay van nài, vì sự rời đi của hắn không phải là hết cảm tình, mà đó là lựa chọn tốt cho ngươi nhất.

Hắn sẽ chẳng làm gì cả, thậm chí là không còn yêu ai đó, cô độc đứng trông hạnh phúc của ngươi. Lâu lâu dẹp yên trở ngại, lâu lâu xử lý kẻ phiền phức, phản bội cho ngươi, lâu lâu lại ngoảnh đầu dối lòng thêm một chút. Nhưng chỉ vậy thôi, không gần không xa, không hơn không kém, cho đến khi ngươi biết và quay đầu lại, hắn lẳng lặng bình thản như không có chuyện gì.

Hắn có thể làm mọi chuyện trên trời dưới đất, chỉ có một chuyện, là vì áy náy hay vì sâu đậm, ta cũng chẳng biết. Nhưng hắn vĩnh viễn nấp ở bóng tối chỗ ngươi không thấy, tẻ nhạt yêu ngươi, đơn độc yêu ngươi. Ngươi có từng chút nào, cảm thấy được sự yếu mềm của mình? Ngươi có từng chút nào hối hận, vì đã không giữ hắn lại không?

Ngươi, còn có thể yêu ai đó khác, còn hắn, hắn có mỗi một mình.

------

16.

Cuối cùng người cũng quay đầu lại, nhìn lên vách cao chỗ mái ngói bị vỡ, pháo hoa êm đẹp tựa vệt nổ nháo nhác trong lòng.

Rốt cuộc người cũng hối hận, cũng trở về tìm kiếm những phương danh năm xưa chúng ta hỏi nhau, nhưng đã không kịp chờ được nữa rồi.

Dưới trời đen xạm, cơn mơ vô tình, tiếng khóc cũng bị át đi bởi sự rộn ràng của trời đất, vì lúc này trong trăm vạn người dưng, có mỗi ta khắc khoải ở một chỗ, gặm nhấm đau đớn đã bủa vây từ trăm phương, mất đi hy vọng cuối cùng với người ở cạnh.

------
17.
Nói thêm một câu hay bớt một câu cũng có sao, người đâu có nghe thấy, chưa từng dừng lại. Cứ bải hoải tiến sâu vào trong vùng tuyết trắng, trải thành ảo ảnh trong giấc mộng của ta.

------

18.

Những oan khiên bắt đầu từ căm hận, tranh đấu, sẽ để lại cho khổ chủ một mặc cảm đau lòng. Chẳng phải người ta không dám bước lên chạm lấy thứ mình muốn, chỉ là vĩnh viễn sợ hãi cảm giác gọi là hiểu lầm, rồi lại bắt gặp ánh mắt không tin tưởng của đối phương. Có rất nhiều thứ xa lạ khó đoán đã phát sinh từ lúc con người sinh ra, cũng như chẳng ai biết trước đó là yêu mến, sau đó là chán ghét.

------

19.
Soi trong lòng hồ, có rất nhiều thứ bị vứt đi. Thực chất những thứ tinh đẹp bề ngoài không đáng bàn, bên trong lại hỗn tạp. Đồ vứt dưới đó sau mấy trăm năm vẫn luôn được trân quý vì nó là minh chứng cho lịch sử bị đánh rơi, còn tình cổ, qua một kiếp, những người không lên tiếng chỉ có thể mãi cùng tình cảm biến mất không vết tích.

------

20.

Có khi mùa hoa nở bàng hoàng, lá cây đượm tuyết nên không chịu xanh nữa. Dẫu ôm được hết nhân tình, lúc không hợp ý, chẳng phải đều cho qua?

Cây cầu đá đổ bóng nước xanh, chả khác gì đè lên ảo ảnh một gánh nặng băng cứng. Cất hết phiếm lạnh hồng trần, ai đã dẫm lên ước mộng rồi chôn xuống tình yêu?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #ngon#tinh