Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

tạm biệt

Sau bữa sáng, họ đi dạo quanh thành phố. Dương Tử Hiên đưa Tuyết Đình đến những địa điểm thú vị mà anh biết, từ các bảo tàng nhỏ đến những công viên yên tĩnh. Họ cùng nhau chụp ảnh và thưởng thức những món ăn vặt đường phố.

Tuyết Đình: "Tôi chưa bao giờ khám phá thành phố như thế này. Anh đã chọn những địa điểm rất hay."

Dương Tử Hiên: "Tôi rất vui vì cô thích. Chúng ta có thể thử một số món ăn địa phương nếu cô muốn."

Chiều

Buổi chiều, họ dừng chân tại một khu vườn đẹp, nơi họ có thể thư giãn và trò chuyện. Dương Tử Hiên đã chuẩn bị một picnic nhẹ với các món ăn ngon và nước uống.

Tuyết Đình: "Chúng ta có thể ngồi ở đây một lát và trò chuyện thêm không?"

Dương Tử Hiên: "Tất nhiên rồi. Tôi rất thích thời gian này cùng cô."

Buổi Tối

Khi mặt trời lặn, Dương Tử Hiên đưa Tuyết Đình đến một nhà hàng sang trọng, nơi họ dùng bữa tối với ánh nến và nhạc nền nhẹ nhàng. sau bữa tối lãng mạn và đi dạo dọc bờ sông, Dương Tử Hiên và Tuyết Đình đứng bên nhau, dưới ánh sáng yếu ớt của những ngọn đèn dọc con đường. Không khí giữa họ trở nên nặng nề và đầy cảm xúc. Dương Tử Hiên dừng lại, quay sang Tuyết Đình với ánh mắt nghiêm túc và chân thành.

Dương Tử Hiên: "Tuyết Đình, hôm nay tôi rất vui vì đã có thể ở bên cô. Thực sự, tôi đã cảm nhận được điều gì đó đặc biệt trong suốt thời gian qua."

Tuyết Đình: "Tôi cũng cảm thấy rất thoải mái và vui vẻ."

Dương Tử Hiên hít một hơi sâu lấy ra 1 bó hoa: đình đình anh thích em có thể cho anh 1 cơ hội làm bạn trai em

Tuyết Đình nhìn bó hoa trong tay, cảm thấy lòng mình chùng xuống. Cô nghĩ về nhiệm vụ sắp tới và khả năng không thể trở về. Cô không muốn làm anh đau lòng nếu tình cảm của họ không thể đi xa hơn.

Tuyết Đình: "Dương Tử Hiên, tôi rất cảm động trước lời tỏ tình của anh và món quà đẹp này. Nhưng tôi cần phải thành thật với anh. xin lỗi tôi không thích anh

Dương Tử Hiên lặng người, ánh mắt anh thoáng hiện sự thất vọng nhưng nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh. Anh nhẹ nhàng gật đầu, cố gắng giữ nụ cười:

Dương Tử Hiên: " không cần phải trả lời ngay vậy đâu em cứ từ từ suy nghĩ"

tuyết đình quay người rời đi nhưng ánh mắt đã có chút đượm buồn

~ đột nhiên một quả pháo sáng đỏ bắn lên đỏ rực thắp sáng cả bầu trời đêm

tuyết đình: tín hiệu triệu tập

cô nhanh chóng trở về căn cứ bí mật

trần kiều: tư khiêm anh xác định được vị trí chưa

lan anh: na mẫn lần này nên phái người đi không

na mẫn: đợi đình đình về đã

phương anh: đình đình đã bàn giao gần xong báo cáo tồi 

tường vy: hay để mình đi cho

tuyết đình: tôi đến rồi. pháo đỏ có gì khẩn cấp sao?

na mẫn: e là lưu nham bị phát hiện rồi

tuyết đình: thu lưới đi nhiệm vụ này không cần hy sinh thêm đâu những tên tội phạm còn lại xử trong bóng tôi

Trần Kiều: "Hiểu rồi. Chúng tôi sẽ bắt đầu triển khai lệnh thu lưới ngay lập tức."

Lan Anh: "Tôi sẽ phối hợp cùng các đơn vị để bảo đảm mọi việc diễn ra suôn sẻ."

Phương Anh: " tôi sẽ đảm bảo an toàn cho Lưu Nham và các thành viên khác."

Tuyết Đình nhanh chóng chỉ đạo các bước tiếp theo, đồng thời chuẩn bị cho cuộc tấn công nhằm triệt phá tổ chức tội phạm mà không để lại dấu vết. Cô phải đảm bảo rằng không còn bất kỳ nguy hiểm nào có thể ảnh hưởng đến đội ngũ và nhiệm vụ.

Khi Tuyết Đình và đội của cô tiếp cận kho hàng của tổ chức tội phạm, họ phát hiện ra rằng tổ chức này đã bắt giữ một nhóm con tin và giữ họ trong tình trạng nguy hiểm. Tuyết Đình nhận thấy rằng nếu không hành động ngay, mạng sống của các con tin có thể gặp nguy hiểm nghiêm trọng.

Khi đội của cô tiến vào để giải cứu con tin, Tuyết Đình đứng ở phía trước để đảm bảo an toàn cho các đồng đội. Trong một khoảnh khắc căng thẳng, một tên tội phạm đã bất ngờ mở lửa vào các con tin. Tuyết Đình không ngần ngại lao về phía con tin để bảo vệ họ. Cô bị trúng đạn ở vai trong khi cố gắng chắn đường cho các con tin và đưa họ đến nơi an toàn.

Sau khi các con tin được cứu và đưa ra khỏi khu vực nguy hiểm, Tuyết Đình mới chịu ngồi xuống, cảm nhận cơn đau từ vết thương. Mặc dù vết thương khá nghiêm trọng, cô vẫn cố gắng giữ bình tĩnh và đảm bảo rằng mọi thứ được xử lý ổn thỏa trước khi chấp nhận sự giúp đỡ từ các đồng đội.

Ngọc Mẫn và các thành viên khác nhanh chóng đến bên cô, giúp băng bó vết thương và đảm bảo rằng cô được chăm sóc y tế kịp thời. Tuyết Đình cảm thấy nhẹ nhõm khi nhìn thấy các con tin an toàn, dù cô phải đối mặt với đau đớn từ vết thương của mình.

~Tuyết Đình sáng hôm sau đến cục cảnh sát hình sự để thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời khỏi. Cô cảm thấy một sự kết thúc nhẹ nhõm và cũng có phần tiếc nuối khi rời khỏi nơi đã làm việc và gặp gỡ nhiều người trong thời gian qua.

mọi người ở cục cảnh sát hình sự chưa biết cô sắp rời đi

ngọc mẫn: pháp y lưu dọn dẹp chỗ làm việc sao

tuyết đình: tôi dọn đồ rời khỏi đây

Ngọc Mẫn cảm thấy hơi sốc và lo lắng:

Ngọc Mẫn: "Rời khỏi? Có chuyện gì xảy ra sao? Chúng tôi chưa được thông báo gì cả."

Tuyết Đình: "Đây là quyết định cá nhân của tôi. Tôi cần phải thay đổi môi trường và tiếp tục công việc ở nơi khác. Xin lỗi vì không thể thông báo sớm hơn. không cần mọi người từ biệt đợi tôi đi rồi hăn nói cho họ biết

~ sau khi cô đi dương tử hiên biết chuyện không biết đã gọi cho cô bao nhiêu cuộc điện thoại

Dương Tử Hiên sau khi biết Tuyết Đình sắp rời khỏi đã cố gắng liên lạc với cô qua điện thoại nhiều lần. Anh cảm thấy lo lắng và không hiểu rõ lý do tại sao Tuyết Đình lại ra đi mà không thông báo trước. Mỗi cuộc gọi đều không có hồi âm, khiến anh cảm thấy bối rối và lo lắng hơn.

mỗi ngày anh đều nhắn tin cho cô mãi đến 1 tuần sau,một buổi tối, Dương Tử Hiên nhận được tin nhắn từ Tuyết Đình:

Tuyết Đình: "Dương Tử Hiên! Tôi cảm ơn sự quan tâm của anh, nhưng quyết định của tôi đã được đưa ra. Tôi hy vọng anh có thể hiểu và tiếp tục công việc của mình. Chúc anh mọi điều tốt đẹp."

Dương Tử Hiên đọc tin nhắn với vẻ mặt buồn bã, cảm thấy như mình không thể làm gì hơn ngoài việc tôn trọng quyết định của Tuyết Đình. 

Dương Tử Hiên nhìn chằm chằm vào tin nhắn từ Tuyết Đình, cảm giác nặng nề đè nặng lên tâm trí anh.  anh đã cố gắng liên lạc với cô, mỗi ngày đều gửi tin nhắn, hy vọng nhận được một lời hồi đáp, dù chỉ là một câu ngắn ngủi. Giờ đây, khi cuối cùng cô cũng trả lời, cảm giác mất mát trong anh càng trở nên sâu sắc hơn.

Dương Tử Hiên thở dài, cố gắng chấp nhận sự thật. Anh nhắn lại một tin nhắn cuối cùng:

Dương Tử Hiên: "Tuyết Đình, cảm ơn vì đã trả lời tôi. Tôi sẽ tôn trọng quyết định của em và tiếp tục cuộc sống của mình. Nếu em cần, tôi vẫn sẽ luôn ở đây. Chúc em hạnh phúc và thành công."

Sau đó, anh để điện thoại xuống, nhìn ra cửa sổ với ánh mắt lạc lõng. Mặc dù cảm thấy đau lòng, anh biết mình phải bước tiếp, dù con đường phía trước có khó khăn đến đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro