Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chap 16

~ buổi tối hôm đó

lưu tuyết đình: sách tôi để trên bàn anh xem chưa?

Dương Tử Hiên khẽ ngẩng đầu lên từ đống tài liệu, ánh mắt bình tĩnh nhưng cũng có chút bối rối: "À, tôi xem rồi. Sách của cô khá chi tiết, nhưng một số phần tôi cần thêm thời gian để nghiên cứu kỹ hơn."

Tuyết Đình nhướn mày, tiến lại gần bàn, cầm cuốn sách lên và lật một trang. "Vậy à? Có gì khó hiểu không?"

Dương Tử Hiên hơi ngập ngừng, rồi thở dài, giọng điềm tĩnh nhưng cũng không thiếu chút do dự: "Một vài đoạn về kỹ thuật, tôi thấy cần thêm sự hướng dẫn thực tế."

tuyết đình: ra đây tôi hướng dẫn anh

Tuyết Đình không nói nhiều, chỉ đơn giản đứng dậy, ánh mắt kiên quyết. Cô quay sang Dương Tử Hiên, giọng đầy quyết đoán: "Ra đây, tôi sẽ hướng dẫn anh."

Dương Tử Hiên nhìn cô một chút, rồi khẽ gật đầu, theo sau cô ra khỏi phòng làm việc. Mặc dù cảm thấy hơi căng thẳng, nhưng anh cũng nhận ra đây là cơ hội để học hỏi từ một người có kinh nghiệm như Tuyết Đình.

Họ bước đến khu vực huấn luyện gần đó, nơi đã được chuẩn bị sẵn các trang thiết bị. Tuyết Đình cầm một số dụng cụ trong tay, bắt đầu giải thích chi tiết các thao tác mà anh cần làm, từng động tác, từng bước một. Dương Tử Hiên chăm chú lắng nghe, cố gắng nắm bắt từng điểm quan trọng mà cô chỉ dẫn.

"Đừng vội, từ từ, tập từng bước một. Anh cần cảm nhận, không phải chỉ làm cho xong." Tuyết Đình nhấn mạnh, ánh mắt nghiêm túc nhưng cũng có chút gì đó mềm mại khi nhìn anh.

Dương Tử Hiên nhìn vào mắt cô, cảm giác như được tiếp thêm động lực. "Tôi hiểu rồi."

Cả hai tiếp tục tập luyện trong im lặng, chỉ có tiếng động của các dụng cụ và nhịp thở của họ hòa quyện vào không gian xung quanh.

tuyết đình: thật sự không có chuyện gì muốn hỏi tôi sao

dương tử hiên: em muốn nói gì?

tuyết đình: bỏ đi. sau khi tôi đi đồng nghiệp ở sở cảnh sát như thế nào

dương tử hiên: em không biết sao? họ khóc nguyên ngày đó?

tuyết đình: hả?

dương tử hiên: sau khi em đi được mấy ngày ở đó có 1 thông báo em chết vì phá an jj đó may đâu ai biết em đến đấy với thân phận pháp y để điều tra tham nhũng chứ

tuyết đình: còn anh sau khi nghe chuyện đó

dương tử hiên: người mình thích mất còn cười được sao?

tuyết đình: xin lỗi

tử hiên: là vì nhiệm vụ em dấu không sai.

tiếng điện thoại phá ngang bầu không khí

tuyết đình alo. lan anh sao vậy

lan anh: nhiệm vụ s156 cậu xử lý giúp mình

tuyết đình: ừ

~ 30 p sau

tử hiên: đây là đâu?

tuyết đình: rừng phòng hộ

tử hiên: nhiệm vụ là gì?

tuyết đình: anh không có trong nhiệm vụ này

tử hiên: vậy?

tuyết đình: tôi vào đây để giết người

Dương Tử Hiên đứng sững lại, ánh mắt anh mở to đầy ngạc nhiên

tuyết đình: đây vốn là nhiệm vụ thật của đặc vụ mà bám sát tôi vào đừng để lạc

Dương Tử Hiên vẫn chưa thể tiêu hóa hết lời nói của Tuyết Đình, ánh mắt anh ngập tràn sự bất ngờ và lo lắng. Anh bước nhanh theo, cố gắng bắt kịp cô trong bóng tối dày đặc của rừng phòng hộ.

tuyết đình: không phải anh phấn đấu vào đây để giết tội phạm sao? bây giờ sao lại có bộ mặt đó

t Anh hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh trong khi ánh mắt của Tuyết Đình không hề lay chuyển.

"Giết tội phạm, nhưng... không phải như thế này,"

tuyết đình: anh nghĩ nên giết như thế nào. suy nghĩ của anh ban đầu quá đơn giản nhưng đó chỉ là bề nổi mà thôi. có những chuyện biết rõ là họ làm nhưng không thể trực tiếp đưa ra ánh sáng thì âm thầm định tội và xử lý là được nếu có j cũng bắt giữ rồi bắt giết ngay tại chỗ thì cần điệp viên như chúng ta làm cái gì, phân cấp s, a, b làm gì gộp vào làm cảnh sát không phải tốt rồi sao? đặc vụ có 2 nhiệm vụ chính 1 thăm dò vào nơi cảnh sát không thể và thay nhà nước giết những người cần thiết

tử hiên: do cấp trên chỉ thị sao?

tuyết đình: tôi là s1 nắm trong tay quyền sinh sát tối cao những nhiệm vụ nhỏ nhoi này hiếm khi tôi đụng tay vào vốn nó là của s1 tập sự, a1 không phải tôi lên khi chấp hành nhiệm vụ kiểu này tôi là người ra quyết định

Dương Tử Hiên im lặng một lúc, ánh mắt anh nhìn theo cô, rồi lẩm bẩm: "Vậy nếu cô là người ra quyết định, thì trách nhiệm cũng sẽ do cô gánh vác."

Tuyết Đình không đáp lại, nhưng một chút nụ cười lạnh lẽo thoáng qua trên môi cô. Cô biết Dương Tử Hiên vẫn chưa hoàn toàn hiểu được công việc và những quyết định cô phải đưa ra, nhưng đó là phần của một đặc vụ, một phần của công lý mà họ theo đuổi.

"Không phải tất cả những gì chúng ta làm đều có thể giải thích đơn giản, Tử Hiên," Tuyết Đình nói, giọng cô vẫn không hề mềm mỏng. "Công lý không phải lúc nào cũng trắng đen. Đôi khi, chúng ta phải chọn những con đường mà xã hội không thể nhìn thấy."

Tuyết Đình rảo bước, không chút chần chừ. Cô nhìn về phía người canh gác, đang mải mê đứng dựa vào một khúc gỗ lớn cách đó không xa. Với một động tác điêu luyện, cô rút dao từ thắt lưng và ném mạnh về phía mục tiêu.

Con dao bay vút qua không trung, xoáy nhẹ theo lực tay của Tuyết Đình, rồi đâm thẳng vào tim của người gác. Một tiếng "phập" vang lên khi dao cắm vào cơ thể hắn, khiến hắn không kịp phản ứng, chỉ kịp nhìn xuống vết thương rồi ngã gục.

Tuyết Đình không tỏ ra một chút cảm xúc nào khi hành động đã xong xuôi. Cô quay đầu lại, nhìn Dương Tử Hiên với ánh mắt sắc lạnh: "Đến rồi, tôi sẽ cho anh thấy cách mà S1 hành động trong bóng tối."

Dương Tử Hiên vẫn đứng bất động, những gì vừa chứng kiến khiến anh không khỏi hoang mang và căng thẳng. Mọi thứ diễn ra quá nhanh, quá dứt khoát, khiến anh không kịp thở.

~ đến gần 1 túp lều cô rút con dao lên

Tuyết Đình tiến gần hơn đến túp lều, tay vẫn cầm chắc con dao sắc bén. Cô lặng lẽ quan sát những bóng người bên trong, đang ngủ say. Trong khi Dương Tử Hiên còn đang lúng túng, cô không hề do dự.

"Tội phạm ngủ say như chết nhỉ?" Tuyết Đình khẽ lẩm bẩm, rồi nhẹ nhàng đá một hòn đá nhỏ vào lều. Tiếng đá va chạm vào thành lều vang lên trong đêm tối, làm những người bên trong giật mình, bắt đầu thức giấc.

Cô đảo mắt sang Dương Tử Hiên, nhẹ nhàng nói: "8 người, anh luyện võ đi. Nói xong là cô sẽ di chuyển ngay."

Vừa dứt lời, Tuyết Đình đã nhảy vọt lên cành cây gần đó, thân hình nhanh nhẹn như một con báo, chỉ để lại một khoảng không im lặng và mờ mịt trong bóng đêm. Cô dõi theo từ trên cao, quan sát những người tội phạm đang lúng túng tỉnh dậy và chuẩn bị ứng phó.

Dương Tử Hiên đứng dưới, mắt vẫn không rời khỏi những người trong lều đang dần tỉnh lại. Anh nắm chặt tay, quyết tâm không để lộ sự lo lắng trong mắt. Tuyết Đình đã lên cành cây, lặng lẽ quan sát từ trên cao, và giờ anh phải tự xử lý tình hình dưới mặt đất.

Chỉ trong tích tắc, 8 tên tội phạm đã đứng dậy, mơ màng nhìn xung quanh, không biết chuyện gì đang xảy ra. Dương Tử Hiên bước lên, chân vẫn vững vàng như thể đã biết trước mọi tình huống.

"Đến lúc rồi," anh thì thầm, không còn lưỡng lự. Anh lao vào, ra tay với tốc độ cực nhanh, từng động tác như thể đã được luyện tập vô số lần. Mỗi cú đấm, mỗi cú đá đều đầy chính xác và hiệu quả. Dưới ánh trăng mờ ảo, cơ thể anh lướt đi như một bóng ma, chẳng mấy chốc đã hạ gục được ba tên tội phạm.

Trong khi đó, từ trên cành cây, Tuyết Đình quan sát tất cả, không tỏ ra chút cảm xúc nào. Cô biết mọi thứ đều đang diễn ra đúng như kế hoạch. Một con dao nhỏ lóe sáng trong tay cô, sẵn sàng để kết liễu những tên còn lại nếu cần thiết.

Dương Tử Hiên liên tiếp ra tay, những tên tội phạm còn lại bắt đầu nhận thức được sự nguy hiểm, nhưng đã quá muộn. Anh như một cơn lốc, hạ gục từng tên, một cách dễ dàng và nhanh chóng. Tuyết Đình nhìn xuống, đôi mắt sắc bén không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào.

"Anh làm rất tốt," cô nói, từ trên cao nhìn xuống Dương Tử Hiên

" giết đi"

Dương Tử Hiên dừng lại, đôi mắt anh vẫn không rời khỏi những tên tội phạm đang quỳ rạp xuống đất, khuôn mặt họ hiện rõ sự hoảng loạn. Tuyết Đình từ trên cành cây nhìn xuống, ánh mắt lạnh lùng và không có chút do dự.

"Giết đi," cô ra lệnh, giọng điệu bình thản như thể đang nói về một việc hết sức bình thường.

Dương Tử Hiên đứng bất động trong giây lát, đôi tay nắm chặt, nhưng rồi anh thở dài, cảm giác mâu thuẫn lướt qua trong lòng. Anh không thể phủ nhận, nhiệm vụ này không chỉ là việc thực thi lệnh, mà còn là bài học về bản thân. Tuyết Đình đã sớm chuẩn bị tinh thần cho những khoảnh khắc như thế này, nhưng đối với anh, việc ra tay không phải lúc nào cũng dễ dàng.

Xin lỗi về sự thiếu sót. Dưới đây là phiên bản chỉnh sửa theo yêu cầu của bạn:

Dương Tử Hiên đứng trước mặt những tên tội phạm, tay nắm chặt con dao. Bọn chúng quỳ xuống, vẻ mặt đầy hoảng loạn, mắt mở to như muốn cầu xin sự sống. Một vài tên thậm chí vội vàng quỳ xuống, tay đưa ra, miệng lắp bắp:

"Xin... xin cô tha cho chúng tôi... chúng tôi chỉ làm theo lệnh... xin đừng giết chúng tôi..."

"Chúng tôi có thể cung cấp thông tin... chúng tôi có thể giúp đỡ... đừng giết chúng tôi...!"

Tiếng cầu xin vang lên trong không khí, nhưng Dương Tử Hiên không quay lại nhìn họ, ánh mắt anh vẫn chăm chú vào những tên tội phạm đang cố gắng van xin sự sống.

Tuyết Đình từ trên cành cây nhìn xuống, giọng cô lạnh như băng: "Biết trước sao còn làm? Những kẻ như các ngươi, dù có cầu xin cũng chẳng thể thay đổi được gì."

Bọn tội phạm hoảng loạn, một tên liền quỳ sụp xuống đất, giọng lạc đi: "Xin cô, tha cho chúng tôi... Chúng tôi... không còn cách nào khác, xin cô... đừng giết chúng tôi."

Những tên còn lại không dám nói thêm, chỉ im lặng, đôi mắt nhìn Dương Tử Hiên với vẻ van nài, sợ hãi đến cực độ. Một tên nữa yếu ớt cất tiếng:

"Chúng tôi... có thể hợp tác... cung cấp thông tin... sẽ làm tất cả... xin đừng giết."

Dương Tử Hiên không đáp, tay cầm dao siết chặt. Tuyết Đình vẫn đứng im, mắt không rời khỏi anh, như thể đang kiểm tra khả năng ra quyết định của anh.

"Đừng để tôi phải nhắc lại," Tuyết Đình tiếp tục, giọng điệu không chút thương xót. "Quyết định của các ngươi đã quá muộn. Giết đi."

Dưới cái nhìn lạnh lùng của cô, Dương Tử Hiên nâng con dao lên

tuyết đình: khoan đã.

Bất ngờ, 8 chiếc phi tiêu sắc nhọn vút qua không trung, cắt đứt dây trói của bọn tội phạm. Khi họ vừa định vùng dậy, một tia sáng lóe lên từ súng mà Tuyết Đình vừa rút ra. Cô bình thản chỉ vào bọn tội phạm, giọng điệu đầy uy lực:

Tuyết Đình: "8 người các ngươi đánh nhau. Ai sống, người đó sẽ được thả." 1con dao được vứt ra trước mặt họ

Không khí căng thẳng, bọn tội phạm nhìn nhau đầy hoang mang. Một vài tên định đứng dậy nhưng lại sợ hãi trước nòng súng của Tuyết Đình. Tuyết Đình không hề có chút do dự, chỉ chờ xem bọn chúng sẽ phản ứng ra sao.

Dương Tử Hiên đứng im lặng, ánh mắt anh lạnh lùng quan sát mọi động tĩnh, không lên tiếng, nhưng tâm trí anh vẫn vẩn vơ với sự lạnh lùng của Tuyết Đình và cách cô ra quyết định trong từng tình huống.

Tuyết Đình không thèm quay lại nhìn anh, mắt cô vẫn khóa chặt vào bọn tội phạm. "Bắt đầu đi," cô nói, giọng kiên quyết.

Một trận hỗn loạn nổ ra khi bọn tội phạm lao vào nhau, từng đòn tấn công và phản công vang lên trong bóng tối. Cô chỉ đứng quan sát, không chen vào. Mọi thứ đều được quyết định bởi sự sống còn của họ.

Dương Tử Hiên quan sát, đôi mắt anh lạnh lùng, không hề chớp lấy một lần. Anh đã quen với sự tàn nhẫn, nhưng lần này, có một thứ gì đó trong ánh mắt anh khiến anh cảm thấy lạ lẫm. Anh không thể phủ nhận rằng, cách Tuyết Đình xử lý mọi thứ rất dứt khoát, rất đáng sợ.

Mỗi cú đấm của bọn tội phạm vang lên như một tiếng nổ trong không gian tĩnh lặng, nhưng khi sự đấu tranh bắt đầu đi đến hồi kết, người sống sót chỉ có thể đứng thở hổn hển, nhìn những người đồng đội đã ngã xuống dưới đất.

Tuyết Đình nhìn Dương Tử Hiên, không nói gì. Cô biết anh đang quan sát mọi thứ, nhưng giờ không phải là lúc để giải thích hay hỏi han.

Khi trận đấu đã gần kết thúc, chỉ còn lại một vài tên tội phạm đứng thở hổn hển, Tuyết Đình hạ súng xuống, ánh mắt sắc lạnh nhìn vào những tên tội phạm còn lại:

Tuyết Đình: "Chỉ có một người được thả. Những người còn lại... các anh biết kết quả."

Cô không cần nói thêm nữa. Cả không gian dường như tĩnh lặng hơn, chỉ còn lại tiếng thở dốc của những kẻ đã bị đánh bại. Bọn chúng nhìn nhau, đôi mắt đầy sự sợ hãi và hối hận, nhưng giờ thì đã muộn.

Dương Tử Hiên tiến lên, không hề có một biểu cảm nào trên mặt. Anh không lên tiếng, chỉ quan sát, đã quen với những quyết định khó khăn mà đặc vụ như Tuyết Đình phải đưa ra.

Khi tất cả đã yên lặng, Tuyết Đình chỉ một tay về phía một tên tội phạm sống sót duy nhất, ánh mắt không hề thay đổi

Tuyết Đình không hề lùi bước, đôi mắt vẫn lạnh lùng và dứt khoát. Khi cô chỉ tay về phía tên tội phạm sống sót duy nhất, 7 chiếc phi tiêu sắc nhọn vụt qua không trung, mỗi chiếc cắm phập vào người một tên tội phạm còn lại, kết thúc cuộc sống của chúng trong tích tắc.

Tiếng động duy nhất trong đêm là âm thanh những thân thể nặng nề đổ xuống đất. Không còn tiếng la hét hay van xin nữa, chỉ còn lại sự im lặng bao trùm. Dương Tử Hiên vẫn đứng bên cạnh, không biểu lộ cảm xúc. Anh đã quá quen với cảnh tượng này, nhưng vẫn không thể hoàn toàn làm chủ được cảm giác của mình.

Tên tội phạm duy nhất còn sống sót, mắt trợn trừng, thân thể run rẩy, đứng bất động dưới cái nhìn sắc lạnh của Tuyết Đình.

tuyết đình: đi thôi

Dương Tử Hiên: "Thả người thật sao?"

Tuyết Đình không hề dừng lại, giọng cô vẫn lạnh lùng, không có chút gì gọi là thương cảm: "Hơ, không."

Tên tội phạm còn sót lại đột ngột quỳ rạp xuống đất, tay ôm chặt ngực, khuôn mặt méo mó vì đau đớn. Hắn gào lên trong cơn tuyệt vọng, nhưng giọng nói lại nghẹn lại trong cổ họng.

tử hiên: em làm gì vậy

tuyết đình: 1 chút độc trên dao thôi mà về thôi mai cho anh giải phẫu mấy cái thi thể này

tử hiên: độc gì vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro