Nhát cắt
Biết nói gì đây ?Mai lại thi.
....
Khoảng 4, 5 năm về trước gì đó , tôi có đi đám ma của mấy người họ hàng xa trong gia đình. Thực sự khi đó, tôi còn quá nhỏ để có thể biết cảm giác mất đi một người thân trong gia đình như thế nào. Tôi chỉ đi theo họ, những người họ hàng đó, đến nơi an nghỉ cuối cùng của người đã khuất, rồi nhìn những giọt nước mắt lăn dài trên má họ, nghe những tiếng la hét, những tiếng khóc thảng thốt trong những ngày đông rét buốt. Cái lạnh của mùa đông ngày ấy như thấm nhuần vào những mất mát mà những người họ hàng xa nhà tôi đã trải qua. Tôi không biết cảm giác đó như thế nào, cho đến một ngày tôi được tự mình nếm trải nó.
Phải, cảm giác đó rất khủng khiếp. Nó sắc như một lưỡi dao lam mỏng chưa đến một li, sự nguy hiểm của lưỡi dao đó được bao bọc bởi một cái vẻ ngoài có vẻ như mảnh mai và vô hại, ánh lên một thứ ánh sáng khiến đôi mắt trần tục của con người trở nên nhạt nhòa sau hàng lệ cứ tuôn ra như dòng thác đổ khi nhìn vào nó. Và khi lưỡi dao định mệnh vô hình đó đã vung lên, chỉ một nhát cắt vô hình thôi, một nhát thôi, cũng đủ để làm những vết thương vừa bị cắt đó, đông cứng lại trong một tik tak, co thắt và buốt lạnh đến tận xương tủy. Nếu nhẹ thì có thể nhiễm trùng sơ sơ, mạnh hơn thì chắc là co giật , sùi sụt ...
Nhát cắt ấy, chỉ là một trong số rất nhiều nhát cắt mà tôi đã từng phải nếm trải trong 17 năm sống ở trên cái cuộc đời này. Nhưng nó rất đau đớn, và tôi cá là nó sẽ rất khó mà lành lặn lại được, dù có chữa chạy như thế nào.
Có lẽ, một vết thương đau đớn, dai dẳng chỉ thật sự mất đi khi người ta đã chết, đã không còn biết đến một cái gì xung quanh. Vì chết là hết mà ? Tôi không phải một người duy tâm, tôi không mong chờ cái sự kì diệu của phép thần tiên để có thể sống thêm vài kiếp nữa, để sửa sai, để hoàn thiện mình hơn, hay đi lau nước mắt cho những người xung quanh, dù nếu biết có thể sống một vài kiếp nữa thì cũng tốt thôi.! Đó cũng là một cái điều để mà người ta có thể tin tưởng, rằng cuộc sống của mình dù chưa tốt, cũng có thể sửa chữa ở kiếp sau ! Nhất là khi thời gian đã quá muộn màng !
Tôi 17 tuổi, và tôi đã được nếm trải một trong những nhát cắt đau đớn nhất của cuộc sống này . Có lẽ tôi chỉ còn biết tự đứng dậy, tự lau khô nước mắt, và tự bước tiếp !
...
Mình đã trở nên ích kỉ như vậy từ khi nào thế ?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro