Là
Gã và em chia tay bởi Aizawa tự nhận ra rằng nếu mối quan hệ ấy tiếp tục, người đau đớn nhất sẽ chỉ có em thôi.
Aizawa hiểu tình cảm của em dành cho gã lớn đến thế nào, và đau đớn thay, dù yêu em lắm, nhưng bản thân người đàn ông này nhận ra rằng tình cảm của gã chẳng thể nào bì được với em. Cuộc đời của Aizawa gắn với nghĩa vụ, trách nhiệm, tất nhiên gã cần y/n, nhưng em không phải ưu tiên hàng đầu.
Xa em gã buồn chứ, nhưng rồi nỗi buồn cũng bị gói gọn lại để dành chỗ cho mớ công việc sắp tới của gã. Không phải Aizawa không quan tâm đến nỗi đau của em, nhưng gã trai sợ rằng nếu thấy nước mắt em rơi, gã sẽ không kiềm được lòng mà lao đến vỗ về, gieo cho em hy vọng.
Dù cố gắng thế nào, hình như Aizawa không thể quên được em. Nỗi nhớ trong lòng không đủ để gây xót xa, nhưng lại âm ỉ, dai dẳng tới giờ.
Sau này, gã trai từng thử lén lút ẩn mình trong dòng người tấp nập để đổi lấy vài giây ngắn ngủi ngắm nhìn người thương trong tiệm sách nhỏ nhắn của em. Hai người họ cũng từng lướt qua nhau vài lần trên đường, không nhiều, nhưng lần nào gặp cũng đủ để tim em quặn thắt lại. Họ yêu nhau mà chẳng thể làm gì ngoài đau đớn.
Xa là nhớ.
Gần nhau là...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro