Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 19

Dương Tử Hiên không nói gì thêm, chỉ khẽ mỉm cười, cảm giác như có một sợi dây vô hình kéo anh vào giấc ngủ. Anh từ từ nhắm mắt lại, để sự im lặng bao trùm căn phòng. Tuyết Đình vẫn nằm yên trong vòng tay của anh, lắng nghe từng nhịp đập của trái tim anh, cảm giác nhẹ nhàng nhưng lại đầy an yên.

Không gian yên tĩnh, chỉ còn lại âm thanh nhẹ nhàng của hơi thở, cả hai dần chìm vào giấc ngủ, như thể thế giới ngoài kia không còn quan trọng nữa.

tối hôm sau, dưới lòng đất trong căn hầm bí mật, không khí vẫn có phần u ám và lạnh lẽo. Những ánh sáng mờ ảo từ các bóng đèn neon trên trần chiếu sáng không gian rộng lớn. Dương Tử Hiên tỉnh dậy, cảm nhận được sự tĩnh lặng xung quanh.

Dương Tử Hiên nhìn quanh, môi khẽ nhếch lên một chút khi nhận thấy Tuyết Đình đã không còn nằm trên giường. Không gian xung quanh vẫn im lìm, nhưng có vẻ như cô đã ra ngoài từ lâu. Anh thở dài, kéo chăn lên, rồi đứng dậy. Dù không muốn thừa nhận, nhưng anh cũng không thể phủ nhận rằng những khoảnh khắc yên bình hiếm hoi thế này có một phần dễ chịu.

Bước ra ngoài phòng, anh thấy Tuyết Đình đang đứng bên một trong những màn hình giám sát, tay di chuyển trên bàn điều khiển. Dường như cô đã bắt đầu lên kế hoạch cho những bước tiếp theo trong nhiệm vụ của họ.

"Em dậy lâu rồi sao?" Dương Tử Hiên hỏi, giọng trầm thấp.

Tuyết Đình không quay lại ngay, chỉ khẽ gật đầu. "Cũng không lâu lắm'

kim hoa: đình đình đi thôi

Kim Hoa dẫn đầu, bước ra khỏi căn hầm, đi dọc theo những hành lang tối tăm với ánh sáng nhợt nhạt chiếu từ những bóng đèn treo trên trần. Mỗi bước đi của họ vang lên trong không gian yên lặng, hòa cùng với tiếng động nhẹ của những thiết bị giám sát. Tuyết Đình không nói gì, nhưng trong lòng lại đầy bồn chồn. Cô nhìn thoáng qua Dương Tử Hiên, trong ánh mắt anh có sự lo lắng mà cô không thể không cảm nhận được.

Cảm giác ấy khiến trái tim Tuyết Đình thắt lại, nhưng cô chỉ có thể làm như không có gì xảy ra, cố giữ vẻ bình tĩnh. Mỗi bước chân của cô như dần đưa cô đến gần hơn với giây phút giả chết mà không thể quay lại. Cô không muốn để anh nhìn thấy điều đó, nhưng cũng không thể nào tránh khỏi.

Khi họ ra ngoài, không khí mát mẻ của khu rừng lạnh lẽo bao quanh họ. Những tán cây cao vút và những bóng đêm dài như đè nặng lên mỗi bước đi. Mọi thứ xung quanh trở nên mơ hồ, chỉ có tiếng lá rơi lạo xạo dưới bước chân của họ và tiếng gió thổi qua tạo nên những âm thanh u ám.

Kim Hoa dừng lại, ra hiệu cho Tuyết Đình bước về phía trước. Cô liếc nhìn về phía Dương Tử Hiên, đôi mắt đầy sự lo lắng, nhưng chỉ chốc lát sau lại chuyển thành sự cương quyết. Cô biết mình không thể chùn bước, vì nhiệm vụ này là điều cô phải làm.

"Đến rồi," Kim Hoa khẽ nói, chỉ về phía một khoảng trống mở trong khu rừng. Những dấu hiệu của nhiệm vụ, những dấu vết chưa rõ ràng lắm, đang chờ đợi họ ở đó.

Tuyết Đình tiến lên, lòng nặng trĩu. Cô biết rằng, hôm nay, Dương Tử Hiên sẽ chứng kiến cô "chết" trước mắt anh. Cái chết giả này là phần quan trọng trong chiến lược, nhưng đối với cô, đây là một khoảnh khắc đầy đau đớn. Cô biết rằng, khi trở lại, tất cả sẽ không còn như trước nữa.

Cảnh chiến đấu diễn ra trong một không gian u ám, đầy bóng tối và sự căng thẳng. Mặt đất rung chuyển khi những bước chân của các thành viên trong đội vang lên đều đặn, nhưng không ai dám tạo ra tiếng động quá lớn. Các đèn lờ mờ từ các thiết bị chiếu sáng duy trì một ánh sáng yếu ớt, không đủ để làm sáng được toàn bộ khu vực, nhưng lại càng khiến không khí thêm phần nặng nề.

Ngay khi đội bắt đầu di chuyển qua những tán cây rậm rạp, bóng tối bỗng vỡ vụn bởi tiếng súng nổ rền vang, làm không khí càng thêm ngột ngạt. Những kẻ địch ẩn nấp trong khu rừng, được trang bị vũ khí tối tân và chiến thuật tinh vi. Tuyết Đình đứng trong bóng tối, cảm nhận từng cơn gió lạnh lẽo, mắt vẫn tập trung vào đối phương.

"Lên!" Kim Hoa ra lệnh, tất cả đồng loạt xông lên.

Đội hình nhanh chóng tách ra thành hai nhóm, mỗi nhóm triển khai chiến thuật riêng biệt để chiếm thế chủ động. Một loạt tiếng súng xé không gian, những viên đạn vạch qua không khí, xuyên qua bóng đêm tối tăm. Cảnh chiến đấu diễn ra căng thẳng với những tiếng la hét, tiếng nổ lớn từ các quả lựu đạn khiến mặt đất chấn động. Tuyết Đình cùng đồng đội phải lao vào một cuộc đối đầu quyết liệt, chiến đấu không chỉ với kẻ địch mà còn với chính sức lực và trí lực của mình.

Dương Tử Hiên đứng giữa giao tranh, ánh mắt sắc bén quan sát mọi động thái xung quanh. Anh nắm chặt khẩu súng, mỗi nhịp thở đều dồn dập, cảm giác như mọi thứ đang diễn ra quá nhanh. Cơ thể anh phản ứng như một phản xạ tự nhiên, tránh né, tấn công, và bảo vệ đồng đội trong tình thế khẩn cấp. Đoạn đường gian nan ấy, không có chỗ cho sự yếu đuối.

Một viên đạn lướt qua sát mặt Dương Tử Hiên, khiến anh phải nghiêng người tránh, rồi nhanh chóng ngã xuống mặt đất, lăn qua để tìm chỗ ẩn nấp. Tiếng súng vẫn không ngừng, mỗi cú bắn đều như một tiếng sấm trong đêm tối. Trong khi đó, Tuyết Đình ở phía xa cũng không kém phần căng thẳng. Cô bắn ra những phát đạn chính xác, đánh dấu từng mục tiêu bị hạ gục.

Với mỗi pha tấn công, đội của họ càng tiến gần hơn đến mục tiêu. Nhưng càng tiến gần, mức độ nguy hiểm càng tăng. Những kẻ địch dường như đã biết trước kế hoạch của họ, phản ứng cực kỳ nhanh nhạy, không dễ dàng bị đánh bại.

Tuyết Đình lao lên phía trước, vượt qua các đợt bắn trả dữ dội. Cảm giác mệt mỏi dâng lên, nhưng cô không dừng lại. Mục tiêu trước mắt là phải phá hủy thiết bị của đối phương. Cô cầm lựu đạn, ném nó về phía một chiếc xe vận chuyển của kẻ địch. Chiếc xe phát nổ, nhưng ngay sau đó, những bóng đen từ trong khu rừng lại tiếp tục xông ra, quyết liệt hơn bao giờ hết.

Một chiếc xe bọc thép của kẻ địch đột ngột lao thẳng vào đội của Tuyết Đình. Một loạt tiếng súng vang lên, mọi người bắt đầu phản công quyết liệt. Tuyết Đình bắn một phát cuối cùng vào chiếc xe, phá hủy bộ phận quan trọng của nó. Cả chiếc xe nổ tung, làm không khí càng thêm khói mù mịt.

Dù cuộc chiến này vô cùng khốc liệt, Tuyết Đình vẫn không hề chùn bước. Cô biết, sự sống và cái chết chỉ cách nhau trong gang tấc trong những tình huống như thế này. Nhưng không ai có thể tưởng tượng được, cô đang thực hiện một màn kịch lớn, khiến mọi người tin rằng mình đã hy sinh.

Cảnh tượng càng thêm hỗn loạn khi những tiếng nổ của các quả lựu đạn liên tiếp vang lên, và những vệt sáng từ khẩu súng bắn xuyên qua bóng tối. Tuyết Đình tiếp tục chạy, lẩn tránh những tia lửa bắn ra từ vụ nổ. Mỗi bước chân đều đầy quyết tâm, nhưng trong lòng cô biết rằng đây là khoảnh khắc quan trọng để hoàn thành nhiệm vụ.

Đội của cô đã hoàn thành bước một của chiến lược, nhưng chưa xong. Mục tiêu cuối cùng chính là bộ chỉ huy của đối phương, nơi có những thiết bị vô cùng quan trọng. Tuyết Đình nhanh chóng liên lạc với Kim Hoa, thông báo về sự tiến triển của chiến đấu.

"Đã tới nơi chưa?" Kim Hoa hỏi qua liên lạc, giọng cô có chút lo lắng nhưng vẫn đầy sự kiểm soát.

"Đang tiếp cận mục tiêu," Tuyết Đình đáp, hơi thở của cô gấp gáp nhưng vẫn giữ vững vẻ bình tĩnh.

Tuyết Đình nắm chặt khẩu súng, thận trọng đi qua những chướng ngại vật, ánh mắt không rời mục tiêu. Nhưng trong tích tắc, một bóng người từ phía sau lao đến, không kịp phản ứng. Cô cảm nhận được một cơn đau mạnh mẽ nơi ngực, cảm giác như có thứ gì đó lạnh lẽo xuyên qua cơ thể mình. Mắt cô mở to, nhìn thấy ánh sáng mờ ảo của khu rừng đang dần mờ nhạt.

Một viên đạn đã xuyên qua người cô. Tuyết Đình cảm thấy sức lực mình dần cạn kiệt, nhưng cô vẫn giữ vững tinh thần. Lúc này, trong cơn đau đớn, cô vẫn cố gắng đứng vững, giương súng bắn một phát cuối cùng vào tên địch đang tiến lại gần.

Lúc này, Dương Tử Hiên, đang cố gắng di chuyển đến vị trí của cô, cảm nhận được sự thay đổi trong không khí. Anh nhìn thấy Tuyết Đình, nhưng không thể tin vào mắt mình khi thấy cô ngã xuống, máu đỏ tươi từ vết thương lan rộng ra xung quanh.

Từ khoảng cách xa, anh vội vàng lao đến, bỏ lại tất cả phía sau. Mỗi bước chân anh càng thêm vội vã, nhưng không thể nhanh hơn số phận. Tuyết Đình đang nằm đó, mặt cô tái nhợt, mắt khép lại, đôi môi không còn sắc màu.

"Đình Đình!" Dương Tử Hiên kêu lên, giọng anh nghẹn lại trong cổ họng, như thể không thể tin vào những gì đang diễn ra trước mắt. Anh quỳ xuống bên cạnh cô, đôi tay run rẩy không biết phải làm gì, chỉ biết nhìn những giọt máu của cô rơi xuống đất.

Nhưng Tuyết Đình, trong khoảnh khắc cuối cùng của mình, không hề mở mắt. Cô đã giả chết hoàn hảo, để tiếp tục giữ an toàn cho tất cả mọi người, bao gồm cả Dương Tử Hiên. Nhưng trong tim cô, mỗi giây trôi qua như một nỗi đau không thể tả, khi phải rời xa những người cô quan tâm nhất, để hoàn thành nhiệm vụ.

Dương Tử Hiên vẫn ngồi đó, cảm giác như thời gian ngừng lại. Mỗi nhịp thở của anh đều nặng nề, giọng nói của anh nghẹn lại trong cổ họng. "Đình Đình, em đừng làm vậy... đừng bỏ anh một mình," anh thì thầm, nhưng dù có nói gì, thì cô vẫn nằm yên, không phản ứng.

tử huyên nói nhỏ: sao ra tay ác quá đáng lẽ phải để cho nó chăn trối đã chứ

kim hoa: chuẩn bị đến lúc chúng ta diễn rồi

Cảnh tượng trước mắt vẫn còn rất tĩnh lặng, không có ai khác ngoài Dương Tử Hiên và Tuyết Đình. Anh đang ngồi cạnh cô, đôi tay run rẩy lướt qua gương mặt cô, như thể hy vọng sẽ có phép màu nào đó xảy ra. Nhưng sự im lặng kéo dài, chỉ có tiếng gió và những âm thanh vắng lặng của khu rừng xung quanh.

Kim Hoa nhìn về phía Tử Huyên, ánh mắt đầy ý chí. "Đến lúc rồi," cô nói, rồi ra hiệu cho mọi người chuẩn bị. Tất cả đều im lặng, không có sự chuẩn bị nào quá lớn, chỉ có những cái gật đầu nhỏ, những ánh mắt đầy quyết tâm. Mỗi người đều hiểu rõ vai trò của mình trong kế hoạch này.

"Đừng để Dương Tử Hiên phát hiện," Kim Hoa nhắc lại, giọng nhẹ nhàng nhưng kiên định. "Cứ để anh ta tiếp tục nghĩ là Tuyết Đình đã chết. Dù sao, chúng ta cũng không thể để anh ta biết trước được mọi thứ."

Ninh Ninh nhẹ nhàng đặt tay lên cổ Tuyết Đình, cảm nhận mạch đập dần dần ngừng lại, không một dấu hiệu nào của sự sống. Cô khẽ lắc đầu, giọng nói khô khốc: "Chết rồi.".

Kim Hoa nhìn Ninh Ninh, ánh mắt lạnh lùng và quyết đoán. " đến thượng nguồn thả xác con bé xuống đi

tử hiên: cô nói cái gì?

kim hoa: hạ nguồn có người trực xác con bé trôi xuống sẽ có người đem về chúng ta đang làm nhiệm vụ

tử hiên: cô ấy là học sinh của mấy người, mấy người không thế tiếc thương cô ấy 1 chút sao

Kim Hoa nghe thấy câu hỏi của Dương Tử Hiên, nhưng không hề dao động. Cô nhìn anh với ánh mắt sắc bén, lạnh lùng nhưng kiên quyết: "Chúng tôi đang làm nhiệm vụ. Những gì cần làm, chúng tôi đã làm hết. Còn về việc tiếc thương, đó không phải lúc."

Cô quay lại ra hiệu cho Ninh Ninh. "Đưa cô ấy đi, không để lại dấu vết."

~ hạ nguồn

chỉ yên: đình đình

tuyết đình: ra tay cũng nặng quá đó

chỉ yên: em làm tan nát trái tim của dương tử hiên rồi

tuyết đinh: tiền bối thuốc giả chết là do chị điều chế đó

chỉ yên: chuẩn bị đi nhiệm vụ của em sắp bắt đầu rồi. đi đi 27 tuổi về lập gia đình

tuyết đình: nhỡ em chết thì sao?

Chỉ Yên khựng lại trước câu hỏi của Tuyết Đình, đôi mắt thoáng chút dao động. Nhưng ngay sau đó, cô lấy lại vẻ bình thản, nhẹ nhàng trả lời:

"Em không chết được đâu, như lời chủ nhiệm em nói đi sống giai như gián ý" 

Tuyết Đình bật cười nhẹ, nụ cười có phần chua chát nhưng cũng làm dịu đi không khí căng thẳng. "Chị nghĩ thế thật sao? Đôi lúc em cũng không biết mình mạnh mẽ hay chỉ đang cố chấp nữa."

Chỉ Yên nghiêm mặt lại, đặt tay lên vai Tuyết Đình, ánh mắt kiên định:
"Nghe này, mạnh mẽ hay cố chấp cũng không quan trọng. Quan trọng là em phải sống, phải hoàn thành nhiệm vụ và quay trở về. Không phải vì bản thân em, mà vì những người chờ đợi em ngoài kia. Nhớ chưa?"

Tuyết Đình gật đầu, ánh mắt lóe lên chút quyết tâm mới. "Em hiểu rồi. Chỉ là... lúc này em cảm thấy mình giống như đang bước vào một cuộc chiến mà không chắc có thể trở lại."

Chỉ Yên nhún vai, mỉm cười nhẹ:
"Chiến tranh hay nhiệm vụ đều như thế cả thôi. Quan trọng là em đã chuẩn bị tâm lý để đối mặt. Và Tuyết Đình này," cô nói, giọng hạ thấp xuống, "đừng quên rằng, sống sót là điều tối quan trọng. Đừng làm anh hùng, hãy làm người sống sót."

Tuyết Đình cười nhẹ, nhưng trong lòng vẫn còn chút lo âu. "Được, em hứa. Sống dai như gián, phải không?"

"Chính xác," Chỉ Yên đáp lại, nụ cười ấm áp nhưng kiên định. "Giờ thì đi đi, còn nhiều việc đang chờ em."

Tuyết Đình không nói thêm gì, chỉ quay người rời đi, bóng dáng cô dần khuất xa trong làn sương mờ của khu rừng, 

Ba năm sau, nơi thị trấn nhỏ gần biên giới...

Bầu không khí buổi chiều bình yên với ánh nắng nhẹ rọi qua những tán cây, con đường lát đá dẫn vào một quán cà phê nhỏ, nơi thường tụ họp những người dân trong vùng.

Dương Tử Hiên, giờ đây đã là một người đàn ông trưởng thành hơn, từng trải hơn sau những nhiệm vụ gian nan. Nhưng đôi mắt anh vẫn mang chút gì đó trống rỗng, như một phần quan trọng của anh đã bị rời xa mãi mãi. Anh bước vào quán cà phê, chọn một chỗ ngồi gần cửa sổ. Từng thói quen, từng ánh nhìn của anh đều gợi nhắc về một ký ức xa xôi nào đó.

Một tiếng chuông cửa vang lên, báo hiệu có người bước vào. Dương Tử Hiên theo phản xạ ngẩng đầu lên, nhưng chỉ nhìn lướt qua. Đó là một cô gái, mặc một chiếc váy đơn giản màu xanh nhạt, mái tóc đen dài buông nhẹ.

Cô gái đó ngồi xuống bàn gần cửa sổ đối diện anh, gọi một tách trà. Nhưng điều khiến Dương Tử Hiên bất giác nhìn lại lần nữa chính là ánh mắt cô, ánh mắt anh từng biết rất rõ.

Cô gái cũng nhận ra ánh nhìn của anh, hơi khựng lại, nhưng nhanh chóng quay đi, cố gắng tỏ ra tự nhiên. Tuy nhiên, đôi tay cô hơi run khi cầm tách trà.

Dương Tử Hiên không thể ngăn mình đứng lên và bước về phía cô. "Xin lỗi..." Anh ngập ngừng. "Chúng ta... từng gặp nhau ở đâu chưa?"

Cô gái ngước lên, đôi mắt thoáng dao động, nhưng ngay lập tức nở một nụ cười nhẹ: "Không đâu. Tôi nghĩ anh nhầm người rồi."

Dương Tử Hiên khựng lại. Giọng nói đó, cách trả lời đó... mọi thứ đều quen thuộc đến kỳ lạ. Nhưng trước mắt anh, cô chỉ là một người lạ. Anh cúi đầu xin lỗi, rồi quay trở lại bàn của mình.

Khi anh không nhìn, cô gái cúi mặt, tay vô thức nắm chặt quai tách trà. "Dương Tử Hiên... xin lỗi..." Cô khẽ thì thầm, như nói với chính mình.

Trên tầng của quán cà phê

Tuyết Đình đứng gần cửa sổ, ánh mắt lặng lẽ nhìn xuống đường. Cô không giấu được vẻ lo lắng và bất an trong ánh mắt. "Sao họ lại ở đây?" Cô hỏi, giọng khẽ run.

Lan Anh, người đứng phía sau cô, vừa sắp xếp lại tài liệu vừa thở dài. "Hết người rồi. Lần này nhiệm vụ lớn, không đủ lực lượng. Đành phải gọi viện trợ."

Tuyết Đình siết chặt tay, quay lại nhìn Lan Anh với ánh mắt đầy phức tạp. "Nhưng tại sao lại là đội của anh ấy? Lẽ ra tôi không nên gặp họ nữa."

Lan Anh đặt xấp tài liệu xuống bàn, nhìn thẳng vào Tuyết Đình. " cậu căng thẳng thế làm gì ít ra người ta cũng đâu nhận ra cậu"

Tuyết Đình thở dài, đôi mắt lấp lánh một cảm xúc khó tả. "Không nhận ra... nhưng nếu cứ tiếp xúc nhiều, sớm muộn gì anh ấy cũng nghi ngờ."

Lan Anh nhún vai, nở một nụ cười nửa miệng. "Thì sao? Cậu đã là một con người hoàn toàn khác. Ngoại hình, tên tuổi, cả thân phận cũng khác. Dù có đứng trước mặt, anh ta cũng không thể khẳng định được. Trừ khi cậu tự bộc lộ."

Tuyết Đình cắn môi, ánh mắt đầy lo lắng. " rõ ràng chủ nhiệm hoa muốn phá mình"

Lan Anh bật cười, lần này là một tiếng cười thoải mái nhưng đầy mỉa mai. "Chủ nhiệm Hoa thì lúc nào chẳng muốn thử thách cậu. Chẳng phải ba năm qua, cậu đã sống sót nhờ sự "phá" của cô ấy sao? Nếu không, làm sao cậu có thể trở thành người như hôm nay?"

Tuyết Đình nhíu mày: bỏ đi. đi mau 2 ngày nữa kết thúc nhiệm vụ rồi

nhị vị cô nương dừng bước đi

tuyết đình: thầy..........thầy, mặt thầy

tuấn phong: oke. i am fine

tuyết đình: bị chủ nhiệm em đúm hả

Tuấn Phong đứng tựa vào thân cây, gương mặt anh lấm lem bụi đất và một vết rách nhỏ trên má. Dù vẻ ngoài có chút mệt mỏi, ánh mắt anh vẫn sáng đầy kiên nghị. Anh nhếch môi cười, giọng pha chút đùa cợt: "Thầy ổn mà, không phải lo. Mấy vết thương nhỏ này không đáng kể."

Tuyết Đình bước nhanh lại gần, ánh mắt không giấu được sự lo lắng. "Để em xem nào."

Tuấn Phong khẽ nghiêng người tránh đi, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy ý tứ: "Không sao đâu, vết này là do một chút 'vô tình' của chủ nhiệm em để lại. Học trò như em, chắc cũng quen với kiểu 'chăm sóc' đặc biệt của cô ấy rồi nhỉ?"

Lan Anh phì cười, khoanh tay đứng một bên: "Chủ nhiệm Hoa mà chịu bỏ qua cho bất kỳ ai thì mới là chuyện lạ. Nhưng mà này, thầy sao thầy đến đây 

tuyết đình: thầy là người đứng đầu của bên phía đặc cảnh chắc nắm được chứng cứ quan trong gì rồi phải không

tuấn phong: lần này tính cả bên phía quân đôi nữa giàn trận có chút lớn

tuyết đình: em đi gọi điện cho chủ nhiệm xin ý kiến

Tuyết Đình nhanh chóng rời khỏi nhóm, cầm theo điện thoại, bước ra ngoài để tìm một góc yên tĩnh. Cô đứng dưới bóng một cây lớn, ánh nắng len lỏi qua những tán lá, nhưng vẻ mặt của cô thì không chút thư thái.

Cô nhanh chóng bấm số liên lạc với Kim Hoa. Chỉ vài hồi chuông, giọng nói lạnh lùng của chủ nhiệm vang lên: "Tình hình thế nào?"

"Thầy Phong nói lần này cả quân đội cũng tham gia. phía trên có chỉ thị gì không ạ?"

Kim Hoa im lặng trong giây lát, giọng nói phát ra vẫn điềm tĩnh như thường lệ: "Phía trên đã nhận định tình hình lần này có yếu tố vượt ngoài dự đoán. Việc quân đội tham gia là để đảm bảo không xảy ra sai sót lớn. Nhưng em phải nhớ, nhiệm vụ chính của chúng ta không thay đổi."

Tuyết Đình nhíu mày, hỏi lại: "Chủ nhiệm, chúng ta có cần phối hợp với họ không? Hay chỉ tiếp tục thực hiện kế hoạch ban đầu?"

"Không cần phối hợp trực tiếp," Kim Hoa trả lời ngay. "Chúng ta vẫn theo sát mục tiêu của mình. Em chỉ cần làm đúng phần việc của mình và giữ kín thân phận. Lần này, vai trò của em rất quan trọng. Đừng để cảm xúc chi phối, đặc biệt là trước mặt Dương Tử Hiên."

Nghe đến cái tên ấy, Tuyết Đình khẽ sững lại, nhưng cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. "Rõ, em hiểu rồi. Nhưng nếu có tình huống bất ngờ xảy ra thì sao? Em cần phải làm gì?"

"Trong mọi trường hợp, an toàn của em là ưu tiên. Nếu tình thế vượt ngoài kiểm soát, hãy rút lui ngay lập tức.

~ trụ sở chính ngoài biên giới

phòng họp

tuyết đình: an nhi tiền bối?

an nhi( pháp y)

An Nhi đẩy gọng kính lên, ánh mắt sắc bén dừng lại trên Tuyết Đình. "Muốn thỉnh giáo em một chút, đến phòng khám nghiệm với chị."

Tuyết Đình thoáng nhíu mày, nhưng không hỏi thêm. Cô bước theo An Nhi ra khỏi phòng họp, đi dọc theo hành lang dài, nơi ánh sáng trắng lạnh lẽo hắt xuống từ những bóng đèn neon.

Phòng khám nghiệm tử thi nằm sâu trong khu vực được bảo vệ nghiêm ngặt. Cánh cửa kim loại mở ra, để lộ một không gian đầy thiết bị chuyên dụng. Trên bàn giữa phòng, một chiếc túi đựng xác đã được mở ra, bên trong là thi thể một người đàn ông. An Nhi đeo găng tay, cúi xuống, chỉ vào phần ngực của xác chết, nơi có một vết thương sâu do đạn.

"Người này là một trong những tay buôn lậu bị tiêu diệt trong trận truy đuổi gần đây," An Nhi bắt đầu, giọng bình tĩnh nhưng nghiêm túc. "Nhưng điều thú vị nằm ở đây."

Cô chỉ vào một vết bầm tím trên cổ tay của nạn nhân. "Em nhìn đi, vết này không phải do lực tác động tự nhiên. Có ai đó đã cố tình trói anh ta trước khi anh ta chết. Và đây nữa..."

An Nhi lật cổ tay nạn nhân, để lộ một hình xăm nhỏ mờ nhạt. Đó là một biểu tượng hình tròn với các ký hiệu phức tạp bên trong. "Đây là dấu hiệu của một tổ chức ngầm mà chị tin rằng có liên quan trực tiếp đến vụ án này."

Tuyết Đình chăm chú quan sát, ánh mắt sắc bén. "Tổ chức này đã xuất hiện ở biên giới rồi sao?"

"Không chỉ ở biên giới. Họ đã thâm nhập sâu vào nhiều khu vực nội địa," An Nhi đáp. "Chị muốn thỉnh giáo em vì em từng đối đầu với một tổ chức tương tự trước đây. Có phải em từng thấy biểu tượng này ở đâu không?"

Tuyết Đình nhíu mày, hồi tưởng lại những ký ức cũ. "Biểu tượng này... đúng là có nét giống với nhóm mà em từng truy đuổi ba năm trước. Nhưng những kẻ đó đã bị tiêu diệt hết rồi."

an nhi: còn cái thi thể này nữa em coi

Tuyết Đình gật đầu, tiến lại gần thi thể. An Nhi lật phần cổ áo của nạn nhân, để lộ một vết cắt dài chạy ngang qua cổ, sắc nét nhưng không đều, như thể được thực hiện trong trạng thái vội vã.

"Vết này," An Nhi chỉ vào vết thương, "không phải do đạn bắn hay bất kỳ vũ khí nào thông thường trong vụ truy đuổi gây ra. Nó giống như bị cắt bằng một loại dao mỏng, nhưng cực kỳ sắc bén. Em thấy gì lạ không?"

Tuyết Đình cúi xuống quan sát kỹ, đôi mắt sắc bén lướt qua từng chi tiết của vết thương. Cô nhận thấy một dấu hiệu mờ nhạt ngay cạnh vết cắt – một đường cong nhỏ như dấu vết của một loại lưỡi dao đặc biệt.

"Đây không phải là dao quân dụng thông thường," cô lên tiếng, giọng chắc chắn. "Đường cắt không đều, nhưng góc độ lại rất chuẩn xác. Người ra tay chắc chắn được huấn luyện rất bài bản."

An Nhi gật đầu, vẻ hài lòng vì sự tinh tường của Tuyết Đình. "Đúng vậy. Theo kết quả sơ bộ, vết thương này xuất hiện sau khi nạn nhân đã bị trói và bất tỉnh. Kẻ ra tay không chỉ muốn giết, mà còn muốn để lại một thông điệp."

Tuyết Đình thẳng người dậy, ánh mắt tối lại. "Thông điệp gì?"

An Nhi lật phần vai của nạn nhân, chỉ vào một ký hiệu khắc bằng dao lên da thịt – một ký tự kỳ lạ mà Tuyết Đình lập tức nhận ra.

Tuyết Đình gật đầu, tiến lại gần thi thể. An Nhi lật phần cổ áo của nạn nhân, để lộ một vết cắt dài chạy ngang qua cổ, sắc nét nhưng không đều, như thể được thực hiện trong trạng thái vội vã.

"Vết này," An Nhi chỉ vào vết thương, "không phải do đạn bắn hay bất kỳ vũ khí nào thông thường trong vụ truy đuổi gây ra. Nó giống như bị cắt bằng một loại dao mỏng, nhưng cực kỳ sắc bén. Em thấy gì lạ không?"

Tuyết Đình cúi xuống quan sát kỹ, đôi mắt sắc bén lướt qua từng chi tiết của vết thương. Cô nhận thấy một dấu hiệu mờ nhạt ngay cạnh vết cắt – một đường cong nhỏ như dấu vết của một loại lưỡi dao đặc biệt.

"Đây không phải là dao quân dụng thông thường," cô lên tiếng, giọng chắc chắn. "Đường cắt không đều, nhưng góc độ lại rất chuẩn xác. Người ra tay chắc chắn được huấn luyện rất bài bản."

An Nhi gật đầu, vẻ hài lòng vì sự tinh tường của Tuyết Đình. "Đúng vậy. Theo kết quả sơ bộ, vết thương này xuất hiện sau khi nạn nhân đã bị trói và bất tỉnh. Kẻ ra tay không chỉ muốn giết, mà còn muốn để lại một thông điệp."

Tuyết Đình thẳng người dậy, ánh mắt tối lại. "Thông điệp gì?"

An Nhi lật phần vai của nạn nhân, chỉ vào một ký hiệu khắc bằng dao lên da thịt – một ký tự kỳ lạ mà Tuyết Đình lập tức nhận ra.

"Đây là..." Tuyết Đình hít sâu, cảm giác lạnh sống lưng khi nhìn ký tự đó.

"Biểu tượng của nhóm 'Huyết Dạ,'"

an nhi: nhiệm vụ lần này của các em còn liên quan không

tuyết đình: xin lỗi đây là quân cơ 

An Nhi nhíu mày, nhưng không tỏ vẻ ngạc nhiên trước câu trả lời của Tuyết Đình. Cô nhún vai, giọng điệu xen lẫn sự quan sát tinh tế. "Quân cơ à? Thôi được, không ép. Nhưng nếu em cần thêm bất kỳ thông tin nào từ phía pháp y, cứ liên lạc với chị."

Tuyết Đình gật đầu, ánh mắt không rời khỏi thi thể trước mặt. "Cảm ơn tiền bối. Nhưng nếu biểu tượng này thực sự liên quan đến Huyết Dạ, chúng em sẽ tự xử lý."

An Nhi bước về phía bàn làm việc, lật giở vài tài liệu và đặt lên bàn. "Thế thì, để em tham khảo thêm cái này. Đây là báo cáo phân tích của đội pháp y từ vụ việc gần nhất liên quan đến Huyết Dạ ba năm trước. Có thể giúp em nhớ lại chút gì đó."

Tuyết Đình liếc qua tập tài liệu, cảm giác vừa quen thuộc vừa đầy ám ảnh trỗi dậy. "Cảm ơn chị. Em sẽ xem qua."

~ 1 lúc sao

tư khiêm: em nghĩ gì nhập tâm vậy

tuyết đình: anh xem báo cáo chưa

Tư Khiêm bước đến gần Tuyết Đình, ánh mắt anh tò mò nhưng không mất đi vẻ sắc sảo thường thấy. "Chưa, anh vừa mới từ chỗ đội trưởng về. Sao, có gì đáng chú ý à?"

Tuyết Đình đẩy tập tài liệu về phía anh, giọng nói trầm thấp nhưng không giấu được sự căng thẳng. "Anh xem đi. Biểu tượng trên thi thể mới phát hiện hoàn toàn trùng khớp với những gì liên quan đến nhóm Huyết Dạ ba năm trước."

Tư Khiêm cầm lấy tài liệu, lật vài trang, ánh mắt càng lúc càng tối lại. "Huyết Dạ? Nhóm đó đáng lẽ đã bị xóa sổ rồi cơ mà. Tất cả chúng đều bị tiêu diệt trong chiến dịch ba năm trước."

"Vấn đề là ở đây," Tuyết Đình cắt ngang, tay chỉ vào ký hiệu trong báo cáo. "Nhóm này không chỉ đang hoạt động trở lại, mà dường như còn mạnh hơn trước. Những tên mới này có tổ chức chặt chẽ và manh động hơn rất nhiều. nếu họ liên kết với vụ án phi dạ của chúng ta hiện tại công với mạng lưới nan rông của phi dạ em nghĩ  nhiệm vụ này sẽ cần trợ giúp của đặc vụ quốc tế"

Tư Khiêm lật thêm vài trang trong tập tài liệu, dừng lại ở phần ghi chú về các vụ ám sát gần đây. "Anh đồng ý. Nhưng đặc vụ quốc tế không dễ để chúng ta tiếp cận. Chúng ta cần có chứng cứ đủ mạnh hoặc sự chấp thuận từ cấp trên."

tuyết đình: thông tin đến được tay chúng ta chắc chủ nhiệm em biết rồi nhưng không đưa ra chỉ thị em sợ chủ nhiệm có ý khác. anh đưa tài liệu này cho nhóm người na mẫn đi em đi ra ngoài lấy tin tình báo

Bên ngoài, Tuyết Đình bước nhanh vào 1 quán bar 

Tuyết Đình bước vào quán bar với dáng vẻ tự tin, đôi mắt lạnh lùng quét một lượt qua không gian ồn ào nhưng không kém phần nguy hiểm. Quán bar nằm ở một góc khuất trong thành phố, nơi được biết đến như điểm giao dịch ngầm của nhiều thế lực. Ánh sáng mờ ảo từ những chiếc đèn neon, tiếng nhạc dồn dập và mùi rượu mạnh tạo nên một bầu không khí đặc quánh, đầy u ám.

Cô bước đến quầy bar, chọn một vị trí không quá nổi bật nhưng đủ để quan sát xung quanh. Người pha chế, một người đàn ông trung niên với ánh mắt sắc lạnh, tiến lại gần.

"Cô muốn dùng gì?"

Tuyết Đình khẽ mỉm cười, nhưng ánh mắt thì sắc bén. "Silver Moon, không đá."

Người pha chế thoáng khựng lại, ánh mắt dò xét cô gái trước mặt. Nhưng không nói gì thêm, ông ta quay lưng, pha chế đồ uống và đặt ly rượu trước mặt cô. Dưới đáy ly, một mảnh giấy nhỏ được ép chặt vào thành ly.

Cầm ly rượu lên, Tuyết Đình khẽ nhấp một ngụm, ánh mắt vẫn như không để lộ điều gì. Khi nhấc ly xuống, cô lặng lẽ gỡ mảnh giấy ra và nhanh chóng đọc nội dung:

"Phòng VIP số 7. Họ đang chờ."

Không chần chừ, cô đứng dậy, chỉnh lại áo khoác và bước về phía dãy phòng VIP phía sau. Trước cánh cửa số 7, hai gã vệ sĩ cao lớn chặn đường cô.

"Cô là ai?"

Tuyết Đình không nói gì, chỉ đưa tay kéo nhẹ cổ tay áo để lộ một chiếc nhẫn bạc với ký hiệu bí mật của nhóm liên lạc. Hai gã đàn ông nhìn nhau rồi mở cửa, cho phép cô bước vào.

Bên trong căn phòng, một người đàn ông với gương mặt che khuất trong bóng tối đang ngồi trên chiếc ghế lớn, bên cạnh là một chiếc bàn đầy những tệp tài liệu và máy tính.

"Cuối cùng cô cũng đến," người đàn ông nói, giọng trầm và đầy uy lực.

"Thông tin của tôi đâu?" Tuyết Đình thẳng thừng, không phí thời gian.

Người đàn ông nhếch môi, đẩy một tệp tài liệu về phía cô. "Cái cô cần đều ở đây. Nhưng hãy nhớ, thông tin này có giá của nó. Và tôi không chắc cô sẵn sàng trả."

Tuyết Đình nhìn tệp tài liệu, ánh mắt đầy cảnh giác. "Ông chỉ cần nói rõ giá, tôi sẽ tự quyết định."

Người đàn ông cúi người, nhấn mạnh từng chữ: "80 triệu"

tuyết đình: được đủ 80 triệu.........tiền vàng mã( cô nhả 1 con giao tem từ trong miệng ra rồi cứa đứt cổ người đối diện)

Người đàn ông chưa kịp phản ứng thì lưỡi dao sắc bén đã lướt qua cổ ông ta, để lại một đường cắt ngọt như dao cạo. Máu phun ra, nhuộm đỏ bàn làm việc và cả tệp tài liệu nằm trên đó. Ông ta đưa tay lên cổ, ánh mắt kinh hoàng nhìn Tuyết Đình trước khi ngã gục xuống ghế, hoàn toàn mất ý thức.

Tuyết Đình đứng thẳng người, ánh mắt lạnh lẽo không để lộ bất kỳ cảm xúc nào. Cô nhanh tay lục soát trên người ông ta, lấy đi một chiếc USB nhỏ giấu trong túi áo vest cùng một chiếc điện thoại đã được mã hóa.

"80 triệu tiền vàng mã là còn quá nhẹ cho ông," cô thì thầm, lau sạch lưỡi dao nhỏ trước khi nhét nó lại vào trong tay áo một cách kín đáo.

Cô nhanh chóng thu gom tài liệu và kiểm tra lại căn phòng, đảm bảo không để lại dấu vết nào có thể truy ngược lại mình. Trước khi rời đi, cô kéo mũ áo khoác lên, ánh mắt lạnh nhạt liếc qua thi thể của người đàn ông lần cuối.

 rời khỏi quán bar bằng lối sau

~ ống thông cống của thành phố

lan anh: ổ ôi làm gì mà nhanh thế

tuyết đình: câu này mình phải hỏi cậu đấy

lan anh: cậu giết người làm gì

tuyết đình: thông tin đúng rồi nhưng người giao dịch đâu phải người của mình

Lan Anh nhíu mày, ánh mắt hiện rõ sự lo lắng. "Cậu chắc chứ? Nếu không phải người của mình, thì hắn là ai? Lộ trình giao dịch bị rò rỉ à?"

Tuyết Đình vừa tháo găng tay vừa gật đầu. "Chắc chắn. Kẻ đó cố tình chơi một ván cờ hai mặt. Hắn nhận lệnh từ phe địch để lấy thông tin, sau đó định dùng giao dịch này làm bẫy kéo mình vào."

Lan Anh ngả người tựa vào tường, đôi tay khoanh trước ngực. "Nếu đã vậy, tại sao cậu không bắt hắn lại mà ra tay thẳng thừng như thế?"

Tuyết Đình nhìn cô bạn, ánh mắt sắc bén và đầy quyết đoán. "Hắn là mắt xích cuối, không đáng để lãng phí thời gian. Hơn nữa, để hắn sống chỉ khiến mọi thứ thêm phức tạp. Tôi đã lấy được USB và điện thoại của hắn, hai thứ đó đủ để lần ra đầu mối tiếp theo."

Lan Anh thở dài, lắc đầu bất lực. "Cậu lúc nào cũng vậy, lạnh lùng đến đáng sợ. Nhưng thôi, ít nhất cũng có chút tiến triển. Đưa đây, để mình xem thử trong USB có gì."

Tuyết Đình lấy chiếc USB từ túi áo ra, đưa cho Lan Anh. "Cậu cẩn thận. Nếu có mã độc hoặc bảo mật cao, đừng cố phá ngay, có thể sẽ tự động kích hoạt cơ chế hủy. có gì thính giáo chủ nhiệm cậu đi"

lan anh: chủ nhiệm mình không ở đây. để đó mình lo được

tuyết đình: ra ngoài rồi làm làm trong ống cống thế à

lan anh: ai bảo cậu cái này là ống cống

tuyết đình: ống gì cũng được ra đi bộ hết chỗ 2 gì

lan anh: oke

tuyết đình: phía bên dương tử hiên khôi phục ký ức cho anh ấy đi

lan anh: hả 

tuyết đình: mình kết thúc nằm vùng rồi khôi phục có sao đâu

lan anh: mình không học thôi miên xóa ký ức chuyên sâu cậu muốn đi mà làm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro