ASAP
“Even though the distance is far away, I want to come to see you as soon as possible”
01.
Paris một đêm mưa buồn.
Santa lăn lộn trên chiếc giường trong phòng khách sạn tối đèn, trằn trọc không thể vào giấc. Tiếng mưa vẫn tí tách theo chân ánh đèn đường leo lét len lỏi vào căn phòng qua khe cửa kính không được che kín rèm.
Chiếc điện thoại đặt trên kệ nhỏ cạnh giường rung lên hai lần, màn hình sáng để lộ ra một người đang cười rực rỡ như nắng mùa hạ. Santa bật dậy, chụp vội điện thoại kiểm tra nhưng rồi nhanh chóng chán nản thả rơi cả vật trong tay cũng như cơ thể mình xuống giường.
Không phải anh.
Santa thật sự muốn dỗi anh người yêu lắm rồi. Ai đời mới xác định quan hệ yêu đương có một tuần mà người yêu đi nước ngoài cũng không nhắn lấy một tin, gọi lấy một cuộc. Santa lại chẳng dám gọi cho anh, chỉ sợ làm phiền ngốc nghếch của em đang nghỉ ngơi.
Riki-kun là đồ ngốc.
Riki-kun đáng ghét.
Nhưng nghĩ rồi lại nghĩ, Santa bỗng nhiên thấy hối hận, thở dài xuống nước.
Riki-kun không phải đồ ngốc.
Riki-kun đáng yêu nhất trần đời.
Là Santa xót anh người yêu đấy, có được hay không?
Nhưng em biết là anh chắc cũng đang bận lắm, sắp tới concert của Taemin rồi. Lần này Santa đến Pháp để tham dự cuộc thi nhảy mà anh cũng không thể đi theo cổ vũ được.
Santa mở điện thoại, xem lại những bức hình chụp chung của hai người, cũng xem đi xem lại cả album hàng nghìn tấm ảnh mà em chụp Rikimaru. Rikimaru đang ăn, Rikimaru đang hờn dỗi, Rikimaru khóc khi xem phim tình cảm, Rikimaru làm nũng,... tất thảy mọi thứ về anh đều xinh đẹp, khiến cho tâm hồn em an yên như ánh trăng dịu dàng ngày thu.
Santa yêu Rikimaru rất nhiều, như trời biển, yêu đến mức chẳng thể nói thành lời.
Santa thương Rikimaru rất nhiều, như hằng hà sa số vì sao trên bầu trời đêm, chẳng thế đếm nổi thương bao nhiêu.
Đêm mưa Paris hóa ra chẳng lãng mạn như người ta vẫn nói.
Có một người ôm nỗi nhớ một người vào cả trong mộng mị, mê man.
Paris nhớ Tokyo rồi.
02.
Tokyo một ngày nắng.
Nắng sớm chiếu vào căn phòng nhỏ qua khung cửa kính. Rikimaru cựa mình chui khỏi ổ chăn.
Mới có tám giờ sáng, còn sớm.
Tối qua anh rời phòng tập khi kim đồng hồ đã điểm ba giờ sáng của ngày hôm nay, về tới nhà chẳng kịp nghĩ gì, đặt lưng xuống liền ngủ đến không biết trời đất. Rikimaru ngái ngủ muốn chui lại vào ổ chăn, điều hòa trong phòng có hơi lạnh với người chỉ vừa mới mở mắt khỏi giấc ngủ. Nhưng khi vừa kéo tấm chăn đến cổ thì anh liền bật dậy, gương mặt hốt hoảng đến tỉnh hẳn ngơ ngác.
Rikimaru với tay lấy chiếc điện thoại trên bàn, mở máy, gương mặt “cún lớn” trên màn hình khóa đang cười tít mắt khiến anh bất chợt cười theo mà chẳng hề ý thức được khóe miệng mình đã kéo cao lên từ lúc nào. Bên ngoài khung cửa sổ, mấy chú chim đang nhảy nhót trên tán cây anh đào, hót lên vài tiếng thánh thót dưới nắng vàng rực rỡ. Tiếng chim hòa với tiếng gió thổi qua những kẽ lá nghe xào xạc.
A, Santa có lẽ đang ngủ. Rikimaru chợt giật mình nhận ra rằng Paris bây giờ mới chỉ một giờ đêm, tay đang gõ tin nhắn cũng dừng lại ngay lập tức.
Liệu Santa có ngủ đủ giấc không? Liệu em có luyện tập quá sức không? Em có biết tự quan tâm đến bản thân mình chứ?
Có rất nhiều điều anh muốn hỏi cậu.
Nhưng anh sợ, sợ làm phiền Santa nghỉ ngơi, sợ ảnh hưởng đến sức khỏe của em, sợ ảnh hưởng đến tâm lý của em.
Santa rất tình cảm, nếu em biết Rikimaru có thể sẽ chẳng sang Pháp cổ vũ em được, chắc em sẽ buồn nhiều.
Nghĩ rồi lại nghĩ, gõ tin nhắn rồi lại xóa đi. Rikimaru cứ lặp lại trong vòng luẩn quẩn của nhớ nhung và lo lắng. Cuối cùng, nỗi lo chiến thắng, anh tắt điện thoại, thả rơi tự do xuống giường.
Santa, chúc em ngủ ngon
Tokyo nhớ Paris nhiều lắm đấy.
Rikimaru cũng nhớ Santa thật nhiều.
03.
Paris một chiều ngày nắng và Tokyo một đêm mưa rào.
Một tuần ròng rã không một tin nhắn, không một cuộc gọi.
Ngày mai Santa sẽ bước vào chung kết.
Ngày mai concert mà Rikimaru lao tâm khổ tứ suốt thời gian dài cũng sẽ diễn ra.
Những người yêu nhau bỗng trở nên thật kì lạ, nhạy cảm hơn, và cũng lo lắng những điều khó hiểu hơn.
Giống như việc Santa lo lắng làm ảnh hưởng tiến độ công việc của Rikimaru hay Rikimaru lo lắng sẽ ảnh hưởng đến tâm lý thi cử của Santa vậy. Thế rồi anh ngốc nghếch ôm sự nhớ nhung vào biên đạo nơi phòng tập nhỏ ở Tokyo, em đem da diết vào từng bước nhảy trên vũ đài thế giới.
Mà có lẽ, đó cũng là cách mà những người yêu nhau cùng tiến về phía trước, tiến về một tương lai có tất cả, và có cả “chúng ta”. Anh không bỏ lỡ em ở hiện tại, em cũng chẳng lỡ dở anh ở tương lai, hai ta hứa câu “mãi mãi” chẳng phải lời nói suông.
Ai đó đã từng nói “Tất thảy cố gắng của hiện tại sẽ hóa mật ngọt ở tương lai”. Santa và Rikimaru đều tin là như thế. Cố gắng hết sức để bản thân hoàn thiện ở hiện tại chính là cách tốt nhất để có một tương lai tốt đẹp nhất.
Nhưng đâu ai nói như vậy sẽ chẳng có cô đơn?
Santa có cô đơn không? Có
Rikimaru có cô đơn không? Có
Nhung nhớ triền miên chẳng bao giờ lại tách khỏi cô đơn hiu quạnh cả.
Paris thì cứ nắng, Tokyo vẫn tiếp tục mưa, chỉ có người biết lòng người da diết mơ về người kia đến nhường nào.
04.
Chung kết diễn ra suôn sẻ, Santa vẫn là quán quân thế giới. Chỉ là em không thấy quá hạnh phúc như em tưởng tượng, anh không ở đây để cùng em cầm lấy chiếc cúp.
Có lẽ concert anh chuẩn bị cũng đã diễn ra tốt đẹp rồi, anh của em luôn khiến em tin tưởng vô điều kiện.
Riki-kun có nhớ em không?
Lễ trao giải vừa kết thúc, Santa nhanh chân về khách sạn thu dọn, bắt chuyến bay sớm nhất về Tokyo. Ngồi trên máy bay mà lòng em rộn ràng không yên, em chẳng thể chờ để khoe với anh rằng em của anh vô địch rồi, chẳng thể chờ để hỏi anh liệu có tự hào về em chăng?
Hơn mười hai tiếng liên tục ngồi trên máy bay, em chẳng thể vào giấc được, chỉ muốn ngay lập tức gặp anh, ôm anh, hôn anh.
Santa nhớ Rikimaru thật nhiều.
[...]
Khi Santa đáp máy bay xuống Tokyo cũng đã là trưa ngày hôm sau, chẳng kịp nghỉ ngơi, em kéo thẳng vali gọi taxi về nhà anh.
Ấy thế mà đứng trước cửa nhà Rikimaru, em lại bối rối một cách ngốc nghếch, chẳng dám gõ cửa, cũng chẳng dám gọi cho anh. Em không rõ em đang lo lắng điều gì nữa.
Khi em còn đang lưỡng lự thì điện thoại trong túi rung lên mãnh liệt.
Là cuộc gọi của anh.
“Riki-kun?”
“Santa à, anh đang ở dưới khách sạn em ở này, xuống đón người yêu em đi”
“Anh đang ở dưới khách sạn? Anh đang ở Paris?” - Santa bị dọa sợ rồi. Rikimaru thế mà lại đang ở Paris?
“Anh nhớ em” - Rikimaru dùng giọng mũi mà nũng nịu, trái tim Santa tan chảy thành một dòng suối mật ngọt, dịu dàng cùng yêu thương cứ vậy mà lan tỏa không ngớt.
“Em cũng nhớ anh, Riki-kun, em yêu anh đến chết đi được” - Bằng một giọng như sắp khóc, Santa đáp lời anh.
“Đừng khóc, anh đến với em rồi” - Rikimaru nhẹ giọng xoa dịu Santa, âm thanh trầm trầm ngọt như đường rót vào ống nghe.
Santa sụt sùi, không đành lòng cắt ngang sự ngọt ngào này. Hít một hơi thật sâu, em mới bình tĩnh lại.
“Riki-kun này, anh có thể thuê một phòng khách sạn ở đó được không?”
“Sao thế? Em trả phòng rồi à?”
“Em đang ở Tokyo” - Giọng Santa lí nhí trong điện thoại.
Rikimaru tròn mắt, lặp đi lặp lại câu trả lời của em như đang bị thôi miên.
“Em đang ở Tokyo? Em đang ở Tokyo???”
“Vâng…”
Anh im lặng, em cũng im lặng, cả khoảng không rơi vào tịch mịch, rồi không hẹn mà cả hai cùng cười phá lên.
Vừa buồn cười, cũng lại vừa cảm động.
Anh cũng đã bắt chuyến bay sớm nhất sang Paris ngay khi concert kết thúc, trùng hợp làm sao em cũng đã trở về Tokyo ngay trong đêm.
Yêu đương khiến cho người ta trở nên giống nhau, còn nhớ nhung lại khiến cho người ta trở nên ngốc nghếch.
Santa và Rikimaru có cả hai điều đó, cùng một lúc.
Santa và Rikimaru yêu người còn lại rất nhiều, cũng nhớ người còn lại rất nhiều.
Đến cuối cùng, Tokyo vẫn chưa gặp được Paris.
05.
“Santa, giờ anh sẽ bắt chuyến bay về Tokyo”
“Không, anh thuê phòng khách sạn ở đó đi, em sẽ quay lại Paris”
“Em ngốc à? Quay lại Paris làm gì nữa chứ?”
“Em muốn hai chúng mình cùng về nhà”
“Nhưng em sẽ mệt”
“Em sẽ không”
“Đồ ngốc”
“Riki-kun, yêu anh”
06.
Paris đêm nay lại là một đêm mưa, nhưng có lẽ, không buồn.
Lần đầu tiên Santa cảm thấy thật ra Paris hoa lệ trong cơn mưa cũng rất đỗi ngọt ngào, rất đỗi lãng mạn.
Căn phòng khách sạn tối đèn.
Anh vòng tay ôm lấy cổ em, hôn thật sâu. Môi mềm ngọt như mật, hương mộc lan nhè nhẹ quẩn quanh. Em ôm lấy eo anh, nồng nhiệt đáp lại. Ngoài trời mưa vẫn tí tách nhảy nhót trên khung cửa sổ, trong phòng men tình nồng như vang đỏ sóng sánh.
"Santa"
Giọng anh khàn nhẹ như người say, hơi thở phả vào tai em ấm nóng, dịu dàng làm em mê mẩn.
Chẳng cần rượu cũng đủ say, anh chính là chất gây nghiện mạnh nhất. Chẳng cần cay nồng rượu cũng đủ để em chìm vào mê mẩn không lối thoát.
Anh nằm trong vòng tay em, da thịt cận kề, hơi ấm của anh lấp đầy nhung nhớ, lấp đầy cô đơn, lấp đầy cả tâm trí em.
Anh gọi tên em trong triền miên không dứt, khuôn mặt phiếm hồng cùng đôi mắt hạnh phủ một tầng sương mờ như mời gọi em rơi vào trầm mê không dứt.
"Riki-kun"
Chikada Rikimaru, nhờ có anh mà đêm mưa ở Paris mới trở nên lãng mạn nhường ấy.
Nhờ có anh mà Uno Santa mới hạnh phúc đến nhường ấy.
Ngày rộng tháng dài, Santa nhất định giữ lấy Rikimaru thật chặt, ôm lấy anh, yêu anh, thương anh, trân trọng anh.
Dù cho khoảng cách có xa đến đâu, em cũng sẽ đến bên anh nhanh nhất có thể.
Đêm nay, Paris ôm lấy Tokyo, chìm vào giấc ngủ không mộng mị.
07.
'Cause anywhere with you feels right
Anywhere with you feels like
Paris in the rain
Paris in the rain
We don't need a fancy town
Or bottles that we can't pronounce
'Cause anywhere, babe
Is like Paris in the rain
When I'm with you ooh ooh ooh
When I'm with you ooh ooh ooh
Paris in the rain
Paris in the rain
(Paris in the rain - Lauv)
_____________
4:50
25.07.2021
By monoyuri
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro