Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3: Diệt môn là một môn kỹ thuật sống

Chương 3: Diệt môn là một môn kỹ thuật sống

Chu Tử Thư vẫn quyết định đến Kính Hồ sơn trang.

Đứng trên cầu đá nhìn đám trẻ con chạy qua bên cạnh, nghe chúng hát đồng dao, Chu Tử Thư đã từng là thủ lĩnh của một tổ sức tình báo và ám sát lớn ở Tây Bắc, lập tức dự cảm được, giang hồ thời gian gần đây, sợ là sẽ không yên bình.

Chu Tử Thư rời triều đình vào giang hồ chưa bao lâu, một đường từ Tây Bắc đến Giang Nam không có chuyện gì đáng giá quan tâm, một ngày hôm nay lại gặp được đủ loại người thú vị, hai thiếu niên thần bí, một đôi chủ tớ không giống chủ tớ lai lịch không rõ, một tiểu thiếu gia ngây ngô, người chèo thuyền già trước mặt cũng có thể tính là một.

Bản thân đưa ra giá cao, Chu Tử Thư y đồng ý rồi, lại quay đầu mắng y ngốc, nói ba đồng bạc đủ đi qua lại hai mươi chuyến. Sau đó Chu Tử Thư lại bị mắng. Hết có bệnh, quỷ bệnh lao rồi đến có phải có ý gì xấu hay không, cuối cùng bị người chèo thuyền đuổi, lão nói lão không làm sinh ý với y.

Vị này khả năng cũng có chuyện xưa, người kiếm cơm thật nào có giống như vậy.

Đúng lúc này, vị công tử áo trắng hồi trước lại xuất hiện, còn mời Chu Tử Thư cùng ngồi thuyền hoa của hắn đến Kính Hồ sơn trang.

Người chèo thuyền già lập tức trở mặt, lão không muốn làm sinh ý là một chuyện, bị người cướp lại là chuyện khác.

Chu Tử Thư như nguyện được ngồi thuyền qua hồ.

Trước khi đi còn không quên với lại một câu "Giang hồ có duyên gặp lại." coi như cảm ơn vị kia vô tâm giúp bản thân một tay.

Chỉ là có lẽ Chu Tử Thư sẽ không bao giờ nghĩ đến, một câu nói này của y sẽ dẫn đến một tương lai náo nhiệt như thế nào.

À, mà hình như, cho dù Chu Tử Thư không nói, tương lai vẫn sẽ náo nhiệt như vậy thôi.

oOo

Kiếm phái Kính Hồ nằm trong Kính Hồ sơn trang trên khu quần đảo nhỏ nằm giữa hồ lớn, phong cảnh tú lệ, non xanh nước biếc.

Thuyền cập bến, Chu Tử Thư nhảy lên bờ, nhìn một vòng bốn phía, phải cảm thán một câu, thật sự chết ở nơi này, ngược lại cũng xứng đáng.

Chu Tử Thư đã lâu không tâm tình hóa như vậy, đáng tiếc chưa được bao lâu giọng nói vô cùng đặc sắc của người chèo thuyền già phía sau đã kéo y lại.

"Nương lặc cái chân! Tiểu miết tôn, ngươi đừng đi! Ngươi còn chưa trả tiền đâu!"

Nói thật, cả đời này của Chu Tử Thư, từ nhỏ học tập thi thư thánh hiền, cho dù về sau làm là việc liếm máu trên lưỡi dao, cũng ít gặp phải người nào như thế này. Một ngày hôm nay, số lần Chu Tử Thư bị mắng đã bằng vài năm trong quá khứ cộng lại.

Người chèo thuyền phía sau còn đang nói, Chu Tử Thư vốn đã lấy túi tiền ra, nhưng bị người mắng không một đường, cứ thế ngậm bồ hòn làm ngọt cũng quá thiệt thòi.

Người chèo thuyền blabla nói một tràng, Chu Tử Thư tung hứng túi tiền trong tay, phồng má thổi bay vài lọn tóc rơi xuống trước mắt, rốt cuộc quay đầu, "Ngươi nói ta ngồi thuyền bá vương?"

"Đúng! Nói chính là miết tôn ngươi!"

Chu Tử Thư tung túi tiền, "Vậy ta liền ngồi thuyền bá vương!" Sau đó xoay người dùng khinh công rời đi.

Rừng đào bên ngoài Kính Hồ sơn trang đang độ rực rỡ, nở hồng một góc trời, hương hoa đào nhè nhẹ phiêu đãng trong không khí, cánh hoa bay lả tả như những bông tuyết hồng giữa ánh nắng đầu hè.

Chu Tử Thư đi một mạch vào sâu trong rừng mới hạ xuống đất, lững thững đi vài bước, đột nhiên giơ tay như chỉ cái gì.

"Nương lặc cái chân! Lão miết tôn!" Lại chính là hai câu mắng người của người chèo thuyền vừa rồi.

Chu Tử Thư nói xong, đột nhiên phá ra cười to lên, lần đầu tiên trong đời y cảm thấy, mắng chửi người lại là một chuyện sảng khoái như vậy.

Cười một hồi, Chu Tử Thư lại có chút phiền muộn, rừng đào bên ngoài Tứ Quý sơn trang trước kia cũng đẹp như vậy.

Chỉ là đời này, y khả năng không thể quay lại chốn cũ.

Chu Tử Thư rút hồ lô rượu, ngửa đầu rót một hơi, lại chỉ có vài giọt nước nhạt rơi xuống, cũng trong chớp mắt này, Chu Tử Thư cảm nhận được, có tiếng xé gió bay về phía mình, không có sát khí, nhưng người đến tuyệt không hữu hảo.

Lưu vân cửu cung bộ gần như liền theo bản năng sử dụng ra, Chu Tử Thư xoay người, chân không ngừng bước về phía sau tránh chiếc chiết phiến xoay tròn về phía cổ mình kia.

Quạt không có gì đặc biệt, nhưng nội lực được đổ vào hùng hậu vô cùng.

Theo sau chính là vị công tử áo trắng từng gặp ở trên trấn vừa rồi.

Hai người chớp mắt đã qua hơn mười chiêu.

Chu Tử Thư chỉ tập trung đánh lại cho nên không chú ý, nhưng nếu có người hiểu công phu khác ở nơi này xem hai người qua tay, nhất định sẽ nhận ra, vị công tử áo trắng kia từ đầu vẫn luôn đang vô tình hay cố ý học trộm chiêu thức của y, nhìn vào như hai người kỳ phùng địch thủ bất phân thắng bại vậy.

Ngay khi bàn tay Chu Tử Thư đã nắm lên chuôi kiếm quấn trên thắt lưng, công tử áo trắng lại dừng tay.

Chu Tử Thư không muốn nhiều chuyện, cũng dừng lại.

"Đắc tội."

Miệng thì nói như vậy, nhưng ánh mắt và biểu cảm của đối phương hoàn toàn không có cảm giác tội lỗi, Chu Tử Thư cũng lười vạch trần.

Công tử áo trắng cho dù không được đáp lại vẫn rất tự nhiên tiếp tục, "Bộ pháp của công tử phiên phiên như tiên, tiểu khả thấy mà khó quên. Nên mới đến đây muốn được nhìn lại một lần."

Chu Tử Thư chưa bao giờ gặp phải người trợn mắt nói mò như vậy, phiên phiên như tiên? Bản thân hiện tại là bộ dạng gì Chu Tử Thư rất rõ ràng, lôi thôi lếch thếch tóc tai rối bù mặt mũi vàng vọt lấm lem, người thì bốc mùi rượu lẫn mùi mồ hôi, người khác không tránh đã là tốt, còn có người ba ba chạy đến khen, thật đúng là lạ đời.

Cũng không biết là có mục đích gì. Hay chỉ đơn thuần là tò mò.

Hai người Ôn Chu ở rừng đào ngươi đến ta đi, bên kia, Tô Mộc Thu và Diệp Tu cùng Trương Thành Lĩnh cũng đã về đến Kính Hồ sơn trang.

Trương Thành Lĩnh chạy đi đưa điểm tâm, Tô Mộc Thu thì cùng Diệp Tu vào phòng, chuẩn bị lại ném một phong thư cho Trương Ngọc Sâm, lần này thì đơn giản dễ hiểu hơn nhiều, trực tiếp nói đêm nay bái phỏng.

Mà đối phương tin hay không, bọn họ không có cách nào.

Hai câu sau của bài đồng dao "Nước ngũ hồ" kia cũng đã truyền ra một thời gian, chỉ mong Trương Ngọc Sâm để tâm một chút.

Sau đó còn phải bàn bạc một chút kế hoạch đêm nay ra sao.

Diệp Tu nằm nhoài trên bàn, lười biếng nói, "Thế đạo này thật đúng là lạ, cứu người còn phải cong cong nhiễu nhiễu nhiều như vậy."

Tô Mộc Thu gật đầu tán thành vô cùng, "Còn là làm không công."

Nói đến đây, Diệp Tu cũng thở dài một tiếng.

Nhiệm vụ của bọn họ chỉ là Chu Tử Thư, về phần Trương Thành Lĩnh, kiếm phái Kính Hồ, hay Ôn Khách Hành, thậm chí toàn giang hồ, toàn thế giới này, có thể nói vốn đều không liên quan gì đến bọn họ. Nhưng bằng lương tâm mà nói, trong khả năng, bọn họ muốn tận lực cứu vãn những bi kịch còn chưa xảy ra.

oOo

Chu Tử Thư cầm danh thiếp của Trương Thành Lĩnh tìm đến kiếm phái Kính Hồ, bị gia đinh khinh bỉ sắp xếp vào phòng chứa củi cũng vui vẻ không lời oán trách.

Tối, Chu Tử Thư cơm nước xong liền bò lên giường đi ngủ, từ ngày y đóng thất khiếu tam thu đinh, mỗi đêm giờ tý đều phải đau một lần, y cơ bản cũng đã quen, chỉ là sau khi đóng đủ bảy chiếc đinh, cơn đau càng khó chịu cũng càng dằn vặt người mà thôi.

Cho nên Chu Tử Thư liền nuôi thành thói quen buổi tối đi ngủ sớm, giờ tý đau tỉnh điều tức áp chế vết thương, trực tiếp dằn vặt đến sáng hoặc gần sáng mới ngủ.

Nhưng mà đêm nay, đã định trước là một đêm không ngủ.

Chu Tử Thư vận công áp chế đinh thương, vừa ngồi được một hồi liền nhìn thấy ngoài phòng mơ hồ có ánh sáng lóe lên. Y mở cửa đi ra, liền thấy bầu trời bên kia sáng rực một góc, đốm lửa bay đầy trời.

Chu Tử Thư dùng khinh công bay lên mái nhà, rốt cuộc thấy rõ chuyện gì xảy ra.

Phòng ốc bị đốt cháy, xác người nằm la liệt, giấy vàng bay đầy trời, vài tỳ nữ gia đinh còn sống đang bị mấy người mặc áo đỏ đeo mặt nạ quỷ đuổi theo chém.

Phái Kính Hồ đây là, bị diệt môn?

Chu Tử Thư nhận ra đám người đeo mặt nạ, quỷ cốc núi Thanh Nhai, phái Kính Hồ làm sao chọc đến đám ma đầu kia?

Chu Tử Thư nhìn một hồi liền bay xuống, lưỡi kiếm ra khỏi vỏ, chớp mắt đã kết liễu mạng sống hai ác quỷ. Nhìn một vòng đều là xác người hầu không có sức chống trả, không có đệ tử Kính Hồ, Chu Tử Thư liền dự định đi nơi khác nhìn, vừa bay nhảy lên đỉnh cổng nhìn xuống, liền nhìn thấy hai bóng người dắt nhau chạy qua bên dưới.

Giọng nói bất ngờ quen thuộc.

Là người chèo thuyền hồi ban ngày. Người được lão kéo đi mặc quần áo gia đinh, nhưng nghe lão gọi tiểu thiếu gia, Chu Tử Thư cũng đoán ra người kia là ai, chính là cậu nhóc ngốc cho y danh thiếp lúc sáng.

Chu Tử Thư nhìn một đám người đuổi theo hai người kia, vừa nhấc mắt lại thấy chim sẻ cơ quan bay qua bầu trời, có chút giật mình, Thiên Song cũng tham gia vào chuyện này?

Nhưng lúc này không quản được nhiều như vậy, cứu người quan trọng hơn.

Lúc Chu Tử Thư chạy đến nơi vừa vặn nhìn thấy người chèo thuyền bị ba kẻ mặt quỷ dùng tiền giấy làm ám khí đả thương, Trương Thành Lĩnh cũng bất chấp gì khác liền chạy ra đỡ.

Chu Tử Thư nhanh chóng đứng chắn trước mặt hai người, dùng kiếm bật ngược tiền giấy, quay đầu quát bảo người chèo thuyền dẫn người đi.

Lấy một địch ba hơn nữa trình độ kém xa bản thân, đối với Chu Tử Thư thời kỳ toàn thịnh hoàn toàn chỉ là công phu vài phút thậm chí vài giây. Nhưng Chu Tử Thư hiện tại, công lực chỉ còn một nửa, lại vừa vặn giờ tý, cũng là thời điểm y yếu ớt nhất trong ngày, một kiếm giết chết một kẻ mặt quỷ, sau lưng liền có chút sơ hở, một kẻ khác giơ kiếm lao về phía y.

Cũng không phải Chu Tử Thư không thể tránh, nhưng y còn chưa quay đầu, kẻ kia đã bị một vật nhỏ đánh bay. Chu Tử Thư theo hướng vật nhỏ kia bay tới, nhìn thấy công tử áo trắng ngồi trên đầu tường, trong tay phe phẩy chiết phiến.

Chu Tử Thư cũng bất kể người này có mục đích gì, chỉ liếc hắn một cái, trực tiếp dùng khinh công đuổi theo hai người một già một trẻ vừa rồi.

oOo

Tô Mộc Thu và Diệp Tu cảnh báo Trương Ngọc Sâm xong liền không có việc gì làm, rảnh rỗi liền ở trong phòng loay hoay vài món đồ lặt vặt.

Bọn họ có một kế hoạch, có thể thực hiện là tốt nhất, không được chỉ có thể tìm con đường khác, tất cả đều phải chờ đêm nay.

Bởi vì cổ đại gần như không có thú giải trí về đêm gì, sau một thời gian đến thế giới này, cùng với sự quản thúc của Tô Mộc Thu, đồng hồ sinh học bị điên đảo của Diệp Tu đã được điều chỉnh trở lại.

Tô Mộc Thu nói, "Ngủ sớm dậy sớm tốt cho sức khỏe."

Diệp Tu người thì đã ngoan ngoãn bò lên giường, miệng vẫn muốn phun tào một câu, "Chưa già đã dưỡng sinh."

Ngày hôm nay cũng như vậy, Diệp Tu bị Tô Mộc Thu kéo đi ngủ sớm. Tuy rằng trong trường hợp này tốt hơn hết là nên thức thẳng đến lúc xong chuyện, nhưng Tô Mộc Thu mới không nỡ a Tu nhà hắn, bọn họ đã hết lòng giúp đỡ như vậy, Trương Ngọc Sâm còn không chống được bao lâu, vậy cũng quá vô dụng.

Có chuyện Tô Mộc Thu và Diệp Tu đều không biết, bởi vì những hình ảnh Chấp cho bọn họ xem nhiều chỉ là lướt qua, hai người dựa vào đó đào ra từng thông tin cần thiết, chuyện Kính Hồ một đêm bị diệt này, thật không thể đều trách Trương Ngọc Sâm.

Hai người ngủ thẳng đến nửa đêm thì bị tiếng vũ khí va chạm leng keng đánh thức.

So với phòng chứa củi Chu Tử Thư ở, phòng khách Tô Mộc Thu và Diệp Tu ở cách sân chính của Trương Ngọc Sâm gần hơn rất nhiều, cũng trước một bước phát hiện chuyện xảy ra.

Hai người một đường giết thẳng đến nhà chính, một đường vấy máu không chút nương tay.

Cho dù là lần đầu tiên giết người, hai người cũng không lùi bước, bọn họ đều biết, thế giới này, hoặc là giết người, hoặc là bị người giết, không có lựa chọn khác.

Bởi vì không thường đến bên này, Tô Mộc Thu và Diệp Tu đều không quá quen thuộc đường đi, đến khi hai người tìm được cha con Trương Ngọc Sâm, hai người kia đã bị trói lại, xung quanh là một đám năm bảy người đeo mặt nạ quỷ bao vây tra hỏi, trên người cả hai đều đầy những vết thương lớn nhỏ, Trương Ngọc Sâm bị chém đứt một cánh tay.

Diệp Tu không nói hai lời trực tiếp xông lên, Tô Mộc Thu đứng lại tại chỗ, nhưng mũi tên vẫn luôn theo sát bên cạnh bảo vệ y.

Tựa như trước kia khi bọn họ bước trên Vinh Diệu đại lục, nơi Khước Tà chỉ, đều có viên đạn đi theo. Hiện tại không có Khước Tà, cũng không có đầu đạn, nhưng có hắn và Diệp Tu.

Ô Thiên Cơ trong hình thái chiến mâu được Diệp Tu sử dụng lô hỏa thuần thanh, không bao lâu đã xử lý xong đám lâu la xung quanh.

Đánh xong, Diệp Tu nhìn một vòng, chân mày hơi nhíu lại.

Nhưng lúc này tạm thời có việc quan trọng hơn.

Diệp Tu và Tô Mộc Thu đầu tiên là rót cho cha con Trương Ngọc Sâm mỗi người một lọ hồng dược, sau đó mới cởi trói cho hai người.

Y và Tô Mộc Thu đã thử qua, những thứ thuốc hồi máu hồi mana trong túi đựng đồ của game cũng có tác dụng trên người thật, nhưng tác dụng kém đi rất nhiều. Liền nói hồng dược hai người kia vừa uống, chỉ có thể khôi phục một phần khí huyết mất đi, nếu vết thương không được chữa khỏi, qua một thời gian người phải treo vẫn sẽ cứ treo như thường.

Nói trắng ra chính là chỉ là một loại thuốc tạm thời giữ mạng không độc hại mà thôi.

Trương Ngọc Sâm vốn đã cho rằng bản thân và nhi tử hôm nay nhất định phải mất mạng, không ngờ đến phút cuối lại có một đường hi vọng.

Chỉ là, nhìn hai thiếu niên không quá quen mắt trước mặt, Trương Ngọc Sâm ngạc nhiên, cũng có chút bất đắc dĩ, cảm thán thế sự vô thường.

Qua loa xử lý vết thương trên người mình và con trai cả, Trương Ngọc Sâm vốn muốn hỏi một câu tiểu nhi tử, nhưng còn chưa mở miệng, một trong hai vị thiếu hiệp trước mắt đã giành trước trả lời, "Tiểu Thành Lĩnh rất an toàn. Trương chưởng môn, chúng ta có chuyện muốn nói với ngài."

Trương Ngọc Sâm sống nửa đời người, tự nhận mắt nhìn người vẫn phải có, cùng với một loại cảm giác, hắn tin hai thiếu niên này. Thấy hai người vẻ mặt trịnh trọng nhìn về phía mình, Trương Ngọc Sâm cũng nghiêm túc tập trung lắng nghe.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro