Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

#28

Em vào toilet trang điểm lại một chút rồi bước ra, cùng lúc bắt gặp anh đang dìu cô gái của mình.

Vợ sắp cưới của anh, sao nhỉ, rất xinh đẹp. Cô gái với mái tóc quăn nhẹ nhuộm màu tím than ấy ướm lên mình chiếc váy cô dâu trắng muốt, vừa bí ẩn quyến rũ, lại vừa tinh khiết cao quý. Khó mà nói được cảm giác em lúc này, vừa ngưỡng mộ, lại vừa ghen tị. 

Anh thấy em, gật đầu mỉm cười. Còn cô gái ấy thì hơi ngạc nhiên một chút, có lẽ vì nhận ra đã từng gặp qua em, cũng e thẹn cúi đầu một cái.

Em bước về chỗ ngồi, cạnh bên Dương, cùng lúc anh bắt đầu dắt tay vợ mình bước lên con đường được trải thảm đỏ và lác đác những cánh hoa. Đèn tắt, chỉ chừa lại chút le lói sáng trên con đường ấy, nhưng cả hai người đều sáng rực rỡ, giống như hai ngôi sao tinh tú nhất giữa trời đêm.

Mà nụ cười, thì càng lung linh, khiến tim em đau nhói.

Dương quay sang nhìn em, còn em thì vẫn vờ như không thấy. Em biết cậu ta lo, nhưng em không muốn nhận được sự quan tâm lúc này. Em sợ mình sẽ yếu đuối rồi bật khóc giữa ngày vui của anh.

Khoảnh khắc hai người trao nhẫn và hôn nhau, có rất nhiều ánh mắt soi mói và dò xét hướng về phía em. Em cảm thấy sống lưng mình lạnh toát, vừa bối rối vừa lúng túng, thậm chí tai còn nghe được những lời xì xào bàn tán không hay. Em hơi cúi đầu, đoạn toan giơ tay lên vuốt nhẹ mái tóc đang lõa xõa thì Dương đột ngột nắm tay em lại. 

Tất cả những gì em có thể cảm nhận lúc đó chỉ là bàn tay Dương ấm, rất ấm, nhẹ nhàng bao phủ cả bàn tay đang trở lạnh của em khiến tim em bất giác mềm nhũn. Cậu ta dùng tay còn lại dịu dàng vuốt mái tóc em ra sau vành tai rồi mỉm cười, vỗ về và an ủi.

Khi nụ hôn của anh kết phúc, tiếng vỗ tay giòn giã vang lên, làm rúng động cả lòng em giữa ngày trưa nắng. Em nhâm nhi chút bia lạnh, đè nén lại cái nóng nực trên khuôn mặt đỏ bừng, quên mất cả việc rút tay ra khỏi Dương.

Bởi vì ấm.

Em cùng Vy trò chuyện một chút, lâu lâu vì sợ Dương cô đơn và xa lạ nên cũng nói với cậu ta vài câu. Dương dường như không để ý chuyện đó, chỉ yên lặng nắm tay em, trả lời bâng quơ vừa đủ.

Mà Vy thì cũng nhận ra không khí kì lạ đó. Em thấy ánh mắt nàng hơi thay đổi, nhưng cũng chẳng nhắc nữa. Em biết, bởi vì Vy cũng rất thương em, nên Vy tôn trọng và bảo vệ em.

Đợi một lát sau, anh cùng cô dâu của mình đã đến bàn của em mừng rượu. 

- Chúc hai người hạnh phúc.

Em đứng lên, mỉm cười với cô ấy, rồi hướng ly bia về phía anh, đợi anh cụng nhẹ ly rượu của mình vào ly bia của em.

- Anh cảm ơn. Em cũng thế nhé.

Nói rồi, anh quay qua Dương, nghiêng đầu chờ đợi, lộ ra nụ cười yên lòng mà vui vẻ. Dương cũng đứng dậy, tay vẫn nắm chặt tay em, trước con mắt soi mói của nhiều người, nhìn anh gật đầu:

- Chúc hạnh phúc.

Đợi anh đi rồi, lòng em vẫn còn thứ gì đó đè chặt. Nặng trĩu và u ám. Nhất thời khiến nụ cười cũng trở nên yếu ớt. 

Đến cuối cùng, em vẫn chẳng mạnh mẽ được như em tưởng, hốc mắt nóng hổi đang trực chờ được khóc òa lên.

Đúng lúc này, Dương vuốt nhẹ bàn tay em, hỏi em với âm lượng vừa đủ:

- Mình về nhé?

Ừ, được thôi, mình về đi.

Về với quán nhỏ thơm phức mùi cà phê.

Về với chốn bận rộn mà ồn ã.

Về với nơi ấm áp bình yên đến nỗi chẳng còn ai có thể làm tổn thương em.

Mình về đi. Và rời xa khỏi chỗ này.

Rời xa khỏi chốn lộng lẫy xa hoa, rời xa khỏi chốn anh của em, đúng hơn là đã từng của em, đang hạnh phúc quá đỗi.

Đến lúc này, em mới nhận ra rằng, anh à, thì ra em vẫn còn yêu anh đến sâu đậm...

Nhưng tất cả sẽ qua nhanh thôi, phải không?



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro