Ngày...năm...tháng...(34)
Giây phút gặp lại lại đớn đau đến thế, em bần thần tìm lại hồi ức, anh xoay người như thể chẳng quen.
Biết bao nhiêu nhớ thương mới đổi được cái ngoái đầu, vậy mà gió xuân lại thổi hai kẻ trùng phùng xa cách. Từ đây có lẽ chẳng gặp lại được nhau.
Thôi thì phận mình đành lỡ, trách sao được định mệnh trớ trêu...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro