Ngày...năm...tháng...(32)
Có những ngày ngồi buồn, thương anh là lại muốn khóc, muốn gào khàn cả cổ luôn. Em trách số phận sao lại độc ác đến thế, nỡ để hai người xa cách nhau. Em trách người ra đi mà lòng không nhung nhớ. Em trách mình sao tin mãi chữ duyên...
Nhưng giờ...
Thì trách ai được nữa? Tự làm khổ mình thì anh có thể quay lại hay sao? Vậy cần chi phải rước thêm ưu, sầu, thương, nhớ? Cần chi phải ôm mãi nỗi thương đau?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro