Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

i - 'Bạn'

08/02/2025
2k8 từ
____________________________________________
Bạn không rõ nữa.
Chỉ nhớ rằng hôm đó là một hôm Chủ Nhật gần cuối năm, sau khi đi công việc về, bạn đã vội chạy tới ga để bắt kịp chuyến tàu. Bạn mệt nhoài, mắt khép hờ, bình thản thiếp đi trên chuyến tàu cuối cùng từ ga Osaka để về nhà, khi đồng hồ điểm bảy giờ bốn mươi sáu phút.
Khi tỉnh dậy, thứ đầu tiên bạn nhìn thấy sau khi mở mắt ra là một hành lang dài bất tận, thay vì là điểm đến cuối cùng của trạm tàu - nơi bạn cần được đi về sau khi tỉnh giấc.
Bạn thấy mình đang ngồi trên mặt đất, đôi chân của bạn không được mang bất cứ thứ gì, không còn đôi giày da nâu sẫm và đôi vớ đen quen thuộc mà bạn thường mang. Cái sự lạnh lẽo của sàn nhà đang ôm trọn lấy bàn chân khô ráo của bạn. Cái hành lang trước mặt bạn - lấp ló vài ngọn đèn vàng mờ ảo, cứ kéo dài cho tới khi nó chỉ còn là một ô vuông bé xíu mang một màu vàng rực rỡ trong đôi mắt nâu láy của bạn, nhưng có lẽ nó không chỉ dừng lại ở một khối vuông bé xíu xiu như một khối vuông trong những bài toán cấp một mà bạn vẫn thường hay làm ở trong quá khứ.
Bạn cứ như thể mất hết đi ý thức, tâm trí của bạn trống không và rỗng tuếch, cứ như bạn là đứa trẻ mới được sinh ra. Bạn không cảm thấy hốt hoảng khi trông thấy nơi này, trái lại còn hào hứng khi nhìn thấy sự xa lạ thình lình xuất hiện.
Bạn đứng dậy, phủi thẳng cái váy bị xốc lên khi tiếp đất(?) (Chà, cũng không biết nữa. Bạn đoán là vậy khi thấy mình đang trong tư thế ngồi khi mở mắt chứ không phải nằm thôi, mặc dù khác xa so với dáng ngồi bạn đã ngồi trên tàu). Bạn nheo mắt để cố nhìn rõ hơn, trong khi chân bạn đang từ từ tiến về phía trước. Không gian này yên tĩnh tới mức khiến bạn rùng mình, thậm chí tiếng bước chân "xào xạt" của bạn cũng vang lên rõ ràng. Sự sợ hãi đã làm bạn nao núng, nhưng cái tò mò của bạn đã xâm chiếm hầu hết cơ thể bạn, nó bắt bạn phải tiếp tục bước đi. Khuôn mặt bạn vẫn trống không, chẳng một cảm xúc nào thoáng qua trên khuôn mặt nhợt nhạt của bạn, dù cho cái sự bất an trong lòng cứ lớn dần, như kiểu nó thật sự không ảnh hưởng tới bạn và chỉ coi nó như một cơn ốm vặt bình thường. Sự tò mò của bạn vẫn tiếp tục tăng lên khi bạn tiếp tục bước đi, dọc trên hành lang và không gian được sắp xếp theo những khối vuông vô tận. Cái vô tận của nó lại khiến bạn càng thêm thích thú, thi thoảng còn ngước nhìn xung quanh rồi chăm chăm vào những hoạ tiết cổ điển trên trần.
Động tác di chuyển lặp đi lặp lại của bạn chỉ ngưng lại khi một quả banh lăn tới từ một hướng vô định nào đó đập nhẹ vào chân bạn. Nó làm bạn hơi ngưng lại một lúc, nhưng rồi khiến bạn thích thú hơn khi biết nó là một món đồ chơi dễ thương vô hại. Quả bóng tròn, chấm những đốm đỏ đốm vàng li ti, thôi thúc bạn nhấc bổng nó lên. Bạn ngồi xổm xuống để dễ dàng với lất nó, y như một đứa trẻ mới lên năm và túm lấy trái banh, nhưng nó đã vội lăn khỏi tầm tay bạn. Nó đã thành công làm bạn bối rối, khiến bạn vội vã đứng dậy đuổi theo.
Lúc này, tiếng bước chân của bạn đang vang to hơn, những tiếng chạy của bạn vang lên "bình bịch", cứ lan mãi khắp trên hành lang mang một hoa văn cổ điển mập mờ dưới ánh neon vàng.
Trái banh lăn tròn theo một quỹ đạo lặp lại trên đường hành lang, khiến bạn bám theo nó mệt rả. Chẳng mảy may chú ý xung quanh, bạn cứ theo hướng trái banh lăn mà đâm đầu vào. Chỉ khi trái banh đập một tiếng "bịch" vào một khung cửa gỗ, nó mới ngừng lăn, khiến bạn dễ dàng tiếp cận nó hơn.
Tiếp nhận được sự dừng lại của trái banh, chân bạn đã ngừng chạy và thay vào đó là chậm rãi tiến gần đến nó.
Bạn cuối cùng cũng tới gần nó, thở hổn hển vì mệt. Nhưng đôi mắt bạn lập tức dời sự chú ý vào khung cửa, tò mò đưa đôi tay nghịch ngợm xoa lên những hoa văn trên nó. Vẻ mê mẩn lấp ló trong đôi mắt bạn, nó muốn bạn mở tung cánh cửa này ra.  Nhưng trước đó, bạn đã cuối xuống nhặt trái banh lên, nó nằm gọn gàng trong lòng bàn tay của bạn, nhỏ bé và tĩnh lặng.
Đặt chuyện trái banh sang một bên,  bạn tò mò nhìn lên cánh cửa to lớn trước mắt, dùng tay còn lại mở nắm cửa, nó "lạch cạch" vài tiếng sau đấy mở bừng ra.
'T-H-E-P-A-R-T-Y'
'W-E-L-C-O-M-E'
Đầu bạn ập đến một cú sốc, khiến bạn choáng váng phải dựa tay lên thành cửa. Mắt bạn tối đen, chạy loạn những tia sáng mờ ảo. Những dòng suy nghĩ không thuộc về bạn ập thẳng vào tâm trí, nó làm bạn đau đớn. Tay bạn bấu vào thành cửa, móng tay bấu chặt lên những hoa văn gỗ nhô lên mà đứng vững.
Bạn nheo mắt vì ánh sáng đỏ chói loá của nó chiếu thẳng vào nhãn cầu, nhưng dần thích ứng được và lấy lại tầm nhìn. So với những cây đèn vàng kia, bạn thích ánh sáng nổi bật và sôi động trong căn phòng này hơn. Bạn tiến vào trong căn phòng khi tay ôm trái banh, đôi mắt láo lia nhìn xung quanh. Căn phòng được trang trí bởi những chiếc bàn tròn, với những hộp quà đáng yêu với chiếc nơ đỏ, thêm một quầy đồ ăn ở góc trái. Bạn đoán nó là một cửa hàng tiện lợi, khi nhìn lên bảng hiệu đồ ăn vặt của nó.
Bạn tò mò đọc thầm những kí tự đầy màu sắc trên đó, nhưng không thể hiểu nó là gì.
Bạn ấp úng đánh vần từng chữ khó hiểu trên bảng hiệu, nhưng có vẻ nó hơi khó đối với bạn. Cổ họng bạn khô queo, cố gắng gặng từng chữ cái mà bạn trông thấy.
Bạn nghe thấy tiếng nói mình khàn đặc, cơn đau họng ập đến khi bạn cố gắng phát âm khiến bạn mím môi lại, nhăn mặt đầy khó chịu.
Bất lực với sự cố chấp của bản thân, bạn dời sự chú ý khỏi nó và nhìn vào những chi tiết khác trong căn phòng. Bạn bước đến giữa trung tâm căn phòng, nơi những chiếc bàn cùng những món quà dễ thương đang mời gọi. Háo hức nhìn xung quanh từ hướng cái bàn tròn, bạn mới vỡ lẽ rằng nó còn nhiều lối đi hơn bạn tưởng.
Một con đường đi thẳng, bạn có thể thấy ngay khi mới bước vào - vẫn là căn phòng y chang nơi bạn đang đứng, khung cảnh bên trong nó giống hệt nơi bạn đang đứng và cánh cửa thì mở toang. Hai lối đi hai bên trái phải của bạn, nhưng cánh cửa của chúng bị đóng lại khiến bạn không thể xác định được những gì bên trong nó.
Bạn hơi do dự khi phải lựa chọn, mồ hôi chảy trên trán bạn khiến bạn khó chịu vì sự ẩm ướt nóng nực, vội lấy tay lau đi. Bạn tiến đến gần căn phòng trước mắt, giữ một khoảng cách tối thiểu với nó và nghiêng đầu ngó vào bên trong, cố gắng tìm xem có sự nguy hiểm nào sẽ làm tổn thương đến bạn không.
Có lẽ là không đâu.
Nhưng sau đấy, sự chú ý của bạn đã dời đến những hộp quà đáng ra đã bị bạn lãng quên trên chiếc bàn đằng sau nơi căn phòng bạn đang đứng.
Bạn tỏ ra vẻ bất ngờ trong vài giây, sau đó vội vã chạy đến chỗ chúng. Bạn ôm lấy chúng, hào hứng khui chúng ra một cách hạnh phúc. Bạn trông như một đứa trẻ ngây ngô vào ngày sinh nhật của nó, mừng rỡ gỡ xuống những chiếc nơ gọn gàng trước đấy. Đôi mắt bạn thoáng vẻ lấp lánh khi chiếc hộp được tháo tung ra, hiện ra những con thỏ nhồi bông nhún nhảy, chúng tập hợp và nắm tay nhau, hát những bài ca cho bạn nghe.
Điều này khiến bạn mỉm cười tít mắt, vui vẻ vỗ tay theo điệu nhạc sôi động của những chú thỏ con tinh nghịch.
Buổi trình diễn của những chú thỏ diễn ra sôi nổi, đi kèm với tiếng vỗ tay phụ hoạ của bạn. Chúng hát ca và bạn ngắm nhìn, cười lớn đầy thích thú trước sự nhộn nhịp của chúng. Mắt bạn loáng thoáng sự vui vẻ.
Cho đến khi tiếng nhạc và màn trình diễn của những chú thỏ kết thúc, bạn mới buồn rầu và nhớ ra mình đã níu chân tại đây quá lâu.
Bạn vội vã đứng dậy, nhìn quanh căn phònh lần nữa trước khi đưa tay lên vẫy chào tạm biệt những chú thỏ trắng dễ thương.
Bạn sau đó tiến tới cánh cửa bên trái, không ngần ngại mà mở nó ra, như đã quyết định từ trước.
Tiếng "cạch" nhỏ vang lên, khiến bạn hồi hộp. Tim bạn đập loạn nhịp, mồ hôi túa trên gương mặt bạn nhiều ra.
Bạn có lẽ đang mong chờ bên trong nó là một buổi biểu diễn khác, đồ sộ và lung linh hơn những chú thỏ con vừa rồi.
Cánh cửa mở ra, vẻ háo hức trên mặt bạn thoáng chốc hoá thành thất vọng, khiến tim bạn hẫng đôi chút vì khung cảnh quen thuộc trước mắt.
Lại là nó.
Bạn tiến vào trong căn phòng - hệt y chang căn phòng lúc nãy. Nhưng khi này, những hộp quà đáng lẽ ra được gói gọn trên bàn đã được khui ra. Thay vì là những con gấu bông thỏ hồng trắng tinh mà bạn mong chờ, nó lại trống không một cách bất ngờ khiến bạn bị bối rối. Bạn buồn rầu tiến gần lại những hộp quà nhỏ, tò mò ngó vào trong chúng. Ngoài lớp bìa cát tông nâu sẫm mờ nhạt ra, còn lại thì chẳng có gì thay đổi cả.
Quen thuộc đến phát chán.
Bạn lại liếc nhìn xung quanh, tò mò tiến tới quầy bán hàng.
Bạn dùng tay lấy lực chống mạnh vào quầy bán hàng, khó khăn nâng cơ thể mình lên, cố gắng nhìn vào bên trong.
Có một hộp quà chưa khui ra, vẫn còn nguyên vẹn cùng cái nơ đỏ xinh xắn.
Đây là điều bạn mong muốn, chắc chắn là như vậy.
Sự khẳng định và mong muốn đã in hẳn lên khuôn mặt của bạn. Tay bạn vươn ra đang cố gắng với lấy nó, gồng hết sức để cân bằng cơ thể bằng một cánh tay.
Đột ngột bạn té xuống.
Một cú 'uỵch' vang lên, mắt bạn đột ngột tối sầm đi và bạn thấy cả cơ thể mình nặng trĩu, một cơn đau ập đến nhanh chóng trên đầu bạn, sau đó là các bộ phận khác, dồn dập kéo đến. Bạn ngã sõng soài trên mặt đất, nằm trong tư thế chân lộn ngược lên đầu, trông rất quái dị.
Cơ thể của bạn mềm nhũn, mũi thì chảy máu, lem vài giọt đỏ thẫm dưới mặt sàn. Tay chân bạn thì run lên lẩy bẩy, ảnh hưởng nặng nề bởi cú ngã khi nãy.
Nhưng có vẻ bạn chẳng nhận thức được sự nghiêm trọng của nó. Bạn đã chỉnh lại tư thế của mình một cách bình tĩnh. Bạn không biết mình đang bị chảy máu mũi, tay chân đang bị bầm hay đầu bạn sau cú va chạm vẫn còn nhức nhối. Bạn chỉ quan tâm tới hộp quà và chú thỏ bông, hay bất cứ thứ gì đang nấp mình trong đó. Bạn nhanh tay với lấy hộp quà rồi hào hứng tháo từng cọng dây đan thành một cái nơ của nó ra.
Con thỏ nhồi bông trắng tinh lại lần nữa xuất hiện, nó nằm yên, cuộn tròn trong hộp quà bạn vừa mở. Có lẽ nó chưa được bật công tắc, nên vẫn chưa tỉnh giấc khỏi cơn mơ. Bạn nhanh nhảu nhấc con thỏ bông ra khỏi hộp, sự hạnh phúc hiện lên rõ mồn một trong đôi mắt bạn.
Bạn đặt con thỏ bông xuống đất, không để ý mà úp mặt nó xuống nơi máu bạn đã lem ra, lần mò từng chỗ sau lưng nó mà tìm công tắc. 
Bạn sờ từ phần lưng trước, ngừng lại một vài giây để chắc chắn mình không bỏ lỡ một thứ gì nhồi lên từ bên trong con thỏ. Bạn sờ từ lưng tới phần tay, lục lọi quanh phần gáy và kiểm tra tỉ mỉ từng nơi bàn tay bạn chạm qua, nhưng có lẽ công tắc không ở đấy.
Bạn bế tắc, nản chí với trò chơi 'tìm kho báu' mà nó mang lại, bèn lật mặt còn lại của con thỏ bông qua. Con thỏ bông xấu số bị bạn úp mặt xuống nơi đã dính máu, mặt nó loang lổ một mảng đỏ chói trên vùng má trắng tinh, trông cực kì kinh khủng. Màu đỏ lạc loài khác biệt trước đó khiến bạn khó chịu, vội dùng tay không bôi nó đi, cố để làm mặt con thỏ trở lại như lúc mới khui quà.
Nhưng nó chỉ khiến tình hình tệ hơn.
Vệt đỏ của máu đã loang lên đến tận phần lông bên mắt của nó, dần dà loang nửa bên trán của con thỏ bông. Trông nó lúc này không khác gì một con quái vật gớm ghiếc, miệng của nó còn nở một nụ cười quái dị (dù trông không khác mấy như những con thỏ bông trước đó).
Bạn bỏ cuộc, quyết không làm con thỏ bông trông kinh dị hơn. Tay trái bạn dính đầy vệt đỏ, tay phải ôm chặt nửa thân con gấu bông, ngao ngán nhìn nó bị vẩy bẩn bởi máu của bản thân.
Nhưng sự thất vọng khi chứng kiến thành quả thất bại của bạn đã không kéo dài, ngay lập tức nhìn vào cái mũi hồng của con thỏ. Cái mũi ửng hồng của con thỏ như thôi miên, lôi kéo bạn ấn vào nó.
Bạn liền vội đưa tay đến gần mũi của nó.
Bạn  ấn vào đó, rồi giữ chặt vài giây, sau đó buông ra. Con thỏ vẫn nằm yên, làm bạn hơi buồn rầu mà thở dài. Nhưng sau đó nó lại nhảy cẫng lên, theo bán tính mà bạn quăng nó xuống. Con thỏ quằn quại dưới mặt đất, khiến bạn hoảng sợ mà ngồi lùi lại. Sự kinh hãi hiện lên trên khuôn mặt bạn, dè chừng mà ngồi nép lại dưới góc quầy bán.
Con thỏ co giật trong vài giây, sau đó lại nằm yên.
Nhưng nhanh chóng nó đã đứng bật dậy, phát ra những tiếng rè rè rồi vang lên bài hát ru quen thuộc, nhảy múa theo điệu nhạc khiến sự căng thẳng của bạn chùn xuống. Bạn lấy lại bình tĩnh, thở phào một hơi nhẹ nhõm, sau đó ngồi ôm chân nhìn nó nhảy múa.
Khi nãy bị té, sức lực của bạn đã vơi dần đi đáng kể, chỉ biết ngồi im nhìn nó nhảy múa.
Con thỏ bông đã khiến nỗi bất an của bạn giảm đi đáng kể, dù khuôn mặt nó trông vẫn còn làm bạn hơi nao núng, nhưng rõ ràng bạn chẳng quan tâm đến việc thâm tâm bạn muốn bạn cách xa nó, vẫn ngồi im xem con thỏ bông nhún nhảy.
Bạn nhắm mắt để nghỉ ngơi, rõ ràng là đang muốn hồi phục trước khi tiếp tục tìm đường về nhà.
Bạn tựa đầu lên phần gạch của quầy bán, để lồng ngực phập phồng thở đều, lẳng lặng nằm nghe con thỏ bông cất những tiếng 'la la la' yếu ớt.
Ý thức bạn yếu đi, bạn thấy cả cơ thể căng thẳng đang được thả lõng, sau đó là ngã gục xuống mặt đất, nằm ngủ đầy thoải mái.
Con thỏ bông vẫn đứng nhảy múa, hai cái cồng chiêng đeo trên tay vẫn gõ vào nhau, tiếng 'leng keng' chói tai vang khắp căn phòng.
Bạn đã thiếp đi trước lời hát ru của nó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro