Chương 1.2: [H] [18+] Chuyện cũ thoảng qua như áng mây trôi
Đàm Đài Tẫn ôm nàng đi vào phòng nằm trên giường, một tay khống chế bả vai nàng, một tay xé dây áo của nàng, ngậm trên tai nàng, mùi hương cơ thể của nàng giống như kịch độc, hấp dẫn chàng trầm luân. "Dù sao tất cả mọi người đều cho rằng chúng ta điên loan đảo phượng một đêm, chúng ta cũng nên như bọn họ mong muốn không phải sao?"
Giọng điệu ngả ngớn như vậy, Lê Tô Tô chỉ có thể cắn môi nuốt xuống nức nở.
Trời tháng bảy không lạnh, mặc cũng không nhiều đồ. Đàm Đài Tẫn xuống tay không chút lưu tình, rất nhanh liền lột sạch nàng. Dưới ánh trăng kia, làn da hồng như son phấn của nàng bởi vì động tình, huyết mạch dâng trào lên một tầng phấn nhàn nhạt, rất có hương vị câu người.
Chàng kéo thắt lưng xuống, cởi áo bào ra, ánh trăng ngoài cửa sổ không biết từ lúc nào trở nên mê loạn, chàng vớt lên một chân của nàng, đặt mình vào lòng chân nàng. nàng hơi có chút không được tự nhiên run rẩy đẩy nàng đi, nhưng cũng không xin tha thứ.
Tuy rằng trong tương lai bọn họ thành hôn đã lâu, nhưng đó là thân thể cùng ý thức của nàng, thân thể quá khứ này là chính mình chuyển thể hơn nữa chưa từng cùng Đàm Đài Tẫn quá khứ có cử chỉ thân mật như vậy.
Tâm loạn như ma, cả người căng thẳng, trái tim bị gãi càng ngày càng ngứa, lửa trong cơ thể càng ngày càng mạnh. Dục vọng lưu hoành, lý trí liên tiếp bại lui.
Cuối cùng, chàng nắm chặt tay nàng, trong ánh mắt chờ mong và thấp thỏm của nàng, khóe mắt đỏ rực. Chàng cắn răng nói: "Muốn ta dừng lại, hãy dùng sức đẩy ta ra. "
Lê Tô Tô chôn ở cổ Đàm Đài Tẫn, tinh tế mút lấy da thịt trắng nõn của Đàm Đài Tẫn, tay không cam lòng rảnh rỗi vươn tới cổ áo, dùng sức kéo ra, lồng ngực cường tráng lộ ra. Sự dụ dỗ đó khiến tim cô không thể yên ổn ở ngay trước mắt, Lê Tô Tô làm sao nhịn được, liếm hai bên trực tiếp ngậm vào trong miệng, chậm rãi mút.
Yết hầu Đàm Đài Tẫn lên lên xuống xuống, một màn dâm mỹ này khiến chàng càng trầm luân. Chàng ngửi được một hương thơm rất dễ ngửi, hoa hợp hoan cùng đàm hoa, liền run rẩy đưa tay, ôm lấy eo Lê Tô Tô, vùi đầu vào trong hoa anh đào trong làn sóng trắng tuyết kia.
Lê Tô Tô phát ra tiếng rên rỉ vụn vặt, đưa tay vòng quanh chàng, ôn nhu tiếp nhận chàng, để mặc chàng càn quấy.
Chàng liền nắm eo nàng, nhấc nàng xuống, thoáng cái vọt thẳng dưới tận cùng. Lần này vào vừa sâu vừa mạnh, làm Tô Tô run rẩy vài cái, bắp chân dùng sức kẹp eo bụng chàng, co rút một trận.
Đàm Đài Tẫn lo lắng cho nàng: "Có đau không?" "
Lê Tô Tô lắc đầu: "Không đau lắm. "
Chàng thấy nàng chịu đựng được, từ từ bắt đầu luận động.
Nơi đó vốn nhạy cảm lại yếu ớt, chàng nhẹ nhàng động một chút, Lê Tô Tô nhịn không được kêu lên một tiếng, dần dần Đàm Đài Tẫn không còn thỏa mãn nữa, luận động càng ngày càng nhanh, cắm vào càng ngày càng mạnh, thỉnh thoảng phát ra tiếng thở dài nhẹ nhõm.
Giường phát ra tiếng kêu kêu ọp ẹp, Lê Tô Tô cảm thấy bị khoái cảm ùn ùn kéo đến bức điên, cả người giống như bị chàng bóc trần, quá kích thích, quá nhiều...
Nàng thở hổn hển như sắp sụp đổ: "Ưm a —— a ——"
Đàm Đài Tẫn nắm lấy eo nàng, hướng lên trên nghịch ngợm, nàng phát ra tiếng rên rỉ kiều mị, nghẹn ngào và run rẩy
Quá nhanh.
Quá mạnh.
Mỗi một lần người đàn ông đâm vào, đều sâu đến mức muốn chọc vào trong cùng. Dũng mãnh đến mức Lê Tô Tô cảm thấy cơ đùi bắt đầu rã rời, dần dần không chịu đựng nổi, mồ hôi trên người chảy xuống hội tụ ở bụng dưới, chảy đến hông, chảy đến chỗ giao hợp.
Lê Tô Tô khom người, ngửa cổ, nhìn thấy hai tấm màn che treo trên nóc giường. Nàng cảm thấy bị dục vọng đập nát, cũng cảm thấy mình sắp bị Đàm Đài Tẫn dập nát, nàng run rẩy đưa tay bắt lấy màn che, miễn cưỡng ổn định chính mình.
Đàm Đài Tẫn lần lượt đi vào đến cùng, bị cái miệng nhỏ nhắn phía dưới nàng ngậm, ngậm đến nóng ẩm và sảng khoái. Trong thời khắc cực lạc này, hoàn toàn không còn lý trí, kêu lên một tiếng, dùng sức chống đẩy lên trên.
Động tác càng ngày càng nhanh, lực đạo càng ngày càng mạnh, hông luận động không ngừng. Cái này trách không được chàng, Tô Tô vốn là người chàng để ở trong tim, yêu thích vô cùng.Cùng người yêu làm chuyện vui vẻ nhất, không có mấy nam nhân có thể giữ nổi lý trí.
Lúc đầu Tô Tô còn có thể cầu xin tha thứ, về sau ngay cả cầu xin tha thứ cũng không phát ra được tiếng, cuối cùng chỉ có thể nhắm mắt lại từ trong mũi phát ra tiếng hừ nhẹ. Cho dù hừ nhẹ kia, cũng trăm chuyển ngàn hồi, mị đến tiêu hồn.
Đến tận cuối cùng, "Đừng, đừng đến." "Nàng muốn khóc, đáng thương quay đầu lại, bàn tay nhỏ bé đặt ở trên cái bụng trắng nõn.
Chàng không để ý tới, hạ thân còn chặt chẽ cắm vào, lồng ngực phập phập phồng phồng, cả người phủ đầy một tầng mồ hôi, ánh nến chiếu rọi như ánh đèn lồng.
Lê Tô Tô nhận thua, Đàm Đài Tẫn quá lợi hại, nàng vừa mới phá thân, có chút chịu không nổi.
Cô há miệng, dùng răng nanh nhỏ nhắn cắn môi dưới, cầu xin anh: "Đài Tẫn... Ta không thể chịu đựng được nữa, đừng đến. "
Đàm Đài Tẫn hít sâu một hơi, ý thức được nàng đau, cắn răng dùng sức rút ra, hôn lên thái dương mồ hôi của cô, "Nó làm đau nàng sao? "
Mồ hôi của Đàm Đài Tẫn từng giọt từng giọt rơi xuống, ôm nàng đau lòng hôn lại, "Ta xin lỗi. "
Chàng ôm nàng vào lồng ngực, hai người sóng vai nằm trên giường lộn xộn, để nàng tựa đầu vào ngực chàng, nghe nhịp tim chàng đập.
Chàng đã rất hạnh phúc, rốt cuộc họ có rất nhiều "lần sau".
Hai người cứ như vậy, lấy ý thức của một đôi phu thê thâm niên, một lần nữa trải nghiệm cảm thụ lần đầu tiên của vợ chồng.
Một nụ hôn rõ ràng mang theo ý mê hoặc, cắt đứt hồi ức, lúc này Lê Tô Tô đã bị mê hoặc đến thất điên bát đảo, còn nghe thấy Đàm Đài Tẫn nằm bên tai nàng ý cười khẽ: "Ngày mai Tiêu Lẫm cũng sẽ đến tham gia hôn lễ của chúng ta, nàng nói nếu chuyện của chúng ta bị Tiêu Lẫm phát hiện, hắn ta có thể mặc tội danh cho nàng, nói nàng cấu kết với chắt tử, tư thông địch quốc hay không? "
Tám chữ cuối cùng trong lời nói kéo dài vừa chậm, còn nhiều lần nhắc tới Tiêu Lẫm, không hiểu sao lại ghen tuông. Rất nhiều năm không thấy Đàm Đài Tẫn ghen tuông, có chút hoài niệm. Lê Tô Tô nhịn không được trước tiên cong hai mắt cười rộ lên, ở trong ngực chàng lắc lư một đôi chân ngọc, nhưng chờ đến lúc muốn phản kháng, đã không còn kịp rồi.
Kỳ thật trở lại trong khoảng thời gian qua, ngoại trừ khôi phục pháp lực tìm kiếm thời cơ trở về, cùng với đi hết quỹ thời gian đã định ra, cuộc sống của hai người trôi qua thật sự... Khụ, thật là khó coi.
Quá hiếm khi không có công vụ ở Ma Vực chờ đợi, cũng không có A Mật nghịch ngợm phá phách các loại rồng đen đến quấy nhiễu bọn họ. Ngoại trừ nghiêm túc chuẩn bị hôn lễ, Lê Tô Tô nghiêm trọng hoài nghi Đàm Đài Tẫn hận không thể ở trên giường bất động.
Ngoài miệng nói là muốn ôn lại thời gian tốt đẹp gì đó, kỳ thật thời gian khác như thế nào cũng không có ấn tượng gì, trong đầu đều là thời gian kiều diễm khi dễ nàng, đường đường là Phượng Hoàng thần nữ lại bị Ma thần chơi đùa không ngừng.
Buổi chiều hôm đó thật sự bị chàng quấn quýt đến phiền, Lê Tô Tô liền uy hiếp chàng sau khi trở về cùng nữ nhi A Mật quyền thị tẩm phải giảm đi một nửa, mới có thể trộm được nửa ngày còn lại an yên. Lê Tô Tô vừa xoa xoa thắt lưng đau đớn vừa khiển trách chàng: "Ngày thường ở Ma Vực, cũng không thấy chàng chán ngấy như vậy a, mấy ngày nay sao lại như vậy..." Lời sau khó có thể mở miệng, đành phải dùng ánh mắt trừng lên chàng để thay thế.
Đàm Đài Tẫn trả lời thành thật mà thiếu đánh: "Ở trước mắt mọi người Diệp gia cùng Tiêu Lẫm, cảm thấy thật kích thích. "
Rõ ràng vẫn nhớ đến Tiêu Lẫm, vẫn ăn dấm của Tiêu Lẫm.
Vì thế ngày đại hôn, Ma Quân Đàm Đài Tẫn mặc hôn phục hăng hái nghênh đón hoàng tử Tiêu Lẫm đến tham gia hôn lễ. Dung nhan tùy tú như ngọc, tinh thần hưng phấn cao độ ẩn trong đôi lông mày và nụ cười khiến chàng trở thành thanh niên chói lọi nhất trong tiệc cưới. Hầu như làm cho người ta nhìn thấy không ra đây là một chắt tử nhiều năm bị khi nhục trong lãnh cung địch quốc, càng giống như đế vương vênh váo hung hăng.
Tân nương tử của hôm nay là vị trong tin đồn si luyến thành cuồng với Lục hoàng tử Tiêu Lẫm - Diệp nhị tiểu thư. Cũng không có tân khách trong tưởng tượng vô cùng cực lực chán ghét hôn lễ này, yên lặng cùng chú rể sóng vai đứng chung một chỗ, hành lễ liền vào động phòng.
Tiêu Lẫm đứng ở một bên, nhìn đôi tân nương tân lang này đi ngang qua, khuôn mặt tân nương che dấu dưới khăn hỉ, thỉnh thoảng gió nhẹ thổi lên một góc mới có thể nhìn thấy đôi môi đỏ mọng tươi sáng khẽ nhếch lên. Đàm Đài Tẫn đi ngang qua hơi nghiêng mặt, trong mắt không chút che dấu lóe ra nụ cười châm chọc sau đó, làm hắn khó nắm bắt được.
Trong hôn phòng để bàn, đầu giường thậm chí góc tường, đều là hàng nến mừng màu đỏ, trong phòng điểm sáng nhuộm thành một mảnh, dường như làm cho người ta có chút choáng váng. Lều đổi thành màu đỏ kiều diễm, Lê Tô Tô ngoan ngoãn ngồi trên giường không nhúc nhích, giống như đóa hoa tươi sáng xinh đẹp nhất trong thế giới sắc đỏ đầy hoan hỉ này.
Đàm Đài Tẫn khơi chùm đầu tân nương lên, nhìn thấy đôi mắt mỉm cười của Lê Tô Tô, trong lòng có chút thấp thỏm cuối cùng cũng an ổn lại, khóe miệng nhếch lên.
Hỉ nương ở một bên nói lời chúc mừng, bọn họ uống rượu hợp, Hỉ Nương cười đến không khép miệng lại được nói: "Tân nương kết tóc. "
Tô Tô dùng kéo bạc cắt bỏ một sợi tóc nhỏ của mình và Đàm Đài Tẫn, dùng sợi chỉ đỏ buộc lại với nhau, hai người đồng thanh niệm: "Kết tóc làm vợ chồng, ân ái đôi bên không nghi ngờ gì. Nguyện vì liên lý chi, đầu bạc không rời. "
Hai bó tóc được kết lại với nhau và đặt chúng trong một hộp gỗ màu đỏ.
Hỉ Nương biết xuân tiêu một khắc đáng giá ngàn vàng, thức thời yên lặng lui ra ngoài.
Đàm Đài Tẫn vung tay áo chém dập một nửa nến dọc theo đường. Trong phòng lập tức tối sầm lại, chỉ có xung quanh giường bọn họ là sáng. Ánh sáng vàng nhạt chiếu rọi mặt tơ tằm màu đỏ tươi, tỏa ra ánh sáng ấm áp.
Chàng vén mũ lên, lộ ra khuôn mặt Tô Tô trang điểm đỏ ừng. Kim Phượng Hàm Châu trên mặt, đuôi phượng xâu chuỗi bảo thạch châu tinh xảo tỉ mỉ, những hạt đá quý màu đỏ vừa in trên những bông hoa đỏ tươi. Hai đôi mắt nàng sáng ngời, đuôi mắt cùng hai má đều là màu đỏ ửng đỏ say lòng người, nữ tử vào thời khắc này, trên mặt đều mang theo một tia quyến rũ bình thường không lộ ra, giống như một đóa hoa đào mềm mại thành tinh.
Đàm Đài Tẫn nhìn mặt nàng từ lâu, hồi lâu, đáy mắt hiện ra ý cười thỏa mãn xoay người chậm rãi ngồi ở bên cạnh nàng, nắm lấy ngón tay nàng, đặt ở bên môi hôn môi, "Tô Tô, ngày hôm nay, ta đã chờ quá lâu. "
Dưới ánh nến khiêu khích, Tô Tô trang điểm lấp lánh, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt thanh tú của hắn, "Diệp gia nhị tiểu thư Diệp Tịch Vụ, vĩnh viễn đều là thê tử của Hoàng tử Cảnh Quốc. "
Hôm nay là đêm động phòng hoa chúc của bọn họ, tuy rằng không phải là lần đầu tiên, nhưng tâm tình không giống nhau. Đuôi mắt nàng hàm xuân, chàng chống người ở phía trên nàng, nàng không chịu nổi sự trống rỗng trong ngực, ngoắc tay kéo hắn xuống, bí bí mật mật cùng hắn dán cùng một chỗ.
Đàm Đài Tẫn thích hôn nàng, cho dù cái gì cũng không làm, chỉ là đơn thuần hôn môi, đối với chàng mà nói cũng là khoái hoạt lớn lao. Nghiền cánh môi, ôm đầu lưỡi, dây dưa nuốt xuống, hô hấp ngọt ngào giao hòa. Ngọn lửa của khoái cảm đốt cháy lý trí vô dụng, quan trọng nhất là, hôn nàng còn mang đến một loại khoái cảm giống như chuyện thông thường.
Trần truồng nằm cùng một chỗ, họ liền chui vào chăn rất ấm áp. Chàng phủ lên người nàng. Chăm chú hôn nàng, từ xương quai xanh đi xuống. Chàng dọc theo cái cổ mềm mại của nàng đi xuống phía dưới, quả anh đào trên đỉnh núi rất mềm mại ẩm ướt, dưới chân núi mềm mại mịn màng, trong sơn cốc đã nổi lên dòng suối. Đầu lưỡi khẽ quét, là mùi mê say, chàng phấn khởi như uống rượu mạnh đốt yết hầu.
Lê Tô Tô nắm chặt bả vai chàng, ánh mắt mê ly nhìn cuối giường, hơi nhếch môi đỏ mọng thở dốc, cảm thấy mình biến thành một con cá thiếu nước, sợ hãi cái gì, lại khát vọng cái gì, vội vội vàng vàng. Chàng lấy môi lưỡi bắt đầu đào sâu, khiến cho dòng suối càng thêm dồi dào, sau đó bọc lấy một hạt ngọc châu giữa dòng suối mút qua lại đè ép.
Nàng dồn dập hít vào, thoáng chốc đại não trống rỗng, giống như hít thở không thông cong người đứng dậy, giữa răng tràn ra tiếng khóc kiều mị.
Dưới ảnh hưởng của rượu ngon, các giác quan hết sức rõ ràng, ngón chân mượt mà căng thẳng, gót chân chà đút ga trải giường, sau đó toàn bộ thân thể đều nhẹ nhàng run rẩy, có cái gì từ trong thân thể tuôn ra, giống như tình dục hóa thành cá bọc đầy nước.
Sau đó chàng chậm rãi tiến vào, không chút thương tiếc đi vào chỗ sâu nhất, cúi đầu hôn nàng.
Cảm giác bị lấp đầy là kinh tâm động phách, thân thể giống như bị làm hỏng. Nàng thở hổn hển nói đau, chàng thấp giọng dỗ dành nàng. Khí lực lại nửa phần không giảm, đau đớn cùng tê dại dọc theo lòng bàn chân nhanh chóng lan tràn đến toàn thân, tiếng rên rỉ của nàng bị đụng đến đứt quãng, giường cũng kêu lên, không biết qua bao lâu, trong phòng rốt cục trở về yên tĩnh...
Lúc mở mắt ra, đã qua thời gian thỉnh an các trưởng bối trong nhà. Đàm Đài Tẫn rũ mắt nhìn thê tử nũng nịu, giờ phút này cả người ở trong lòng chàng, đừng nói là thoải mái cỡ nào. Tóc nàng đen dày, hai má ẩm ướt, khí sắc tốt như quả trứng gà vừa mới vớt ra khỏi nồi.
Chàng hài lòng gật gật đầu, khẽ cắn môi nàng một cái: "Còn buồn ngủ sao? "
Nhìn lời này hỏi, bọn họ hình như mới nghỉ ngơi hơn một canh giờ mà thôi, Lê Tô Tô hướng hắn cổ mặt, tuy nhiên trong mắt tất cả đều là ý cười, kiêu căng lên tiếng: "Thật buồn ngủ. "
Đàm Đài Tẫn ôm chặt nàng một chút, nói: "Ngủ đi, ta bồi nàng. "
Chàng đè nén ý cười bổ sung một câu: "Đợi ngủ no rồi, liền đổi thành nàng bồi ta. "
Editor: Mở ra thấy có vài đoạn chưa được dịch, nên mình quay trở lại dịch fic này rồi dịch các fic còn lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro