ĐÀN BÀ
TÁC GIẢ: GIÓ
Tôi yêu đàn bà, những người đã từng một thời son trẻ, từng mơ mộng,vẽ vời biết bao thứ bằng màu hồng son và tươi đẹp.
Tôi yêu đàn bà, những người đã từng mỏng manh, yếu đuối. Từng rạo rực, cuồng nhiệt cho tình yêu đầu trọn vẹn. Từng tin sống tin chết vào cái gọi là tình yêu vĩnh hằng, từng chất ngất vị ngọt đầu môi, từng dâng hiến những thức nồng nàn và cũng từng bị phản bội.
Tôi yêu đàn bà những lần khép lòng mình lại, chỏng chơ quay về gặm nhấm nỗi đau dằng xé, rươm rướm nước mắt vào lòng , ép mình mạnh mẽ. Người đàn bà đã qua cái thời non trẻ, tự hiểu rằng mọi chuyện rồi sẽ qua đi, tự dặn lòng mình trước những dở ương tầm thường, cả nỗi đau cũng thành ra bình thản.
Tôi yêu đàn bà, những con người trầm lặng, bất cần. Người tự hiểu rằng thứ gì nên buông và cần giữ, chẳng còn khư khư cố chấp tin vào những thứ viển vông, chẳng mộng tưởng vào một túp liều tranh lại chẳng quá xô bồ địa vị. Người đàn bà thấu đáo những điều đã "Đủ", tự chăm chút cho bản thân mình sau những bội bạc mà cuộc đời dạy cho. Người đàn bà chỉn chu, kiêu ngạo, tự đứng vững trước những cô đơn của lòng mình thay vì nông nổi.
Tôi yêu đàn bà, những khi đêm về hốc hác, người mạnh dạn đốt từng điếu thuốc, mặc kệ đời. Đừng nói với đàn bà những thức hút cay kia vô vị thế nào mà hãy nhìn vào từng làn khói thuốc phả ra từ bờ môi khô ráp mùi đời. Người đàn bà tự hiểu đã nên sống cho mình thay vì vừa lòng tất cả.
Tôi sợ đàn bà, những người chẳng còn gì để mất. Qua quá nhiều tháng năm, trái tim đàn bà chai sạn. Không phải sợ tổn thương mà người tự hiểu đâu mới là những rung động ái tình, đâu là khờ dại, đâu là vội vàng và thế nào là tan vỡ. Người đàn bà đủ nhẫn tâm để nói lời chối từ nhưng cũng đủ nặng lòng chua xót.
Tôi yêu cái tình yêu bình lặng của người đàn bà, không ồn ào cũng chẳng dễ chia xa.
---------------------------------------------
Cô gái dùng dằng gom mớ vụn mùa đông
Cất giữa góc đêm lặng tờ thoi thóp
Trang giấy mơ hồ ngổn ngang bất chợt
Đôi dòng nhớ thương.
Em buồn nhiều không cô gái của tôi ơi
Mùa trôi trên dĩ vãng của ân tình rất khẽ
Khi trái tim em giả vờ mạnh mẽ
Trước vết sước trầy... lâu quá... thời gian.
Em buồn không? sao phố chẳng nồng nàn
Hôm qua tôi vớt hồn em giữa dòng sông cạn
Có chút chiều tà lang thang trôi hoài vô hẹn
Bên kia cuộc đời
Ánh mặt trời bẽn lẽn sau đám mây kia
Chút ngại ngần của một thời tuổi trẻ
Sợ nhỡ mà biết đâu một lần sứt mẻ
Em lại về than đau.
Người đàn bà lâu quá chẳng còn thương
Phờ phạc héo hon đoạn trường góa lặng
Sợ bình yên vô hồn đoạn đành trong khóe mắt
Trái tim đàn bà khô hắc ...trơ vơ
Ta khát tình say trong thức đắng sững sờ
khói trắng bay theo đóm thuốc tàn một nửa
Em nhuộm quả tim hồng bằng màu đen đáng sợ
Rỉ máu hồn ta.
Xin thức tình cay dạn dĩ đàn bà
Đong cho cạn, trút cho mềm cảm giác
Tôi sợ trái tim đàn bà đang tì trên thể xác
Là ảo ảnh kéo về, trắng bạc như sương.
----------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro