
" Đứng Yên Đó, Anh Tới. "
Tán Tỉnh Đối Thủ Trong Game!
Trương Hàm Thụy ghét cay ghét đắng cái tên Trương Quế Nguyên – kẻ mà hễ cậu vào game là kiểu gì cũng bị giết dưới tay hắn.
Mười trận thì chết đủ mười.
Vừa nhặt được súng, chưa kịp ngắm, đã đoàng một phát – màn hình tối đen, chữ đỏ hiện lên: Bạn đã bị TrQNg hạ gục.
Hàm Thụy đập bàn phím:
“Đcm, thằng khốn này ám tui hả?!”
Tức đến mức không chịu nổi, cậu quyết định trả thù bằng một kế hoạch không giống ai: giả gái để tiếp cận.
Thế là tài khoản mới xuất hiện: MèoConDễThương. Avatar thiếu nữ tóc dài, bio viết toàn mấy chữ đáng yêu. Hàm Thụy còn cẩn thận tập giả giọng ngọt ngào, mềm mại.
Đêm hôm đó, cậu gửi lời mời kết bạn với chính kẻ thù. Ai ngờ, Quế Nguyên đồng ý ngay.
Trận đầu tiên duo cùng nhau, Hàm Thụy vừa giả giọng vừa diễn sâu:
“Anh ơi… cứu em với…”
Bên kia im lặng vài giây, sau đó vang lên giọng nam trầm, mang chút lạnh nhạt:
“Đứng yên đó, anh tới.”
Hàm Thụy nhìn nhân vật trong game của Quế Nguyên chạy tới che chắn, nhường đồ, còn kiên nhẫn dẫn cậu đi loot. Trong lòng cậu hả hê vô cùng: Giết ông suốt mấy tháng trời, giờ ngoan ngoãn làm trâu bò cho bà đây rồi.
Cái Quế Nguyên kia, tất nhiên chưa hề biết “bé mèo” ngọt ngào mình đang cưng chiều thực ra là một thằng con trai đang ngồi cười hả hê sau màn hình.
___________________________
Từ hôm đó, Quế Nguyên đổi hẳn cách chơi. Trước đây hắn như kẻ săn mồi, mỗi trận đều nhảy khu đông người để săn mạng. Nhưng từ ngày có “MèoConDễThương”, hắn toàn chọn chỗ yên bình để loot đồ.
Hàm Thụy nhìn mà phì cười:
Đấy, trùm săn mạng cũng có ngày phải đi làm bảo mẫu. Tội nghiệp ghê.
Cậu còn cố tình giả vờ “gà mờ”, bắn thì hụt, chạy loạn xạ, rơi từ trên nóc xuống máu còn một nửa. Thế mà trận nào Quế Nguyên cũng không kêu ca, còn kiên nhẫn chữa máu, nhặt đồ đưa tận tay.
“Anh ơi, khẩu này bắn thế nào ạ?” – Hàm Thụy giả giọng trong trẻo.
“Nhấn giữ, đừng giật chuột.” – Quế Nguyên chậm rãi hướng dẫn.
“Hihi, em yếu quá, may có anh…”
“Ừ. Cứ để anh lo.”
Câu cuối cùng, giọng hắn bình thản nhưng lại mang chút gì đó… dịu dàng.
Ban đầu Hàm Thụy chỉ muốn trêu tức, nhưng nghe nhiều lần, tim cậu bỗng dưng loạn nhịp. Quái thật, mình là con trai, sao lại thấy hơi… ngại?
Những ngày sau, Quế Nguyên bắt đầu online đều đặn vào cùng một khung giờ. Chỉ cần Hàm Thụy chưa mời, hắn sẽ gửi lời mời trước. Trong trận, hễ Hàm Thụy bị bắn, hắn lao tới cứu ngay, cho dù có nguy cơ chết cả hai.
Một hôm, sau khi thắng top 1, màn hình hiện “Chiến thắng”, Hàm Thụy nghe giọng hắn trầm thấp vang lên:
“Mèo này.”
“Dạ…?” – Hàm Thụy cố giữ giọng ngọt.
“Em chơi với anh lâu chưa?”
“Chắc… mới thôi ạ.”
“Anh thấy mình hợp nhau. Em nghĩ sao?”
Hàm Thụy chết lặng. Ơ… không lẽ hắn định tán mình thật à?
Để không lộ, cậu bật cười giả vờ:
“Em cũng thấy anh tốt lắm, cảm ơn anh nhiều nha.”
Khoảnh khắc ấy, trong lòng lại có một chút rung động mơ hồ. Cậu ban đầu muốn trả thù, ai ngờ trò đùa dần biến thành… thứ gì đó nguy hiểm hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro