Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[Tán Tu/R18 - ABO] Bệnh nhân đặc biệt, cách chữa đặc biệt

Tác giả: Zi_yin

Editor: Vân Tước

Nguồn: Archiveofourown

Bản edit chưa có sự cho phép của tác giả, vui lòng không mang ra khỏi đây.

Đôi lời tác giả: 

* Đây thật ra là do một dịp tình cờ giáo viên có nhắc đến bác sĩ, sau đó trong đầu nảy ra nội dung này, có thể sẽ giống với chuyện khác, nên xin lỗi trước.
* Bác sĩ Tô x thần tượng Diệp, Tô A x Diệp O (giả thiết là kỳ phát tình của Omega thường kéo dài 5 ngày, nhưng tình huống của Diệp Tu đặc biệt hơn, tận 7 ngày.)
* OOC!!! (Mong đọc kỹ)

* ABO!!! (Đã cảnh báo)

Đôi lời editor: 

- 211020 - chúc mừng sinh nhật Tán ca

- Tui tính đăng cái đoản ngọt sớt mà không có thời gian nên đăng lại đoản đã edit trên wordpress toàn hàng 18+ của mình. Thấy bản thân mình thật... hờ hờ

- Vui lòng đọc thật kỹ trước khi nhảy nhé.

=========m^^m==========

Diệp Tu là thần tượng đang hot, hồng thấu nửa bầu trời, dựa vào hình tượng lười biếng và giọng nói mê người mà có rất nhiều fan. Năm nay là năm thứ ba hắn debut, đương ở tuổi 23 là cái tuổi bắt đầu nảy sinh yêu đương, có điều tiểu thần tượng hot nhất cả nước đúng là có một điều khiến quản lý và trợ lý đau đầu đến mất ăn mất ngủ: Diệp Tu là Omega, còn là Omega đã đã có chủ. Trong giới giải trí sâu đến mấy ngàn dặm không phải là việc tốt.

Vẫn may sao chuyện này ngoại trừ công ty, quản lý cùng trợ lý biết ra thì không còn ai khác biết, không phải vậy thì một khi tấm rèm được mở ra, sẽ tạo thành hậu quả không thể tưởng tượng. Ấy vậy mà cái con người này lại là loại rảnh rỗi sẽ không chịu ngồi yên, một khi có lịch trình ở thành phố H, gấp gấp gáp gáp đem lịch trình trong một hai ngày đều làm xong hết, còn mấy ngày sau yêu cầu công ty cho hắn nghỉ chạy đi hẹn hò ôm hôn bạn trai. Cũng không thèm ngẫm lại mình là người của công chúng cơ!!!

Quản lý chỉ tiếc mài sắt không nên kim nhìn Diệp Tu, tận tình khuyên nhủ người đừng có lúc nào cũng chạy ra ngoài tìm bạn trai như thế, dù sao cũng là người nổi tiếng. Người sau vẻ mặt chẳng thèm để ý, chờ đến khi quản lý nói đến miệng khô lưỡi khô mới chậm rãi mở miệng nói: ''Anh Đào tôi biết tôi là người của công chúng, nhưng anh xem đi tôi ra ngoài nhiều như vậy cũng có xảy ra chuyện gì đâu.'' ''Diệp đại minh tinh à cậu có nhớ mình là Omega không hả? Hơn nữa tên Tô Mộc Thu kia có một đôi mắt đào hoa, đẹp trai đến líu lưỡi, nhưng mà tôi thấy gã ta như một tên sở khanh, cậu đừng để gã ta lừa.'' Quản lý lườm hắn một cái, lại bắt đầu màn tẩy não kéo dài hơn hai năm, Diệp Tu che tai, một bộ không nghe không nghe, mặc kệ quản lý đang tụng kinh.

''Dù Tô Mộc Thu lừa gạt, cũng đã lừa tôi năm năm rồi, anh Đào. Hơn nữa anh xem trong giới ngoại trừ mấy tiền bối ra, có ai bắt nạt tôi bao giờ chưa, chẳng lẽ một bác sĩ như anh ấy lại có tâm cơ sâu hơn những người trong giới vì muốn lên hình mà không chừa thủ đoạn nào sao?'' Điều Diệp Tu nói Đào Hiên cũng hiểu, nhưng... ''Biết người biết mặt không biết lòng.'' Quản lý lắc đầu, ngước mắt đã thấy Diệp Tu chạy ra ngoài cửa quá giang xe do trợ lý lái tới.

''Có cảm giác hình như đã quên mất cái gì...'' Quản lý lầm bầm.

Lại nói Diệp Tu đã ngồi ké xe đến nơi Tô Mộc Thu làm việc, mang theo mắt kính khẩu trang đi vào bệnh viện, giả vờ ho khan không ngừng, làm cho người ta có cảm giác bệnh tình rất nghiêm trọng. Trợ lý bên cạnh giúp lấy số của khoa nội hô hấp, hai người yên vị trên ghế ngồi chờ gọi tên. Cũng không biết tại sao, ngày hôm nay y tá trước bàn đăng kí liên tục nhìn chằm chằm vào hai người họ, thỉnh thoảng lộ ra nụ cười bà dì. Làm cho hai người một thì chột dạ đi ra ngoài giả vờ gọi điện thoại, một thì tiếp tục diễn cảnh cảm cúm nghiêm trọng. Mãi đến khi trong loa thông báo gọi tên Diệp Tu đi chẩn bệnh, đôi mắt nóng bỏng kia mới dời khỏi người hắn.

Diệp Tu đi vào một phòng trong khoa nội, chỉ có một mình Tô Mộc Thu ở đó, trên thực tế bác sĩ khoa nội đều mỗi người một phòng khám riêng. (Lúc làm một số chuyện... rất thuận tiện á.)

Tô Mộc Thu ngẩng đầu nhìn về phía vị 'bệnh nhân' này đang đóng cửa lại, nhíu mày, ''Ngồi đi, có triệu chứng gì?''

"Gần đây ngực tôi căng tức khó chịu, luôn nghĩ đến một người, vừa nghĩ đã muốn ho.'' Diệp Tu không gượng, giọng nói cách khẩu trang truyền vào trong tai Tô Mộc Thu, không còn rõ ràng như trước, ''Thỉnh thoảng còn thấy chóng mặt cơ.''

Bác sĩ đối diện khẽ cười một tiếng: ''Phiền cởi áo khoác ra.'' đem ống nghe đang đeo trên cổ mang vào tai, bên trong áo khoác chỉ mặc một chiếc áo hoodie mỏng manh, thứ lạnh lẽo cách một lớp vải vóc dán lên ngực, không biết là vô tình hay cố ý, thứ lạnh lẽo ấy lệch trái kề sát lên đầu vú, còn ấn ấn.

Diệp Tu ngẩng đầu đối diện với hai mắt bác sĩ đang mỉm cười, đùa giỡn trong mắt làm thế nào cũng che giấu không được. Hắn nhíu mày, giọng điệu thoải mái giống như hai người hoàn toàn xa lạ: ''Bác sĩ có nghe được gì không? Bệnh có nghiêm trọng không?''

''Không nghiêm trọng, thế nhưng...'' Tô Mộc Thu đặt ống nghe lên bàn, đi tới trước cửa phòng khám riêng khoá trái, cúi đầu gửi cho đồng nghiệp một tin nhắn, quay đầu rũ mắt nhìn xuống Diệp Tu, ''Vì để đề phòng, vẫn nên làm kiểm tra toàn thân sẽ tốt hơn.''

''Tự ngài làm hay là để máy móc làm?''

''Ngài hi vọng ai làm đây? Diệp đại minh tinh?''

Diệp Tu đối với chuyện Tô Mộc Thu có thể nhận ra mình không thấy bất ngờ, không bằng nói nếu như không nhận ra được hắn phải tính toán nợ nần với anh nữa cơ.

''Anh thấy thế nào?'' Diệp Tu lấy khẩu trang xuống, kéo cổ áo xuống một chút, lộ ra dấu hôn hai ngày trước, nhìn Tô Mộc Thu đáp trả bằng một nụ cười khiêu khích.

Đây là dụ dỗ trần trụi. Tô Mộc Thu nghĩ.

Anh ôm Diệp Tu đặt lên giường trong phòng khám riêng, đứng ở cạnh giường nâng cằm của hắn, ''Trước tiên là kiểm tra khoang miệng.'' Cúi người hôn môi, đầu lưỡi ở trong cổ họng Diệp Tu tuỳ ý làm bậy, cuốn lấy đầu lưỡi Diệp Tu, tự do linh hoạt.

Giữa môi hai người kéo ra một sợi chỉ bạc, dưới ánh đèn sáng choang lấp lánh. Một ngón tay đè lên hai mảnh môi Diệp Tu, chậm rãi trượt đến cổ, dưới lớp da mỏng là động mạch đang lưu thông máu huyết. Một bàn tay khác kề lên ngực trái của hắn, nơi lòng bàn tay truyền đến cảm giác hạt nhọn, nảy lên cùng nhịp tim đập.

''Tim nhảy có hơi nhanh, tại sao vậy?'' Tô Mộc Thu lên giường đè lên Diệp Tu, một đầu gối xen vào giữa hai chân, cởi áo của hắn ra, lộ ra lồng ngực trắng nõn. Trong giới giải trí, đúng là không có mấy người có thể trắng được như Diệp Tu, lần nào Tô Mộc Thu cũng không nhịn được ở trên đó lưu lại vết tích ám muội màu đỏ sậm.

''Đương nhiên là vì anh rồi, bác sĩ Tô.'' ''Vậy thật sự là vinh hạnh của tôi rồi, không biết tôi có thể cùng ngài tạo ra một sinh mệnh nhỏ ở đây không?'' Bàn tay lớn chuyển qua bụng, vuốt ve cái bụng, động tác dịu dàng đến dường như bên trong thật sự có một sinh mệnh. Nhiệt độ lòng bàn tay cực nóng, trong không khí tràn ngập pheromone Omega.

Pheromone hương chanh cùng pheromone trà xanh của Alpha giao hoà với nhau, trong mắt Diệp Tu tràn ngập hơi nước, đôi mắt ướt nhẹp khiến hắn tăng thêm mấy phần đáng thương, trên mặt đỏ ửng, lúc cơ thể rơi vào tình dục lộ ra màu phấn hồng.

''Diệp đại minh tinh, em phát tình, ''Dù sao cũng sống với nhau được 5 năm, Tô Mộc Thu đương nhiên nhớ rõ kỳ phát tình của người yêu vào lúc nào. Đem tiểu thần tượng phát tình ôm lên đùi của mình, cởi xuống quần của hắn, bôi trơn anh lấy từ ngăn kéo bên cạnh bóp đầy trên tay, lúc chen vào thăm dò mới phát hiện vốn cũng chẳng cần bôi trơn, kỳ phát tình chảy ra chất lỏng trong suốt vì anh chuẩn bị kỹ càng một Diệp Tu đã chín muồi, chỉ chờ thưởng thức.

Hôm nay Tô Mộc Thu mặc quần jean, chỗ đó đã bị xiết chặt đến chịu không nổi. Anh nắm lấy tay Diệp Tu chuyển đến đũng quần cuả mình, kéo lỏng thắt lưng, nắm lấy thứ đó của mình tuốt động. Tay tiểu thần tượng thon dài lại trắng nõn, mỗi lần trên TV hoặc trên điện thoại nhìn thấy đôi tay khớp xương thon thả này bay múa trên phím đàn piano, sẽ không kiềm được nhớ đến những lúc được đôi tay này an ủi cho mình, khiến người ra rung động đến mức nào.

Vật đó ở trong tay Diệp Tu càng lúc càng lớn lên, nhiệt độ nóng rực đến không nhịn được muốn thu tay lại, sau đó lại có chút lấy lòng khoác lên vai Tô Mộc Thu, ôm lấy cổ anh, cánh tay ma sát vật kia của anh.

''Bệnh của tôi là phát tình, bác sĩ Tô nên làm sao bây giờ? Chỉ dùng thuốc ức chế hay là... thuốc ức chế cực mạnh dưới thân đây?'' Hắn nâng eo lên, phần đầu miễn cưỡng chặn lại miệng huyệt ướt dầm dề, tạo ra một cái khe hở nho nhỏ, miệng huyệt be bé tơi xốp co rút lại, xúc cảm khiến cho quy đầu bị kích thích khó có thể dùng lời để diễn tả, Diệp Tu rất hài lòng nhìn thấy dục vọng cùng ẩn nhẫn trong mắt Tô Mộc Thu.

Lại đem thứ đó của anh so sánh với thuốc ức chế, thực sự càng ngày càng nghịch ngợm. Tô Mộc Thu cưng chiều lắc đầu một cái, hôn nhẹ gò má của hắn ''A Tu... Em chỉ có 5 ngày nghỉ.'' Kỳ phát tình của em đến tận 7 ngày.

''Cùng lắm thì xin nghỉ.'' Diệp Tu nằm nhoài lên người Tô Mộc Thu, mè nheo bộ ngực anh, ''Bác sĩ Tô cảm thấy công việc quan trọng, hay là đứa con chưa ra đời của mình quan trọng hơn?'' Nói xong nhíu mày, có ý ám chỉ nhìn cái bụng bằng phẳng của mình.

''Đương nhiên không có quan trọng bằng em,'' Bộ dạng nhíu mày của Diệp Tu lúc ở trên giường cực kì dụ người, Tô Mộc Thu cũng lười nói nhảm với hắn nữa, tiến quân thần tốc đẩy thẳng đến miệng khoang sinh sản. Anh hôn lên đôi mắt ngập nước của Diệp Tu, nhưng mà động tác dưới thân không hề thấy chút dịu dàng nào, mỗi một lần đánh vào đều đè ép nặng nề tuyến tiền liệt, khoái cảm đánh thẳng điểm trí mạng của Diệp Tu.

''Mộc Thu chậm một chút a...ha... Chậm chút đi mà... ưm có 7 ngày lận... không cần vội...'' Diệp Tu ngẩng đầu lên, cong người đem nụ hoa phấn hồng đưa đến trước mặt bác sĩ kiểm tra. Tô Mộc Thu cắn vào một nhũ đầu, ''Ưm a!"

''A Tu nên nhỏ giọng xuống, đây là chỗ công cộng đó.'' Vốn định doạ tiểu thần tượng của anh, nhưng không nghĩ bản thân mình suýt chút nữa thất thủ trong tay hắn.

Diệp Tu đột nhiên co chặt hậu huyệt, kẹp đến mức Tô Mộc Thu suýt chút nữa bắn ra, nở nụ cười khiêu khích, ''Người nên sợ hẳn là anh chứ bác sĩ Tô? Chuyện này nhìn thế nào cũng đều là tôi bị thiệt, đến lúc đó chớ để fan của tôi vây chặt bác sĩ Tô nhé.'' Huống chi hắn biết cách âm của bệnh viện cùng việc xử lý pheromone không hề tốt.

Hạ thân Tô Mộc Thu đỉnh một cái, cơ thể hắn liền mềm nhũn. Tô Mộc Thu nắm chặt hạ thân hắn, thuận thế ngậm lấy hầu kết, ''Phát tình đừng nói nhiều như thế, sau đó em sẽ không còn sức lực hưởng thụ đâu.''

''Đệt mợ...'' Diệp Tu bị vươn mình ép lên trên giường, thân thể hai người kề sát, cánh mông ưỡn thẳng về phía Tô Mộc Thu, anh vỗ mấy cái không nhẹ cũng chẳng nặng, khoái cảm cùng xấu hổ nhanh chóng tràn ngập nội tâm Diệp Tu.

Hai tay Diệp Tu bị đè lại, phía sau lưng mười phút trước vẫn xem như trơn bóng bị đặt lên từng dấu vết khiến người ta xấu hổ, ''A Tu chú ý hình tượng công chúng, tuỳ tiện chửi bậy cũng không tốt đâu nha.'' Thứ phía sau kia ra vào tận lực, mỗi một lần rút ra đều kéo theo chất lỏng trong suốt, nhỏ xuống drap giường trắng muốt, lưu lại vệt nước sẫm màu thật lớn.

Có bản lĩnh thì anh làm Omega để tôi mỗi ngày thử xem. Lời này Diệp Tu cũng chỉ có thể nói trong lòng, đầu tiên gã bạn trai đang cưỡi trên người hắn có một bụng ý nghĩ xấu xa, lúc đầu khi mới ở chung với nhau hắn đã được nếm trải qua, chớ nói chi tình huống hiện tại này có thể đem lời nói ra trôi chảy hay không cũng là một vấn đề.

''Nghe nói, lại có fan nam giới tính Alpha tỏ tỉnh với em.'' Tô Mộc Thu cúi người xuống ghé vào tai hắn nói, động tác phía sau chậm lại dần cuối cùng ngừng lại, Omega rơi vào kỳ phát tình nào có thể thoả mãn, khóc lóc cầu xin Alpha chuyển động, để cho mình được giải thoát.

''Em phải trả lời câu hỏi trước, không trả lời chính xác thì không có phần thưởng nha, quá thời gian cũng có trừng phạt nữa.'' Diệp Tu tuyên bố với bên ngoài là Beta, nhưng mà có không ít Alpha thậm chí Omega theo đuổi hắn, hơn nữa mỗi một lần đều có thể cọ nhiệt, trời mới biết sau khi anh nhìn đến hot search xong đã làm gãy bao nhiêu cây bút chì.

Omega xoay người đạp một cái, viền mắt hồng hồng, bị người bắt nạt thảm thương, anh nhìn xong cũng không kiềm được trách móc bản thân. Mày xem mày đã làm ra chuyện gì kìa?

''Được rồi được rồi.'' Tô Mộc Thu đau lòng ôm lấy hắn, vỗ vỗ lưng hắn an ủi, ''Là lỗi của anh, không khóc không khóc, em muốn cái gì anh cũng đều đồng ý với em.''

Diệp Tu đỏ mặt, ôm lấy cổ Tô Mộc Thu, tiếng nhỏ như muỗi kêu, "Vậy anh động đi, chỗ đó căng quá thật khó chịu. . . . . ." Tô Mộc Thu bị lời nói của hắn chọc cười, nắm eo thon của hắn bắt đầu cày cấy, "Tiếp sau đây, em nói cái gì cũng sẽ không ngừng nha."

Sau đó, Diệp Tu tỉnh lại trên giường lớn trong nhà, đau nhức toàn thân, hơi động đậy chút là tinh dịch trong người đã dao động, khô nóng trong cơ thể vẫn chưa có rút hết, dù sao mới ngày thứ nhất của kỳ phát tình. Công việc sau đó tại bệnh viện hắn không cần lo lắng, đến tận bây giờ Tô Mộc Thu đều sẽ xử lý ổn thoả, chỉ là...

"Tô Mộc Thu em đói rồi !" "Đến đây đến đây!" Tô Mộc Thu bưng cháo vô cùng lo lắng đi tới, đem người ôm vào ngực, một ít tinh dịch theo động tác này chảy xuống.

Nhận ra được chỗ khác thường Diệp Tu có hơi thẹn thùng, cái miệng nhỏ nuốt xuống muỗng cháo Tô Mộc Thu đưa đến, đảo mắt lại bị ép vào, chỉ có điều lần này đổi thành vách tường.

"Kỳ phát tình còn tận 6 ngày, anh đã nói với anh Đào em muốn xin nghỉ." Diệp Tu có loại linh cảm, sau khi qua 7 ngày, phỏng chừng đến nhấc ngón tay hắn cũng không nhúc nhích được.

FIN.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro