Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Nghi Lâm xuống núi

  Trong lúc đó, tại cung điện Thừa Đức của NNTG, Đông Phương Bất Bại cũng được mật thám về cấp báo tin tức đại lễ rửa tay chậu vàng của Lưu Chính Phong, đồng thời nàng ta cũng đã điều tra ra Khúc hữu sứ Khúc Dương của bổn giáo có giao tình rất thân thiết với Lưu Chính Phong, nghi ngờ bổn giáo bị bán đứng, Đông Phương âm thầm lên kế hoạch theo dõi để bắt một mẻ lưới tiêu diệt NNKP.

Trong số rất nhiều người đến tham dự đại lễ rửa tay chậu vàng của Lưu Chính Phong trong đó có cả một ni cô trẻ tuổi của xinh đẹp của phái Hằng Sơn có tên là Nghi Lâm cũng được sư phụ của mình là Định Dật sư thái phái tới tham dự. Cô gái trẻ tuổi này lên núi được Định Dật nhận nuôi từ nhỏ và dạy dỗ, nàng mồ côi cha mẹ trong một cuộc loạn lạc khi mới chỉ được vài tuổi, từ nhỏ đến giờ đã mười mấy năm trên núi nàng chưa từng xuống núi, dịp này được sư phụ phái đi, Nghi Lâm tỏ ra rất bất ngờ với thế giới phồn hoa bên ngoài. Hôm nay nàng do đi được một đoạn đường khá dài, Nghi Lâm tỏ ra mệt mỏi, nàng đang ngồi nghỉ trên một phiến đá lớn bên cạnh một con đường núi, mệt mỏi, lại thấy phiến đá khá rộng nên Nghi Lâm nằm luôn ra và nhắm mắt thiu thiu ngủ mất. Đúng lúc đó Lệnh Hồ Xung cũng đi gần đến nơi, chàng nhìn từ xa đã thấy bóng Nghi Lâm đang nằm nghỉ mát, chàng thầm nghĩ "Xem cánh ăn mặc như vậy, chắc là tiểu sư muội của phái Hằng Sơn, nhưng sao lại dám nằm nghỉ ngay bên vực núi như vậy, nhỡ gặp đạo tặc hay trượt chân ngã xuống núi thì có phải là oan uổng một đời không?" Đang mải nghĩ ngợi mấy chuyện linh tinh thì bỗng Lệnh Hồ Xung nghe thấy tiếng hét thất thanh của Nghi Lâm, nàng ta đang rơi xuống vực như một cục đá vậy, bây giờ có thi triển khinh công thì cũng chưa chắc cứu được ccoo gái này, nhưng thật may mắn đúng lúc đó thi một bóng đen bay vút từ dưới vực lên ôm lấy cô gái và bay trở lại phiến đá. Lệnh Hồ Xung thở phào nhẹ nhõm, chàng trai kia ân cần:

- Cô nương, cô không sao chứ.
- Đa tạ thí chủ tương cứu. – Nghi Lâm chắp tay cảm ơn
- Cô nương không cần khách sáo
- Đa tạ. – Nghi Lâm định tiếp tục lên đường thì cánh tay của hắn đã chặn nàng lại
- Cô nương, ta đã cứu cô, cô cứ như vậy mà bỏ đi sao. Ta thấy cô nương xinh đẹp như vậy, sao lại phải xuất gia. Thế này đi, cô gả cho ta được không. – Câu nói của hắn làm Nghi Lâm ngỡ ngàng
- Ngươi...ngươi nói bậy gì vậy? – Lệnh Hồ Xung đã định lên đường tiếp, nhưng nghe câu nói thô thiển của hắn, biết là tiểu sư muội kia lại gặp phải phường lưu manh rồi, chàng đành phải nán lại.
- Ha ha ha vạn lý độc hành Điền Bá Quang ta trước nay nói một là một, hai là hai. Ta nói cô gả cho ta thì tức là cô sẽ là của ta vậy.

Nghi Lâm tức giận đánh hắn một chưởng và nói "ngươi vô sỉ" nhưng Điền Bá Quang nhanh chóng đỡ lấy tay nàng rồi vòng ra phía sau ôm chặt lấy nàng, đồng thời điểm luôn mấy huyệt đạo của Nghi Lâm khiến nàng không sao cử động được cả tấm thân nàng dựa vào người hắn, lợi dụng cơ hội đó, một tay hắn vòng xuống xoa xoa lên cặp mông nàng cánh tay còn lại thì bóp bóp lấy bộ ngực của nàng qua lớp quần áo, hắn đưa mũi ngửi mùi hương thơm toát ra từ cơ thể nàng mà lòng ngất ngây miệng lẩm bẩm:

- Thơm quá, không ngờ nàng còn trẻ như vậy mà lại xinh đẹp và gợi cảm thế này, nếu không để cho ta thì để cho ai đây, nàng yên tâm, ta sẽ cho nàng hưởng những khoái cảm đời thường mà những ni cô như nàng chưa bao giờ được hưởng. – Hắn vưa nói, ban tay vừa khoái tra luồn vào trong mâm mê bộ ngực thơm nồng của Nghi Lâm. Nàng đang trân người, vẻ mặt chịu đựng bàn tay hắn đang xục xạo trong ngực nàng.

Hắn rút tay ra, vòng qua bế nàng lên tay đi phăm phăm lên phía trước, vừa đi vừa nói:

- Nào, chúng ta vò động phòng.

Lệnh Hồ Xung nhìn thấy, toan định lao ra cứu giúp, nhưng lại suy nghĩ "tên dâm tặc này, xem ra võ công cũng rất cao cường, ta có lẽ không phải là đối thủ của hắn, không thể liều mạng được, phải nghĩ cách khác", nghĩ vậy chàng đứng bên trong và nói vọng ra:

- Cuồng đồ to gan, ban ngày ban mặt mà dám bắt cóc con gái nhà lành cưỡng đoạt dân nữ
- Là ai, lén lén lút lút thì sao coi là anh hùng hảo hán được, có giỏi thì ra đây cho ta. – Điền Bá Quang miệng nói lớn nhưng cũng có phần run sợ, vội thả Nghi Lâm xuống để thủ thế xung quanh
- Ha ha, ta vốn chẳng phải là anh hùng hảo hán gì, ta là Dư Thương Hải của phái Thanh Thành.
- Thật, thật hay giả đây??
- Nếu ta gạt ngươi, Dư Thương Hải không phải là người mà là đồ khốn kiếp. Ngươi không phải là Hái hoa đại đạo thiên lý độc hành Điền Bá Quang sao?
- Hái hoa thì lại là sở thích của tại hạ. Ha ha ha
- Dư tiền bối, vãn bối vốn là đệ tử của Hằng Sơn ngũ nhạc phái xin tiền bối cứu giúp. – Lúc này Nghi Lâm mới lên tiếng
- Dư Thương Hải ta tuy không phải là anh hùng hảo hán gì, nhưng vốn cũng không quen nhìn hành vi bỉ ổi của Điền Bá Quang ngươi, ta sẽ không thấy chết mà không cứu.
- Vậy ngươi muốn cứu thì mau ra đây, cứ núp ở đó mà nói làm gì. Ngươi còn không ra, cứ ở đó mà nói suông, có phải là không dám ra không?
- Lão phu tướng mạo xấu xí, không dám gặp người ta.
- Không muốn gặp à, ta thấy ngươi không dám gặp thì có, nếu vậy thì ta có lẽ cũng không cần vì hạng người giấu đầu giấu đuôi như ngươi mà trễ nải chuyện vui của ta. Nếu ngươi còn không ra, thì ta đi đây. – Nói đoạn hắn lại bế Nghi Lâm lên và đi tiếp

Bóng Điền Bá quang chạy nhanh thoăn thoắt, hắn vừa khuất dạng cùng với Nghi Lâm thì lệnh Hồ Xung cũng chạy ra, chàng thầm nghĩ "tiêu rồi, không gạt được hắn phải nghĩ cách khác thôi" rồi tiếp tục đi lên lần theo giấu vết của Điền Bá Quang.

Lại nói, Điền Bá Quang bế Nghi Lâm vào một căn nhà, có lẽ đây chính là nhà của hắn. Điền Bá Quang bế Nghi Lâm vào thẳng căn phòng ngủ của hắn, đặt nàng nằm ngửa ra giường dùng hai tay giữ chặt lấy tay nàng và hôn như mưa lên khuôn mặt kiều diễm của nàng, Nghi Lâm rất tức giận, nhưng nàng cũng rất sợ, cánh tay rắn chắc của Điền Bá Quang làm cho nàng không sao cử động được, nàng lắc đầu qua lại để tránh những nụ hôn vỗn vã của hắn, thấy hãm h*** nàng rất khó khăn, Điền Bá Quang liền dùng tay điể vào huyệt đạo của Nghi Lâm làm cho cơ thể nàng tự nhiên mềm nhũn ra, không còn một chút sức lực nào cả, chỉ có ý thức của nàng là tỉnh táo, không mất đi, sau khi Điền Bá Quang điểm huyệt nàng rồi, hắn từ từ đứng dậy, ngắm nhìn Nghi Lâm mà thầm công nhận nàng thật xinh đẹp, Hắn nuốt ực nước miếng rồi đưa tay xuống gạt hai vạt áo nàng ra. Tức thì một bộ ngực trắng bóc, to tròn, căng cứng hiện ra trước mắt, Điền Bá Quang thở mạnh, đặt tay lên hai bầu vú của nàng mà bóp nhẹ. Quả nhiên vú của nàng trơn mịn, cứng cáp, khiêu dâm hơn tất cả những bộ ngực mà hắn đã từng bóp. Nghi lâm không cử động được, đầu óc nàng tưởng tượng ra cảnh mình sắp bị cưỡng đoạt mà muốn ứa nước mắt. Điền Bá Quang không để ý tới cảm xúc của nàng hắn le lưỡi, liếm môi, nuốt nước miếng cái "ực", nhìn bộ ngực trần mà dằn luồng dâm nứng đang xuất phát từ cái bầu vú no tròn truyền qua lòng bàn tay lan xuống con cu cương nứng của hắn.

Hai tay run run, hơi thở dồn dập, Điền Bá Quang lần tay kéo quần Nghi Lâm xuống tới đùi. Một tấm thân diễm tuyệt hiện ra: da nàng trắng mịn, eo nàng thon nhỏ, mông nàng vung tròn, đùi nàng chắc nịch, chân nàng thuôn dài. Ngay giữa những khoảng thịt kì ảo đó là một vùng âm đạo đen tuyền. Âm mao của Nghi Lâm óng mượt, thấp thoáng giữa đó là một mép *** trinh nguyên đỏ hồng. Hắn như bị thôi miên, mắt dán cứng vào thân thể trẻ đẹp, quá sức gợi dục của nàng, mắt đờ cả ra. Không thể chần chừ được nữa, hắn liền tuột hết áo quần của Nghi Lâm ra luôn, mở màn cho một cuộc hãm hiếp mà hắn nghĩ là sung sướng có một không hai trên đời.

Điền Bá Quang từ từ lột bỏ y phục của mình ra, con cu hắn được giải phóng, dựng đứng lên như cột buồm, hiên ngang hùng dũng. Nghi Lâm nhìn thấy cu của hắn, nàng đỏ bừng mặt, nhắm nghiền mắt lại, nàng không nghĩ rằng thứ đó của đàn ông lại to lớn đến như vậy, cả đời nàng trên núi Hằng Sơn nên chưa từng nhìn thấy cặc dái của đàn ông bao giờ cả.

Điền Bá Quang tiến tới, đưa hai tay lên tóm lấy bộ ngực trần thơm tho của Nghi Lâm và bóp mạnh. Và rồi hắn thay đổi cách sờ nắn, lúc thì xoa, lúc thì bóp, luân phiên trên hai vú của nàng. Bóp vú Nghi Lâm đã đời một chập xong thì hắn cúi xuống hôn lên bộ ngực của nàng. Đôi môi hắn bú mút loạn cuồng trên vùng ngực nhấp nhô, nung núc. Hắn le lưỡi ra đánh liên tiếp trên hai đầu vú son đỏ của nàng, rồi chúm môi mà mút chùn chụt lên hai cái đầu vú đó. Tuy đang bị điểm huyệt không thể cử động chân tay được mặc dù thân thể nàng đang mềm nhũn ra, nhưng phản ứng sinh lí tự nhiên khi được bú vú khiến hai đầu vú Nghi Lâm bỗng dưng săn cứng lại, như là nàng đang thực sự sướng khoái vậy. Khi thấy nó se cứng lại thì hắn liền nhe răng mà cắn luôn hai núm vú đó mà nhằn nhằn. Rồi hắn lấy môi mà chụp lên đầu vú mà bú thật mạnh hai đầu vú son hồng của nàng trở nên đỏ chót.

Xục xạo, nhồi bóp trên ngực nàng xong hắn di chuyển cái lưỡi xuống vùng bụng phẳng lý của nàng và dùng hai tay banh hai chân nàng ra rồi cúi đầu xuống dùng lưỡi vét một đường thật sâu xuống vùng âm hộ của nàng khiến Nghi Lâm rùng mình như bị điện giật, cơ *** nàng ngậm chặt lấy lưỡi của hắn như không muốn nhả ra làm hắn thấy thích thú vô cùng. Điền Bá Quang vét mạnh lưỡi lên khe *** nàng thêm một hồi nữa rồi đứng dậy với khuôn mặt nhoè nhoẹt nước dâm chuẩn bị cho một màn khoan phá động tiên. Khi đâu dương vật của hắn kế sát vào mép âm hộ của nàng thì Nghi Lâm vận hết sức mình nói:

- Điền thí chủ, xin thí chủ thương tình, bần tăng là người xuất gia, không thể thất tiết như vậy được.

Mọi lần với các cô gái khác, hắn luôn bỏ qua những lời cầu xin của các nàng mà chinh phục bọn họ bằng con cặc vĩ đại của mình để cho họ từ thế cầu xin mà quay ngoắt lại hưởng ứng của giao hoan với mình. Nhưng hôm nay, chỉ một câu nói đó của Nghi Lâm đã làm hắn dừng lại, bản thân hắn cũng không hiểu tại sao lại như vậy nữa, nhưng con cu của hắn lúc nay đang cứng như một thanh sắt và nóng hổi như một hòn than rồi, nếu không thể xuất ra thì hắn làm sao mà chịu được. Thôi thì hôm nay không xâm phạm Nghi Lâm, nhưng phải thoả mãn được cho hắn đã. Hắn nói với nàng:

- Nương tử à nàng thật là xinh đẹp, trước giờ ta chưa gặp một cô gái nào xinh đẹp như nàng, hôm nay ta sẽ không cướp đi sự trong trắng của nàng, nhưng nàng phải cho ta hưởng thụ toàn bộ cơ thể của nàng trừ chỗ đó, nếu nàng dồng ý, ta sẽ giải huyệt cho nàng.

Nghi Lâm đắn đo một hồi, biết rằng không cách nào thoát khỏi tay hắn, thôi thì cứ nhận lời tước cái đã, giữ gìn được trinh tiết rồi thì sẽ tính tiếp. Nghĩ vậy nàng lên tiếng "ta đồng ý". Nghe câu nói đó của nàng, Điền Bá Quang sung sướng như mở cờ trong bụng, ngay lập tức hắn giải huyệt cho nàng. Huyệt đạo được giải, kinh mạch đả thông, Nghi Lâm không còn cảm thấy tứ chi mềm nhũn nữa, nàng cảm thấy thoải mái vô cùng, có thể cử động chân tay một cách hoàn toàn bình thường. Nàng bật người dậy, chợt tá hoả thấy mình trần truồng phơi bày *** vú trước mắt gã nam nhân xa lạ, Nghi Lâm co rúng người lại lấy tay và quắp chân rút chạy vào góc giường cốt sao để che đi những phần nhạy cảm trên cơ thể mình.

Điền Bá Quang mỉm cười đứng dậy, thân hình hắn cao lớn trần trùi trụi, những cơ bắp nổi cuồn cuộn trông thật hấp dẫn phụ nữ, cặc hắn lúc này đã chổng vót lên trời, cao lớn ngão nghệ chĩa thẳng về hướng Nghi Lâm như thách thức, như mời mọc. Nghi Lâm đỏ mặt khi nhìn thấy bộ phận sinh dục đó của hắn, nó bóng lưỡng và gân guốc, trông thật đáng sợ, lại con ở ngay cạnh nàng nữa, khi hắn từ từ bò lại gần nàng cái mùi hăng hắc đặc trung của giống đực xộc thẳng lên mũi làm cho nàng muồn nôn oẹ. Điền Bá Quang ngồi xuống nhẹ nhàng tóm lấy tay nàng rồi từ từ tách nó r khỏi người nàng, bộ ngực của nàng hiện ra ngay trước mắt hắn, Điền Bá Quang liếm nhẹ lên vành tai nàng khiến Nghi Lâm rùng mình gạt hắn ra. Điền Bá Quang thấy vậy tức giận nói "Sao đây, không phải nàng muốn bội ước với ta đấy chứ" Nghe hắn nói, Nghi Lâm thở dài, nàng từ từ buông tay, dang rộng đôi chân mình ra để lộ cái *** nhung mượt trước mặt hắn trông thật hấp dẫn. Điền Bá Quang từ từ dìu nàng nằm ra giường, hai người trần truồng hắn nằm đè lên Nghi Lâm. Nàng khẽ rùng mình khi bàn tay Điền Bá Quang sờ vào khe *** nàng. Không hiểu sao đến giờ này Nghi Lâm lại như mụ mẫm trước đòn tấn công rất nhẹ nhưng cũng không kém phần quyết liệt của hắn.

Không vội vàng hấp tấp Điền Bá Quang thừa kinh nghiệm để từ từ bắt nàng phải quy phục hoàn toàn truớc hắn, bắt nàng phải hòa theo những đam mê nhục cảm tưởng chừng như vô tận . Làm sao hắn có thể bỏ lỡ cơ hội khi Nghi Lâm ngoan ngoãn hợp tác như vậy, thật là cơ hội quá tốt rồi còn gì, nếu không thể chinh phục được nàng thì chỉ trách bản thân hắn quá kém mà thôi. Hai mắt Nghi Lâm nhắm nghiền , nàng như tê liệt người bởi đòn tấn công của Điền Bá Quang. Hắn gục đầu xuống âm hộ nàng đưa lưỡi rà khắp chốn trong khi nàng hai tay vò đầu hắn để giải toả ham muốn. Miệng nàng ú ớ mấy câu , nàng cảm nhận cái sướng mạnh mẽ hơn rất nhiều lần hết lớp này tới lớp khác tràn tới nàng như sóng sô bờ vậy. Điền Bá Quang vẫn tấn công không ngớt , bằng lưỡi , bằng tay.

Hắn vân vê hai bầu vú đẹp tuyệt trần của nàng miệng không ngừng mút cái cục thịt nơi hạ thể nàng rồi húp lấy dòng nước trào ra từ bên trong. Chợt hắn thấy lạnh toát nơi dương vật mình, té ra Nghi Lâm đã lấy tay chạm nhẹ vào nó theo bản năng ham muốn của mình, rồi từ từ kéo ra dọc theo cái thân cặc hắn, nàng thấy như vậy dễ chịu hơn là hai tay của phải buông lỏng mà chịu đựng. Điền Bá Quang nhoẻn miện cười tình tứ khi ngước mặt lên trông thấy điệu bộ rụt rè, đôi má ửng hồng vì xấu hổ của Nghi Lâm. Lúc này dâm thủy của nàng rịn ra rất nhiều đến nỗi tràn cả hai bên khóe miệng của hắn. Con cặc của hắn, đỏ hỏn. Nó chỉa ngược lên hùng dũng , đầu cặc áp sát vào bụng nàng, đầu khất rỉ nước làm ướt khắp chỗ rốn nàng. Nghi Lâm bị kích thích đến nỗi đầu óc mụ mẫm, nàng hứng tình lắm rồi, Điền Bá Quang thấy cơ hội đã chín muồi lắm rồi hắn từ từ đặt con cặc của mình chà nhẹ lên mu nàng rồi đẩy nhẹ vào. Nhưng chưa đến được nơi cửa động trinh nguyên đang đóng của nàng đột nhiên hắn thấy Nghi Lâm lấy tay đẩy mạnh hắn ra.

Thì ra trước lúc định phó mặc thân mình theo nhục dục nghĩ tới lờ dạy của sư phụ rằng không được thất tiết với bất cứ ai. Đoạn lại nghĩ thân mình còn trắng trong thì thấy sợ hãi mà đẩy hắn ra. Điền Bá Quang dường như cũng hiểu Nghi Lâm không muốn mất đi sự trong trắng của mình nên hắn dù rất muốn nhưng cũng không ép nàng. Hắn đỡ Nghi Lâm ngồi dậy, rồi từ từ đứng lên đối diện trước mặt nàng, con cặc của hắn lủng lẳng đung đưa ngay trước mặt Nghi Lâm, dù không muốn nhưng công nhận nhưng thực sự nàng đang bị con cặc của hắn cuốn hút khi mắt nàng cứ nhìn xoáy vào nó không rời, nàng còn đang ngơ ngác thì Điền Bá Quang đã lên tiếng:

- Tiểu nương tử, ta tôn tọng lời hứa với nàng, nhưng lúc này ta cũng đang rất hứng tình, không có cách nào giải toả được, ta sẽ không lấy đi sự trong trắng của nàng khi chưa được cho phép, nhưng nàng hãy giúp ta được không?

Nghi Lâm đắn đo, hình như nàng hiểu hắn muốn gì rồi, nhưng nhìn dương vật đỏ ké và to lớn của hắn thế kia, mà miệng nàng thì nhỏ như vậy sao mà nàng có thể nuốt hết nó được nàng còn đang ngần ngừ thì Điền Bá Quang đã cầm con cặc của hắn dí vào môi nàng. Théo phản xạ tự nhiên Nghi Lâm hé môi đưa lưỡi ra mà liếm nhe nhẹ trên đầu cu hắn. Cảm giác đầu tiên khi lưỡi nàng chạm vào đầu nấm đó là sao mà nó dai dai, cứng cứng, trơn trơn, như là nàng đang liếm trên một trái táo vậy. Lưỡi nàng thì mềm mại, còn đầu cặc hắn thì cứng dai, vì thế mà nàng nhận ra ngay cái trái ngược của hai khoảng thịt với hai độ cứng khác nhau. Nghi Lâm đánh liều làm tới, nàng nhấn mạnh đầu lưỡi lên cái đầu cu hắn thì lưỡi nàng dừng lại mà đầu cu hắn thì vẫn cương cứng!

Sau đó, nàng bắt đầu đưa cái lưỡi rà rà trên cái đầu khấc rồi lại le lưỡi dài ra thêm để mà liếm luôn trên cái thân cặc của hắn. Con cặc của hắn quá dài, mà nàng bắt đầu liếm từ đầu cu tới gốc cu nên lưỡi nàng lăn tăn lướt trên thân cu hắn một lúc lâu mới đi hết được khoảng cách đó. Mặt nàng đưa qua đưa lại, theo chiều của cái lưỡi đang lấn lướt lên xuống dọc theo khúc gân lê thê đó. Đầu nàng lắc lư theo chiều dài của nó. Điền Bá Quang đứng dạng chân, cầm cặc cho Nghi Lâm liếm khiến cho con cặc đó từ từ phồng to ra, dài ngoằng thêm. Sung sướng quá, hắn liền cầm khúc gân đó mà dơ lên để nàng liếm luôn phiá dưới con cặc của hắn. Rồi sau đó hắn bỏ tay ra, con cặc đó lập tức bung lên, nghều nghệu, thẳng đứng, chống tuốt lên trời. Nghi Lâm dí mặt gần thêm nữa vào háng của hắn. Nàng liền nghiêng đầu liếm luôn một bên cái bìu dái sù sì có chứa hai hòn dái đó. Nhưng vì bị con cặc quá khổ đã che đi gần hết nên nàng không thể liếm hết cái bìu dái đó được. Điền Bá Quang nhìn thấy con cặc của hắn được bàn tay trắng bóc, ngà ngọc của nàng nắm lấy, còn cái đùm dái của hắn cũng được môi đỏ lưỡi hồng của nàng liếm láp thì hắn sung sướng ghê hồn. Hắn ngó xuống khuôn mặt xinh đẹp kiều diễm của nàng mà khe khẽ nói với một giọng hết sức là mơn trớn, dâm dục:

- Ừ... Liếm đi tiểu nương tử... Chỗ đó đó... Trên kia nữa... Ừ... Ừ... Liếm... Liếm đi...ôi... nàng làm ta..sướng..chết mất.

Tự nhiên bị nàng tấn công mãnh liệt, Điền Bá Quang sướng ghê người, hắn ôm lấy đầu nàng rồi nhét con cặc đó vào miệng Nghi Lâm, nàng cũng mở ra hết cỡ, cốt đẻ ngậm hết khúc gân đó vào miệng. Điền Bá Quang ôm lấy đầu nàng kéo tới, Nghi Lâm cũng ôm chạt lấy đít hắn kéo vào, nàng khẩu dâm cho hắn thật chân thành và nhiệt tình, như để trả ơn hắn vậy. Điền Bá Quang chơi miệng nàng mà thấy khít như chơi vào *** thì hắn sung sương vô cùng, mà cứ thế gia tăng tốc độ dập mạnh cu vào miệng nàng nhanh như vũ bão vậy. Một lúc sau, không chịu nổi, hắn giật giật người mấy cái rồi xuất tinh xối xả vào miệng Nghi Lâm khiến nàng không kịp phản ứng mà nuốt trọn số tinh trùng đó. Số còn lại tràn ra cả khoé miệng nàng. Xuất xong một cú đã đời, Điền Bá Quang ngả người ra thở hổn hển với vẻ mặt đầy thoả mãn. Nghỉ ngơi một lúc, hắn dìu nàng dậy và mặc quần áo vào cho nàng rồi bảo nàng nghỉ ngơi, còn bản thân hắn thì đi ra ngoài uống rượu, cũng không quên khuyên nàng đừng nên chạy trốn vì nàng có chạy đi đâu hắn cũng sẽ tóm được. Nghi Lâm ngồi một mình trong phòng, nàng cảm thấy ê chề tủi hổ, những giọt nước mắt đã lăn dài trên má, may sao tên dâm tặc này hình như cũng là người quân tử, hắn đã không lấy đi sự trong trắng của nàng.

Bỗng nàng thấy lạch cạch mấy viên ngói trên nóc nhà bị dỡ ra, một giọng nói trầm ấm vọng xuống:

- Tiểu sư muội phái Hằng Sơn, ta là Lệnh Hồ Xung của phái Hoa Sơn ta đến cứu muội đây.

Nói đoạn rồi chàng dỡ bỏ một lớp ngói nhảy xuống và đưa Nghi Lâm an toàn ra khỏi căn nhà đó. Thì ra Lệnh Hồ Xung bị Điền Bá Quang làm mất dấu vết, phải khó khăn lắm chàng mới tìm được nhà của hắn, nhân lúc hắn không có nhà phải đưa nàng đi ngay mới được. Nghi Lâm vừa được Lệnh Hồ Xung đưa ra ngoài và chạy mất thì lúc đó Điền Bá Quang cũng đi trở vào. Hắn há hốc mồm ngạc nhien khi thấy trước mặt mình không phải là Nghi Lâm mà là một gã đàn ông lạ hoắc xuất hiện, vai đang vác sẵ một thanh đao thủ thế. Điền Bá Quang vừa nhìn là hắn hiểu ngay chuyện gì đã xảy ra, không nói không rằng, hắn rút thanh đoản đao trong người ra giao chiến với Lệnh Hồ Xung, cả hai người đấu với nhau cả trăm hiệp trong căn phòng đó, tiếng đao kiếm va vào nhau leng keng cả một góc trời. Đao pháp của Điền Bá Quang thiên biến vạn hoá, ảo diệu vô cùng, vì vậy mà chỉ sau một hồi giao tranh thì Lệnh Hồ Xung bị trúng đao, Điền Bá Quang tức giận vì nữ nhân mà mình bắt chưa kịp hưởng thụ hết thì đã bị tên khốn này cứu mất nên tức giận vô cùng, hắn đánh mấy chưởng vào người Lệnh Hồ Xung làm cho chàng thổ huyết, nằm im bất động. Điền Bá Quang không giết chàng, hắn cũng không phải là kẻ giết người tàn bạo, chẳng qua chỉ háo sắc mà thôi. Bóng Điền Bá Quang mất dạng thì lúc đó Đông Phương Bất Bại cũng đi tới nơi, nàng nghe thấy tiếng đánh nhau vang lên từ khi ở rất xa, chạy đến nơi thì Điền Bá Quang cũng đã bỏ đi tìm Nghi Lâm rồi, chỉ còn lại một người đang nằm thoi thóp, lại gần đó nàng nhận ra đó là Lệnh Hồ Xung đã đánh nhau với hai tên Thanh Thành để cứu nàng đêm hôm nào. Nàng dìu Lệnh Hồ Xung dậy và truyền một chút nội lực vào người chàng. Lệnh Hồ Xung được đả thông kinh mạch đã tỉnh táo hơn một chút:

- Đa tạ công tử.
- Ngươi làm gì mà để bị đánh cho thê thảm đến vậy
- Ta vì cứu một vị cô nương bị hắn ép làm vợ.
- Cô nương đó là bằng hữu thân thích của ngươi à.
- Bằng hữu gì đâu chứ, cô ấy là tiểu sư muội phái Hằng Sơn, ta chỉ không muốn muội ấy bị chà đạp thôi.
- Chỉ là bèo nước gặp nhau mà lại liều cả tính mạng, ta thấy ngươi thật là thiên hạ đại ngốc.
- Ê, ta trông ngươi rất quen, hình như đã găp ở đâu rồi. Đâu nhỉ, à đúng rồi, ngươi có phải là cô kỹ nữ ở Thuỵ Hoa niên đêm nọ? – Lệnh Hồ Xung nhìn thật kỹ khuôn mặt Đông Phương
- Có phải ngươi bị đánh cho ngốc rồi đúng không, ta là nam nhân tên ta là Đông Phương. Sao ngươi nam nữ cũng không phân biệt được vậy?

Sau đó, không đợi Lệnh Hồ Xung trả lời, Đông Phương dìu chàng đứng dậy rồi đưa đến một đại phu để khâu vá và chữa trị vết thương. Rồi sau đó Đông Phương còn đưa Lệnh Hồ Xung lên đường tới Hoành Dương, hai người vừa đi vừa nói chuyện, tâm đầu ý hợp, tự nhiên nàng thấy yêu quý anh chàng này ghê ghớm, một quân tử trong giang hồ mà bây giờ rất ít người có tính cách phóng khoáng đến vậy. Chỉ có Lệnh Hồ Xung là không phát hiện ra nàng là phụ nữ mà thôi.

Đông Phương đưa Lệnh Hồ Xung đi thêm mấy ngày nữa, thấy sức khoẻ chàng đã hoàn toàn bình phục, nàng đã âm thầm bỏ đi trong một đêm tĩnh lặng mà Lệnh Hồ Xung không biết. Đông Phương cũng đi đến Hoành Dương để điều tra xem có phải Khúc Dương đã bán rẻ NNTG của nàng hay không. Đi được một đoạn thì có một hộ pháp chạy tới:

- Tham kiến Giáo chủ.
- Thế nào, có tin tức gì không?
- Khởi bẩm giáo chủ, Khúc Dương đến rất âm thầm e là ở lại khách điếm sẽ làm người ta để ý vì vậy đã bao trọn ca vũ phường Quần Ngọc Uyển nổi tiếng nhất trong thành để trú lại, trước mắt vẫn chưa tiếp xúc với Lưu Chính Phong, phải làm thế nào, xin giáo chủ ra lệnh.
- Đi, đến Quần Ngọc Uyển.  

  Sáng sớm hôm sau, Lệnh Hồ Xung tỉnh giấc, nhìn quanh không thấy Đông Phương đâu chàng mải miết gọi nhưng không thấy trả lời, chàng tặc lưỡi lên đường tiếp.

Lại nói, Lâm Bình Chi sau khi được Linh San cứu đang đi lạc vào một thị trấn nhỏ, đang dò tìm tung tích của cha mẹ, hắn thất thểu đã mấy ngày nay, không biết đi đâu, bụng đói meo mà không có cái gì để bỏ vào miệng, đang vật vờ trên đường, đi gần tới một quán rượu, Bình Chi nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên, đến lại gần thì phát hiện ra đó chính là hai tên của phái Thanh Thành, chúng đang bàn tán to nhỏ với nhau, vì ở rất xa nên không nghe rõ, Lâm Bình Chi rón rén lại gần để nghe xem bọn chúng nói gì:

- Sư huynh, mấy ngày hôm nay chúng ta mệt lắm rồi, chúng ta đã vớt những gì phải vớt từ bên trong hồ lên rồi, chỉ có một quan tài đá huynh nói xem bên trong đó có tịch tà kiếm phổ không?
- Đệ đừng nhắc nữa, vừa mở hòm ra, có bốn sư đệ bị mấy mũi tên độc trong đó bắn chết rồi, kiếm phổ đúng là có một quyển, nhưng lại là giả, vả lại vương sư đệ còn vì chuyện này mà gãy hai tay
- Sao Lâm Chấn Nam lại làm một quyển kiếm phổ giả để hại người vậy? Thật là quá đáng.
- Sư phụ cũng vì chuyện này mà rất tức giận, có lẽ giờ này ông ta cũng đang cha tấn phu phụ Lâm Chấn Nam, mà vị Lâm phu nhân đó xinh đẹp và mặn mà như vậy, sư phụ mà không biết hưởng thụ thì thật là phí. Ha ha ha.

Lâm Bình Chi nghe lỏm câu chuyện bên ngoài, lòng bàn tay đã nắm chạt lại từ bao giờ. Hắn trộm nghĩ "Thì ra Thanh Thành phái không phải vì báo thù, mà là thèm muốn Tịnh tà kiếm phổ của Lâm gia ta, chết rồi, giờ này có lẽ cha mẹ đang bị Dư Thương Hải hành hạ, ta phải làm sao đây"
Lúc đó tại một căn nhà bí mật của Dư Thương Hải, hắn đang trói Lâm Chấn Nam cùng phu nhân của ông tại một góc nhả trên hai cây cột hình chữ thập, rồi dùng dây thừng tẩm dầu vụt liên tiếp vào người Lâm Chấn Nam, cú nào cú nầy vang lên chan chát, đến nỗi mặt ông đỏ hằn từng vết lên vì đòn ròi và thấm buốt vì dầu hoả ở đó. Mỗi một lần vụt hắn đều kèm theo một câu hỏi "Ngươi để Tịnh tà kiếm phổ ở đâu? Không nói này? Cho ngươi chết..." Lâm phu nhân thấy chồng bị đánh thảm thiết nhu vậy thì lòng xót xa vô cùng, không chịu nổi, nàng liên tục khóc lóc van xin "Dư quán chủ, xin người thương tình tha cho vợ chồng nhà tôi, chúng tôi thực không biết bí kíp Tịnh tà kiếm pháp ở đâu cả". Thấy đánh đau như vậy mà Lâm Chấn Nam vẫn nhất quyết không mở lời. Dư Thương Hải tức giận vô cùng, nhưng chưa biết phải làm thế nảo cả, chợt hắn để ý tới Lâm phu nhân, nàng đang giàn dụa nước mắt khẩn thiết van xin hắn, trông thê tham vô cùng. Ánh mắt hắn loé lên một tia sáng, môi nở một nụ cười đầy hàm ý, hắn đến gần bên Lâm Phu nhân, nàng hoảng hốt, thân tâm nàng linh cảm hắn sắp sửa giở trò với mình, sống lưng nàng thấy lạnh toát. Dư Thương Hai bước đến gần bên Lâm phu nhân, ánh mắt hắn liếc về phía Lâm Chấn Nam và nói:

- Nếu ngươi không chịu nói đã giấu cuốn Tịch tà kiếm pháp ở đâu thì đừng trách sao ta độc ác với phu nhân ngươi. Bây giờ ngươi hối hận vẫn còn kịp đó.

Sau câu nói đó thì "Roẹt" một tiếng, cả bộ quần áo của Lâm phu nhân bị hắn xé rách ra làm đôi, cả áo yếm lẫn quần lót của nàng bị thôi tâm chưởng lực của hắn làm cho vỡ vụn ra thành từng mảnh. Lâm phu nhân hoàn toàn trần truồng, phơi bày tấm thân ngà ngọc trắng ngần ra trước mặt Dư Thương Hải trong ánh mắt ngỡ ngàng của hắn. Hắn không tin nổi ở tuổi của nàng mà vẫn còn giữ được một thân hình cân đối cũng làn da mịn màng đến như vậy, nàng bị trói cả hay tay hai chân, không có cách nào để che đậy những phần nhạy cảm đó khiến nó cứ vươn ra đập thẳng vào ánh mắt rực lửa của D Thương Hải như thách thức, như mời mọc. Lâm phu nhân hoảng hốt la lên:
- Á..a..a, khốn kiếp, ngươi định làm gì vậy, thả ta ra..
- Dư Thương Hải, ta mới là người có ân oán với người, muốn trả thù ngươi cứ nhằm vào ta đây này, hãy thả phu nhân ta ra, đồ khốn kiếp.
- Ha ha ha, các ngươi mắng chửi xong chưa. Nếu không muốn ta làm nhục phu nhân của ngươi thì hãy mau nói ra chỗ cất giấu bí kíp mau. – Vừa nói hắn vừa đưa tay lên xoa bóp bộ ngực trần trụi của Lâm phu nhân. Lâm Chấn Nam hốt hoảng:
- Ta...ta nói..nhưng ngươi phải thả phu nhân ta ra và cho nàng đi trước.
- Không được, tướng công, nếu chàng nói ra, cả nhà chúng ta sẽ chết ngay lập tức mà không rõ lý do. – Ánh mắt nàng cương quyết và như kèm theo một lời nhắn nhủ.

Dư Thương Hải thấy Lâm Chấn Nam thay đổi quyết định, không nói một lời thì tức giận vô cùng. Một bàn tay hắn tóm lấy vú Lâm phu nhân bóp mạnh, bên còn lại hắn há miệng lớn hết cỡ ngậm lấy núm vú rồi cắn mạnh một cái, Lâm phu nhân phát ra một tiếng rên đầy đau đớn và xấu hổ. Lâm Chấn Nam cố nhắm chặt mắt lại và tưởng tượng sang chuyện khác để quên đi những hình ảnh vừa rồi, thật là cảnh tượng này còn đau đớn hơn bản thân ông bị tra tấn gấp trăm ngàn lần. Lâm phu nhân thì cố gắng nhúc nhích thân thể mình để tránh khỏi những nụ hôn vồn vả của hắn trên ngực mình, nhưng hình như nàng càng nhúc nhích người thì càng ma sát với miệng lưỡi của Dư Thương Hải nhiều hơn, điều đó làm hắn cảm thấy vô cùng thích thú. Một tay hắn tham lam sờ soạng vuốt ve vào vùng bẹn non của nàng, xoa xoa bóp bóp, vuốt dần lên mu *** khiến nàng rùng mình một cái, ngón tay hắn ngoáy ngoáy vào bên trong lỗ *** nàng, thụt ra thụt vào liên tục và nhanh như chớp. Miệng hắn vẫn luân phiên chăm sóc hai bầu vú của nàng. Hôn vú và móc lốp chán chê, hắn đứng thẳng người dậy, bằng một động tác rất nhanh gọn, thoắt cái, hắn đã cởi hết quần áo trên người ra, con cặc hắn đã chĩa lên hiên ngang hùng dũng, hắn mỉm cười dâm đãng lừ lừ đi tới chĩa thẳng nó chạm vào rốn nàng rồi giật giật vài cái như mời mọc.

Lâm phu nhân kinh ngạc vô cùng, mặc dù không muốn so sánh, nhưng nàng cũng không thể không thừa nhận cái bộ phận đó của Dư Thương Hải to và dài hơn của chồng mình rất nhiều, đã vậy còn gân guốc nữa, trông thật kinh khủng. Nàng cố nhắm mắt lại khi hắn di chuyển con cặc đó xuống dưới háng, đung đưa ngọ ngoạy vào giữa hai đùi nàng.

Dư Thương Hải đến sát Lâm phu nhân, hắn quỳ xuống, lấy hai tay ôm chặt lấy hai bờ mông nàng mà ép chặt bộ phận sinh dục của nàng vào mũi mình mà hít hà một hơi thật dài để hưởng thụ. Mùi *** nàng toả ra thơm ngát làm hắn ngật ngây, không chần chừ, hắn đưa lưỡi liếm một đường dài từ đầu gối lên đùi nàng tấn công vào khe rãnh bên dưới lên đến mu *** nàng, cả người Lâm phu nhân sởn gai ốc. Liếm như vậy một lúc, hắn dừng lại ở mu *** nàng. Đoạn hắn dùng hai tay đang ôm mông nàng ép chặt lại, cố để ngoạm hết múi thịt đó vào miệng, đồng thời khoét sâu lưỡi vào khe rãnh suối tiên đó của nàng. Dù không muốn, nhưng Lâm phu nhân cũng không thể thừa nhận cảm xúc đang lấn át lý trí của mình, âm hộ nàng đã bắt đầu rỉ nước. Hơn nữa Lâm Chấn Nam lại bị trói ngay cạnh đó chứng kiến. Hình như cảnh đó đang kích thích cả hai người, Lâm phu nhân đỏ mặt cố quay đi chỗ khác để che giấu cảm xúc của mình.

Khi cái cái miệng Dư Thương Hải ngậm chặt lấy múi thịt đó mà cắn mạnh một cái thì Lâm phu nhân khẽ rên lên một tiếng nho nhỏ như kiên cắn vậy, hai chân nàng như vô thức rang dộng ra để cho cái lưỡi hắn vét sâu vào *** mình hơn, cặp mông nàng ngoáy ngoáy liên tục để ma sát với mặt hắn, dâm thuỷ nàng tuổn a như suối vậy, trào hết cả vào mặt hắn. Dư Thương Hải sung sướng tê người uống sạch chỗ mật ngọt đó không để sot một giọt. Giá như lúc này hai tay được thả tự do, có lẽ nàng đã ôm chạt lấy đầu hắn mà dí sát vào *** mình hơn nữa rồi. Bao nhiêu năm làm vợ Lâm Chấn Nam, nhưng chưa bao giờ nàng được sung sướng như phút giây vừa qua cả, cảm xúc thật kỳ lạ vô cùng. Dư thương Hải khoái trí quay mặt lại nói với Lâm Chấn Nam:

- Ha ha, ngươi thấy chưa? Rõ ràng ta đang làm cho phu nhân ngươi sướng mê hồn đây này, Thật là không biết suy nghĩ, ta mà có một vị phu nhân xinh đẹp như vậy thì còn thiết gì trên đời nữa.

Nói đoạn rồi quay ngoắt lại tiếp tục bú liếm *** nàng. Lâm phu nhân nghe những lời nói đó,nàng thấy xấu hổ vô cùng, thật không tin nổi nàng lại bị cảm xúc lấn áp đi lý trí để hùa vào hợp tác với kẻ đã đánh đập dã man chồng mình và bây gờ đang hành hạ cơ thể nàng. Nàng cố gắng nghĩ sang chuyện để quên đi cảm xúc mãnh liệt của mình. Bỗng nàng cảm thấy trống trơn nơi hạ bộ. Mở mắt ra thì thấy khuôn mặt ướt dầm của Dư Thương Hải ở ngay trước mặt mình. Chưa kịp định thần thì hắn đã dùng hay tay tóm lấy hai đùi nàng dang rộng ra rồi nhấc bổng lên. Lâm phu nhân lơ lửng trên không dựa người vào cột, hai tay nàng bị trói sang hai bên, háng nàng bị dang rộng ra *** nàng banh ra phơi bày trước mắt hắn. Lâm phu nhân nhắm nghiền mắt quay đi chỗ khác, bỗng nàng hét lên một tiếng rên lớn "Á..Á..a..a..a..a..a.a" Dư Thương Hải đã nhét con cặc của hắn ấn mạh vào *** nàng. Lâm phu nhân nhắm mắt, một giọt nước mắt lăn dài trên má, nàng đã bị cưỡng đoạt thật sự rồi, con cặc hắn thụt ra thụt vô liên tục trong *** nàng Con cặc thứ hai trong đời ngoài chồng nàng. Một lúc sau, Dư Thương Hải càng làm dữ. Hai tay hắn bấu chặt vào mông nàng, hông hắn hẩy mạnh lên. Rồi hắn vừa kéo mông nàng tới, vừa đẩy cặc mình lên, ra sức đâm con cặc vô sâu thêm vào lỗ *** nàng. Cơn đau lại bắt đầu tăng lên, nàng cắn chặt đôi môi, thở hổn hển mà cam chịu cơn bầm dập, cùng lúc, cơn nắc cặc càng trở nên mạnh bạo. Lâm phu nhân có cảm tưởng như mình bị chẻ làm đôi, đau nhức, buốt rát. Cơn đau càng tăng lên mà cơn thốn cũng càng nhiều. Tốc độ nắc dập tăng lên gấp mấy lần. Dư Thương Hải vừa phang àm ầm con cặc hắn vào *** nàng, vừa quay ra nhìn vẻ mặt đau khổ đang nhắm chặt mắt của Lâm Chấn Nam mà khoái chí cười lớn.

Lâm phu nhân rên rỉ, đến lúc nàng chịu không nổi nữa thì la lên một tiếng. Cùng lúc đó thì Dư Thương Hải cũng gầm lên một tiếng lớn, phóng tinh ào ào, tung tóe. Tinh khí của hắn bắn ra quá nhiều, vương vãi lên bụng và *** của nàng. Xuất tinh xong một cú đã đời chưa từng có, Dư Thương Hải nằm duỗi người ra, hai mắt nhắm liền, thở một hơi dài, thân người rã rượi, thỏa mãn cùng cực, sung sướng đến độ xuất thần. Màn xuất tinh dai dẳng đó làm như là tiêu hao hết cả chân khí trong người hắn. Vất vả lắm hắn mới bò dậy mặc quần áo đi ra ngoại và để mặc Lâm Chấn Nam bị trói và Lâm phu nhân vẫn đang trần truộng bị trói ở đó, những giọt tinh trung trong *** nàng chảy ra, rơi vãi xuống thành một đống.

Dư Thương Hải vừa ra bên ngoài đóng của lại thì cũng là lúc hai tên Thanh Thành tứ tú đi về đến:
- Thưa sư phụ, không biết người đã tra hỏi ra tung tích của Tịch tà kiếm phổ chưa vậy?
- Bọn chúng thật ngoan cố, ta đã dùng mọi thủ đoạn, mà chúng vẫn khong chịu mở miệng, thật là đáng chết. Bây giờ ta mệt rồi, về nghỉ ngơi chút đã, hai ngươi hãy ở bên ngoài căn nhà này canh phòng cẩn mật cho ta, nếu không có lệnh của ta, bất cứ ai cũng không được ra vào, rõ chưa?
- Rõ, thưa sư phụ. – Bọn chúng đồng thanh hô. Bóng Dư Thương Hải khuất đi rồi hai tên đó mới nói chuyện với nhau:
- Này, huynh có thấy sư phụ hôm nay khác lạ không?
- Khác là khác thế nào. Ta thấy sư phụ vẫn thế mà
- Huynh đúng là ngốc, bộ huynh không thấy dáng đi của sư phụ hôm nay hơi dạng người ra không, với lại chân khí của sư phụ hồi nãy không đều.
- Phải rồi, đệ nói ta mới để ý tới. Nhưng nhu vậy thì có liên quan gì tới chúng ta.
- Ta nói huynh đúng là thiên hạ đại ngốc mà. Ta hỏi huynh trong này đang giam giữ ai?
- Thì là vợ chồng Lâm Chấn Nam?
- Đấy, huynh có thấy Lâm phu nhân đó xinh đẹp như tiên nữ không, mà sư phụ chúng ta lại là một kẻ háo sắc, hơn nưa mũi ta rất thính, vừa rồi ta đã ngửi thấy trên người của sư phụ có mùi tinh trùng và thoang thoảng mùi dâm thuỷ của đàn bà, có lẽ vị Lâm phu nhân kia đã...
- Á à, đúng rồi, đệ nói ta mới nhớ, xem qua hành động vừa rồi có lẽ sư phụ chỉ vừa mới xong thôi.
- Nào, bây giờ tới phiên chúng ta thôi.
- Đệ muốn chết à, bộ đệ không sợ sư phụ giết sao, sư phụ đã nói là không ai được vào mà.
- Nếu huynh sợ thì cứ ở bên ngoài mà chông chừng, đệ vào hưởng một mình đây. Sư phụ sau khi hưởng thụ giờ có lẽ đã thấm mệt rồi, giờ thì ông ta đang ngủ say như chết thì có, với lại chúng ta vất vả bắt họ về đây, lẽ nào lại không được hưởng

Nói đoạn, tên kia mở cửa bước vào căn phòng, tên còn lại thấy vậy cũng chạy vào theo. Hai tên vào trong, dóng cửa lại, vừa quay đầu lại thì chúng há hốc mồm sửng sốt. Lâm Chấn Nam bị ngấm đòn roi của Dư Thương Hải cũng như tủi hổ vì nhìn vợ bị cưỡng h*** mà không làm gì được nên đã chết ngất từ khi nào. Lâm phu nhân hai tay bị trói, ngủ gục xuống tóc nàng xoã sượi, phơi bày vú *** ra trước mắt hai tên vãn bối cắc ké, ngực nàng nhấp nhô theo từng hơi thở đều đều. Tên sư huynh đi sau nhìn thấy đó, vội nhao lên trước, thì bị tên kia chặn ngay lại:

- Làm gì mà nôn nóng giữ vậy, lúc đệ bảo vào thì huynh bàn lùi, bay giờ nhìn thấy người ta trần truồng như thế thì lại hống lên như ngựa vậy, huynh mau lôi tên Lâm Chấn Nam kia xuống dưới hầm và trói chặt hắn lại để tránh lát nữa hắn lại kêu gào rồi phá cuộc vui của chúng ta.

Tên sư huynh hậm hực đi ra bên chỗ Lâm Chấn Nam bị trói đang chết giấc ở đó mà ánh mắt cứ dán vào thân thể trần truồng vệ nữ kia. Hắn cởi trói cho Lâm Chấn Nam rồi kéo ông xuống tầng hầm của căn nhà, sau đó thấy ông đang chết ngất vì đòn roi nên hắn bỏ mặc ở đó mà tranh thủ quay lên trên. Lúc này, phía trên, tên kia đã cởi trói cho Lâm phu nhân và bế bổng nàng lên đi về phía chiếc giường. Lâm phu nhân lúc này có lẽ do đã quá mệt vì trận cưỡng hiếp hồi nãy nên thiếp đi mà không hay biết rằng một cuộc hãm hiếp nữa sẽ lại tiếp tục đến với mình. Tên sư huynh vừa lên đến trên nhà thì cũng vội nhao tới...

Lại nói, Lâm Bình Chi sau khi nghe lén được cuộc nói chuyện của Thanh Thành tứ tú, hắn quyết định bám theo bọn chúng để dò tìm tung tích cha mẹ, nhưng thật kỳ lạ, sau khi khong nghe thấy chúng nói chuyện nữa hắn thò đầu ra nhìn thì thấy chiếc bàn đã chống không, bọn chúng bốc hơi nhanh như chưa từng ngồi ở đó vậy. Lâm Bình Tri mải miết nhìn quanh nhưng cũng không thấy, thất vọng tràn trề, hắn lại thất thểu đi lang thang trên phố, mặt cúi gằm xuống đường. Không biết làm sao để tìm thấy cha mẹ mình. Chợt hắn nảy ra một ý nghĩ, hắn đi mua một bọc pháo rồi gài vào lưng với rồi sau đó lại đi tiếp, bọc pháo làm cho lưng hắn gồ hẳn lên trông như người gù vậy. Bỗng từ phía sau một chiếc xe ngựa chạy nhanh với tốc đọ kinh hồn, người dân hai bên đường phải dạt hẳn vào, chiếc xe ngựa lao rất sát đến Lâm Bình Chi, chỉ cách vài tấc nữa là lao vào hắn thì bên trong xe ngựa, một ngón tay phóng vút ra và điểm vào huyệt đạo của hắn, người đó lôi Lâm Bình Chi lên xe trong khi chiếc xe vẫn chạy nhanh như ăn cắp vậy, hành động thật mau lẹ. Lâm Bình Chi bị bắt, trói chặt trong xe ngựa mồm kêu lớn:

- Thả ta ra, ngươi là ai, tại sao lai bắt ta?
- Tên lưng còng kia, mau nói cho ta biết lão lưng còng đang ở đâu?
- Lão lưng còng gì, ta không biết ngươi đang nói gì, nhưng hình như ngươi nhầm người rồi.
- Đừng có giả ngốc với ta, ngươi chờ đó, đợi ta bắt được lão rồi, ngươi sẽ biết ngươi thê thảm thế nào. - Nói xong hắn phóng xe cho ngựa chạy thẳng đến một ngôi miếu hoang.

Trong khi đó, tại ngôi nhà kia, hai tên cắc ké đó đã đặt Lâm phu nhân xuống chiếc dường đó, nàng trần truồng, nằm xuôi lơ, dang rộng hai chân ra, cửa mình hé mở như mời mọc chúng. Một tên vuốt ve lên khuôn mặt của nàng, tên còn lại thì đưa tay lên xoa xoa cái *** vẫn còn ẩm ướt nước nhờn của nàng hoà lẫn với tinh trùng của Dư Thương Hải. Đúng lúc này, Lâm phu nhân từ từ mở mắt, nàng thấy mình không bị trói nữa, mà đang nằm ra giường, nhưng lại thấy cơ thể mình đang bị bốn bàn tay sàm sỡ, giất mình, Lâm phu nhân mở mắt, nàng tá hoả khi thấy hai tên đó đang vuốt ve âu yêm cơ thể mình nên vội vàng thu người lại rồi đạp chúng ra để chống cự. Hai thằn thấy nàng tỉnh giấc và chống cự, một tên nhanh chóng lấy ngay mớ quần áo của nàng bị Dư Thương Hải xé nát còn vương vãi trên nền nhà làm dây trói, nhét một miếng vải vào mồm để nàng không kêu lên được. Chúng trói hai tay lên đầu để hai bầu vú của nàng vốn đã căng tròn nay lại bị căng ra bởi chính tay nàng .Nó làm cho hai cặp tuyết lê của nàng càng vun cao ngạo nghễ ,càng rắn chắc làm cho hai thằng thích chí nắn bóp hoài không chán.
Chúng dùng bốn bàn tay nhồi vú nàng còn mạnh hơn cả nhồi bột, cái cảm giác tuyệt vời khi được nắm hai cái vú tuyệt mĩ trong tay khiến cặc của cả hai thằng cương cứng trong quần. Hai thằng sau khi trói đựơc hai tay và bịt được miệng nàng rồi thì bắt đầu cởi quần ra. Từng thằng một thay phiên nhau, đứa cởi quần áo thì đứa kia đè chặt người nàng xuống không cho cựa quậy.Chốc lát hai thằng đã trần như nhộng , con cặc đã sẵn sàng lâm trận. Lâm phu nhân xấu hổ đỏ mặt khi thấy hai thằng hau háu đưa cặp mắt khắp người nàng thích thú. Hai thằng trầm trồ khen ngợi cặp mông trắng bóc, cặp vú cao , hai đầu vú đỏ mịn của nàng. Hai đứa sờ mó vuốt ve khắp thân thể nàng, nơi chỗ eo vừa thon , lại vừa lẳn mỡ rất vừa độ của nàng mà khen ngợi nàng giữ dáng vóc thật khéo. Hai thằng cho ngón tay vào cửa mình nàng rồi bàn tán với nhau về độ sâu của thâm cung động kín của nàng khiến nàng ê chề nhục nhã muôn phần. Nàng hoảng sợ thực sự, như một con dê cái bị hai con sói đực sắp sửa ăn tươi nuốt sống. Nàng không muốn mình bị làm nhục thêm một lần nữa nhưng lại không có cách nào phản kháng. Một thằng cúi mặt vào *** nàng mà làm cái việc không biết bao nhiêu thằng đàn ông đều muốn làm với phụ nữ mặc kệ cho tinh trùng của sư phụ hắn vẫn còn rất nhiều trong *** nàng.

Vốn tính hấp tấp tên sư huynh đè ngay nàng xuống mà đút cái cu vào cửa mình nàng để xâm chiếm, hắn banh rộng hai chân nàng ra và kê dương vật của gã vào và thọt thật mạnh không ngần ngại. Lâm phu nhân đau đớn nhắm mắt lại, nước mắt trào ra trên mặt nàng, chân tay mệt mỏi để yên mặc cho gã gia nhân chiếm đoạt thể xác. Tên sư đệ bên dưới vẫn giữ chặt cho hai chân nàng ở vị trí dang rộng nhất có thể ,trợ lực cho tên kia đang cưỡi nàng ra vào *** nàng được dễ hơn. Hai bàn tay nham nhám của hắn vuốt ve hai bên đùi non mát rượi của nàng còn tên còn lại thì đè trên người vừa chơi *** nàng vừa bóp vú nàng , lại chực hôn chùn chụt vào môi nàng hệt là gã thô tục. Lâm phu nhân hai tay bị trói quặp lên trên, hai chân bị ghì chặt dạng ra thành thử trông nàng như con sao biển dang cả tứ chi ra cho con cu nhắp vào chỗ kín.
Nàng kinh hoàng cảm thấy một vật mạnh mẽ đang thô bạo tách đôi hai môi âm hộ của nàng ,nàng mở mắt thật lớn nhìn hai con đực đang chiếm đoạt mình nhưng không hề kêu thành tiếng. Từng chút từng chút một,lúc nhanh lúc chậm thay đổi, khúc dương vật béo múp kia thọc vào sâu hơn. Nàng thực sự đã bị cưỡng đoạt thêm một lần nữa chỉ trong một thời gian rất ngắn, đáng thương thay hai tên này chỉ đáng tuổi con nàng, toàn thân nàng tràn ngập một cảm giác vừa đau đớn, nhục nhã và đê mê khó tả.

Thể xác nàng bỗng thấy sung sướng. Trong đầu nàng hiện lại rõ mồn một cảnh tượng mình bị Dư Thương Hải làm cho đê mê ban nãy. Nghĩ thế người nàng run lên vì thỏa mãn với những cú dập không vào sâu bên trong nhưng rất hoang dại và thô tục của thằng đang nhấp nhô trên bụng nàng.
Thế nhưng lí trí của nàng vẫn bắt nàng chống lại cơn khoái cảm đến một cách hoàn toàn tự nhiên và bản năng, nàng vẫy vùng trông vô vọng, càng vùng nàng càng chỉ khiến cho hai con quỷ râu xanh dâm dục sung sướng hơn mà thôi. Mọi thớ thịt trong người nàng như tan ra, nàng quằn mình và âm hộ của nàng xiết chặt, chấp nhận cái dương vật chiếm đoạt lấy cái *** nàng. Nàng khóc nấc lên, thở hổn hển. Hai thằng khốn đó lại càng thấy hứng thú khi trông thấy những hàng nước mắt đang chảy trên mặt nàng, được nghe những tiếng nấc bất lực khi bị chiếm đoạt của nàng. Với chúng, vị phu nhân đáng kính kia bị chúng làm nhục khóc càng nức nở thì chúng càng sướng. Cái sướng lan tỏa khắp cả thân người hai thằng.
Lâm phu nhân chỉ biết nhắm nghiền mắt khóc và trân mình chịu đựng trước hai gã to khỏe chẳng thể chống cự gì, tên sư đệ lúc này đã leo lên giuờng thế chỗ sư huynh hắn nhảy xuống vì sợ phọt tinh sớm .

Hắn vừa xoa bóp vừa nút chùn chụt cặp vú mũm mĩm khêu gợi của nàng. Cặc hắn không to nhưng dài hơn gần gấp đôi cặc sư huynh hắn nên nó thọc vào được tới tận sâu trong cùng nơi kín đáo của nàng.*** nàng lúc này không còn bị nong rộng ra nhưng lại bị thốn với cái con cặc dài của hắn cố tìm cách mò mẫm vào thật sâu. Hắn vẫn đóng rất mạnh vào *** nàng, lúc này cử động của gã rất trơn tru vì *** nàng theo bản năng cũng đã bắt đầu tiết ra nước nhờn. Nàng có thể che giấu cảm xúc của mình nhưng cơ thể nàng thì không thể bởi nãy giờ bị hãm hiếp , nàng như ruộng đất nứt nẻ nay gặp cơn mưa rào. Cửa mình nàng lúc này đã đẫm nước nhờn tiết ra, nàng mở mắt nhìn nhưng rồi phải nhắm lại ngay bởi không dám nhìn vào hai cái khuôn mặt của hai con chó đực đang thỏa mãn mà nàng bắt gặp.
Hai thằng thay phiên nhau hãm h*** nàng đến cả mấy canh giờ rồi mới chịu xuất tinh xối xả vào *** nàng trước khi gục người đè lên thân thể nàng mà thở hổn hển...  

Về phần Lâm Bình Chi, người ban nãy bắt hắn đi là Hắc Báo, trại chủ của Hắc Phong trại, bọn chúng đưa Lâm Bình Chi đến một ngôi chùa hoang nằm bên ngoài thị trấn, thì ra chúng có mối thâm thù với Mộc Cao Phong, một lão già lưng gù, do nhìn Lâm Bình Chi đội lên một cục to tướng ở lưng y như một tên gù vậy thì hắn tưởng Lâm Bình Chi là con cháu của Mộc Cao Phong nên bắt Lâm Bình Chi đi rồi loan tin dụ Mộc Cao Phong xuất hiện:


- Đi, đi mau, các người mau nhốt hắn vào trong này.
- Tên lưng gù, ngươi nghe cho rõ đây, bọn ta sẽ nhốt ngươi ở đây và chờ lão lưng gù đến, ta sẽ cho các ngươi chết không có chỗ nương thân.

Hắn vừa dứt lời thì bên trong chùa vang lên một tiếng cười ghê rợn khiến cho bọn chúng dựng tóc gáy, cảm thấy nguy hiểm rất gần kề, cả năm tên hốt hoảng thủ thế và nhìn quanh, đồng thời hét lớn:

- Ai? Ai đang cười, có gan thì ra mặt đi, lén lén lút lút như vậy thì đâu phải anh hung hảo hán.
- Không phải các ngươi đang chờ lão lưng gù ta sao? Sao ngay cả tiếng cười của ta các ngươi cũng không nhận ra.
- Mộc Cao Phong, lão lưng gù khốn kiếp, ngươi ra đây cho ta, ngươi đã cướp đồ trên Hắc Phong trại của ta còn giết hại đồ đệ ta. Hắc Báo ta hôm nay bắt ngươi nợ máu phải trả bằng máu.

Hắc Báo vừa dứt lời thì một tiếng nổ vang lên, bức tượng phật bằng đất ở ngay đó phóng vút ra một bóng người, rồi hành động nhanh như chớp, dùng khinh công loáng một cái đã chạy qua mấy tên kia rồi dừng lại, chỉ thấy trên mồm Mộc Cao Phong đầy máu, còn bọn kia mỗi tên bị một vết cắn ở cổ rồi gục ngã xuống đất chết không kịp kêu lên một tiếng. Hắc Báo thấy vậy, hoảng hốt kề kiếm vào cổ Lâm Bình Chi rồi kéo hắn lại gần, lúc đó hắn mới dám lên tiếng:

- Ngươi chính là Mộc Cao Phong? Có thề hóa thân thành mộc thạch, quả nhiên công phu rất cao. Nhưng tôn tử của ngươi đang nằm trong tay ta, ta xem ngươi có thể làm cách nào. – Thì ra do Lâm Bình Chi đeo pháo nổ trên lưng trông nhìn giống một người gù làm cho Hắc Báo lầm tưởng hắn là con cháu của Mộc Cao Phong
- Tôn tử của ta?? Ngươi nói tên tiểu tử này sao? Ha ha, ta còn không biết ta có tôn tử khi nào vậy?
- Đừng giả vờ với ta, nếu hắn không phải là tôn tử của ngươi, vậy ngươi đến đây làm gì???
- Ngươi và thuộc hạ của ngươi tự dưng chạy đi loan tin khắp nơi nói là đã bắt được tôn tử của ta làm lão phu ta cảm thấy nực cười nên ta ra chơi với các ngươi, chờ chơi chán rồi ta sẽ tiễn các ngươi đến gặp diêm vương gia.

Mộc Cao Phong dứt lời, Hắc Báo cũng buông Lâm Bình Chi ra và lao vào rút kiếm tỉ thí với Mộc Cao Phong, tiếng kiếm và gậy va vào nhau vang khắp ngôi chùa, đánh nhau được chừng mấy chục hiệp thì Hắc Báo bị Mộc Cao Phong đánh cho ngã song soài trên nền nhà, Mộc Cao Phong khoái trí cười ha hả đang định kết liễu cuộc sống cua Hắc Báo thì đột nhiên thấy kinh mạnh trong người đảo loạn, mất hết chân khí, đến đây Hắc Báo bật cười và đứng dậy nói:

- Ta biết lão già đáng chết như ngươi thích uống máu người nên đã bôi Phúc xà Huyết vào cổ mấy người ngươi vừa cắn chết, một khi chất độc đó gặp máu sẽ phát tác bây giờ lão già đáng chết ngươi còn không ngoan ngoãn chịu chết đi.

Hắc Báo lạnh lung vung đao lừ lừ đi đến, Mộc Cao Phong không cách nào trống trả được, cảm thấy cái chết đang gần kề thì đúng lúc nguy cấp đó, lâm Bình Chi không biết bằng cách nào, đã tự cởi trói được cho mình và lao ra với cái tay nải đựng đầy pháo cùng với một ngọn nến trên tay:

- Dừng lại, nếu không tất cả chúng ta sẽ cùng chết.

Hắc Báo hoảng hốt, hậm hực lùi lại

- Khốn kiếp, không ngờ tiểu tử ngươi còn có chiêu này

Thấy hắn không dám manh động, Lâm Bình Chi lên tiếng: "Mộc lão tiền bối, chúng ta đi". Và hai người từ từ lùi ra khỏi ngôi chùa, mắt không ngừng quan sát nhất cử nhất động của Hắc Báo, hắn cũng từ từ tiến theo hai người. Ra đến cổng, bất ngờ Mộc Cao Phong cướp lấy ngọn đèn cầy của Lâm Bình Chi và châm luôn vào ngòi pháo của hắn khiến Lâm Bình Chi tròn mắt hoảng sợ, chưa kịp định thần thì Mộc Cao Phong cướp luôn tay nải chứa đầy pháo đó và ném vào trong, rồi quay ra túm lấy Lâm Bình Chi nhảy ra một đoạn khá xa, một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, có lẽ Hắc Báo đã tan thành tro bụi cùng với mấy cây pháo oan nghiệt. Lâm Bình Chi thấy vậy lên tiếng:
- Mộc Lão tiền bối, sao ông rat ay độc ác vậy?
- Ngươi không nghe hắn nói sao? Hắn không bỏ qua cho ngươi đâu, hôm nay không phải hắn chết, sau này ngươi sẽ là người chết.
- Nhưng tôi đã hứa với hắn, thân là người hiệp nghĩa, tôi...
- Tên ngốc kia, trên giang hồ này, chỉ có ngươi chết ta sống hoặc ngược lại, làm gì có ai nói đạo lý, hơn nữa chỉ có ngươi là người hiệp nghĩa mà thôi, còn ta không phải.

Nói xong, Mộc Cao Phong quay đầu đi mất, Lâm Bình Chi vội vàng chạy theo sau:

- Dừng lại đã Mộc lão tiền bối, xin ông hãy nhận tôi làm đồ đệ.
- Tại sao ta phải thu nhận ngươi?
- Thân phụ mẫu của vãn bối rơi vào tay kẻ xấu, không biết sống chết ra sao, nguy hiểm cận kề, xin người hãy thương tình. – Hắn thành khẩn.
- Kẻ gian mà ngươi nói là ai?
- Chính là đạo sĩ thối của phái Thanh Thành tên Dư Thương Hải.

Mộc Cao Phong ngẫm nghĩ một hồi khá lâu, Mộc Cao Phong vẫn không chịu nhận. Lâm Bình Chi không còn cách nào khác đành phải kể lại đầu đuôi sự việc, và nói Dư Thương Hải hại cả nhà hắn tất cả là vì Tịch tà kiếm phổ. Đến đây, Mộc Cao Phong thay đổi thái độ, mềm mỏng lên tiếng:

- Thôi được, nể tình ngươi đã cứu mạng ta hôm nay, ta sẽ giúp ngươi một lần, từ giờ tốt nhất ngươi nên theo ta, nửa bước cũng không được rời.
- Rõ, thưa sư phụ.

Lại nói Nghi Lâm sau khi được Lệnh Hồ Xung cứu thoát khỏi Điền Bá Quang, nhưng lúc đó nàng sợ bị bắt lại nên ra sức chạy thục mạng đi thật xa nên mất hẳn tung tích với Lệnh Hồ Xung, bây giờ thì nàng đang ở Hoành Dương rồi, nhưng không có cách nào để tìm ra Lệnh Hồ Xung cũng như sư phụ Định Dật của mình cả, nàng đi lang thang trên đường và nghĩ thầm: "Chết rồi, thành Hoành Dương rộng lớn như vậy, biết tìm sư phụ ở đâu đây, đúng rồi phải đi tìm Lưu Chính Phong sư thúc trước". Nói rồi nàng rảo bước đi tiếp trên con phố, đến một đoạn đường vắng vẻ, ít người qua lại thì bỗng có một tiếng giọng nói mà nàng không thể quên vang lên làm Nghi Lâm giật bắn người:

- Tiểu nương tủ, nàng đi tìm ai vậy?
- Ngươi, tên cẩu dâm tặc, tại sao ngươi không chịu buông tha cho ta vậy?
- Ta đã nói nàng không thể chạy thoát khỏi bàn tay ta mà, tên khốn kia dám cả gan cứu nàng đã bị ta đánh cho một trận tơi bời rồi.
- Ngươi...ngươi đã làm gì Lệnh Hồ sư huynh?
- Nàng làm gì mà cuống lên vậy, nàng lo cho hắn à, hắn không chết được đâu, đã có người cứu hắn rồi.

Nghi Lâm thở phào nhẹ nhõm, nàng định quay đầu chạy, hắn tiếp tục lên tiếng:

- Tiểu nương tử, nàng vẫn có ý định chạy trốn khỏi ta hay sao? Nàng nghĩ là sẽ có người cứu nàng thoát à?
- Ngươi...ngươi...
- Nếu bây giờ nàng bước đi, mỗi bước chạy ta sẽ cởi một thứ trên người nàng xuống, nếu nàng muốn trần truồng giữa phố thì cứ việc?
- Khốn kiếp, tại sao ngươi cứ nhất quyết bám theo ta vậy. – Nghi Lâm uất ức
- Hãy đi theo ta

Dứt lời, hắn dung khinh công lao vút tới Nghi Lâm, chưa kịp định thần thì Nghi Lâm đã cảm thấy cơ thể mình nhẹ phỗng, thì ra hắn đã ôm ngang eo nàng và lao vút lên không, chỉ vài ba cú nhảy theo đà, Điền Bá Quang đã đưa nàng ra khỏi thị trấn nhỏ đó đi vào một khu rừng vắng vẻ. Đến nơi, hắn đặt nàng xuống một bãi cỏ trống rội ném phịch một bộ quần áo nữ xuống chân nàng:

- Ngươi...ngươi lại có ý đồ gì vậy? – Nghi Lâm thắc mắc
- Nếu nàng muốn người ta dị nghị một ni cô đi theo một nam nhân trong thị trấn thì nàng có thể không phải thay quần áo. Ta là muốn lo nghĩ cho nàng thôi. Để ta tự tay thay đồ cho nàng nhé.
- Ta...ta không thể.. – Nghi Lâm sự hãi lùi lại.
- Có gì mà không thể chứ, thân thể nàng có phải ta chưa thấy bao giờ đâu, hơn nữa khu rừng này vắng vẻ. không có ai ngoài hai chúng ta đâu, nên nàng không cần phải lo.

Nghi Lâm còn đang ngần ngại thì Điến Bá Quang đã tiến đến, hắn từ từ cởi nút thắt lưng của Nghi Lâm ra, nàng cũng không còn nghĩ ngợi gì nữa, vì biết mình không thể thoát khỏi tay hắn, mà giờ này chắc có lẽ cũng không hy vọng gì có người cứu nàng rồi, thôi đành phó mặc số phận vậy, Nghi Lâm từ từ nhắm mắt...

Cởi thắt lưng của Nghi Lâm xong Điền Bá Quang nhanh tay cởi chiếc áo ni cô thùng thình của nàng ra khỏi người, cặp vú núng nính tròn căng, rung rinh, trông mềm mại vô cùng. Rồi hắn đưa 2 tay kéo tuột cái quần nặng nề của Nghi Lâm xuống, không phải nói nhiều, đám lông đen nháy nằm sếp phủ lên cái mu của nàng như đám rêu xanh bám vào bức tường màu trắng tinh khiết khiến tim hắn như muốn ngừng đập. Nghi Lâm cảm thấy thân thể trần trụi của mình bị hay cánh tay rắn chắc bế thốc lên, nàng bang hoàng mở mắt: "Điền Bá Quang, sao...huynh nói..chỉ thay quần áo cho ta thôi mà" Điền Bá Quang đáp lại "Tiểu nương tử, nàng đẹp quá, hãy chiều ta thêm lần nãy nữa thôi" Giọng nói như van xin, cầu khẩn của hắn khiến Nghi Lâm mềm lòng, nàng không đáp trả mà đỏ mặt quay đi chỗ khác. Hắn thấy Nghi Lâm không phản đối thì sung sướng đặt nàng nằm xuống cỏ. Hắn hấp tấp đưa miệng ngoạm lấy núm vú của Nghi Lâm mà mút chặt, dù là miễng cưỡng nhưng Nghi Lâm cũng không thể che giấu cảm xúc đang ập lên người mình, bằng chứng là hai núm vú của nàng đã cương cứng lên như hai hạt đậu đỏ vậy, hắn thèm thuồng đưa cái lưỡi rê xoắn xung quanh cái núm vú cương cứng đó, còn cái tay ở không Điền Bá Quang liền dùng để xoa bóp một chiếc bánh bao còn lại, phải nói bàn tay hắn rất dẻo dai và điêu luyện, Nghi Lâm đã không còn nằm yên được nữa, cơ thể nàng quàn quại theo từng hành động của hắn.

Chiếc lưỡi hắn vẫn đánh liên tục, đánh chán hắn chu miệng mút thật mạnh.."chụt..chụt" một cái nút rồi hai cái nút, hắn nút rất đều đặn, Nghi Lâm hứng quá rên ư ứ trong miệng, quằn quại bởi những cái nút mãnh liệt như của hổ vồ lấy mồi, mà Nghi Lâm lại là miếng mồi vừa thơm lại ngon. Nàng ưỡn thân tấm trắng trẻo ngà ngọc của mình lên rồi hạ xuống cỏ, đầu không ngừng lăn qua lăn lại, miệng thì không ngừng rên u ớ và tiếng thở gấp gáp.

Điền Bá Quang đưa miệng mút chùn chụt hai bầu vú Nghi Lâm, hắn tham lam vì hắn thật sự rất hưng phấn. Tay hắn xoa nắn bầu vú mềm mại như mây của nàng, cảm giác vừa mát cũng vừa ấm mà lại còn rất phê nữa..hắn xoa dần bàn tay và di chuyển sang bụng, xoa cái bụng phẳng phiu vừa ngoáy ngón tay vào rốn của Nghi Lâm làm nàng khoan khoái lại thở gắt, tay hắn tiếp tục phiêu diêu, bàn tay hắn đang tự do sờ vào bất cứ nơi nào trên người nàng. Đầu óc Điền Bá Quang lâng lâng bay bổng, hắn đưa tay xoa xuống chiếc đùi trơn mịn săn chắc của nàng, cặp đùi mà ngoài hắn ra, chưa có ai được đụng đến, hắn xoa rồi vuốt tay lên xuống trên đùi Nghi Lâm, hắn miên mang bắt đầu lần mò ngược lên gần phía bụng, tay hắn mỗi lúc lại một gần đến vùng đầm lầy, hắn vuốt lông mu của Nghi lâm bằng ngón tay cái, ngón cái của hắn cứ vuốt vào lông mu ngược lên phía bụng, người Nghi Lâm run rấy, tiếng thở đều đặn :" ưm..ưm..ưm" Điền Bá Quang biết hôm nay nàng hẳn là nứng lắm, biểu hiện của nàng khác hẳn đêm nọ. Cứ thế vừa miệng nút chụt vừa đưa tay lang thang khắp châu thân Nghi Lâm. Con cặc của Điền Bá Quang đã căng tức lên vô cùng khó chịu, mà lại còn thấy chiếc quần hắn đã ướt hết tự lúc nào, cảm thấy nhễu nhão đầy quần, nhưng cơ hội hiếm có ngàn năm có một này hắn phải ráng kiềm chế lại..hắn quyết bằng mọi giá phải làm nàng sung sướng tột cùng để nàng tự nguyện trao thân cho hắn thì thôi.

Nghi Lâm quàn quại trong đam mê, quên mất mình là một ni cô, không được phạm tới sắc dục, để mặc cho Điền Bà Quang tha hồ hành lạc trên cơ thể mình, hắn banh rộng háng Nghi Lâm ra và dùng tay còn lại hắn banh mép thịt nàng ra hắn thấy cái hột gì nhô to nằm phía trên cửa mình nhìn giống hệt hạt mức sen..rồi một màu hồng tươi phủ khắp phía trong cửa mình nàng, nhìn mà nuốt nước miếng.hơn nữa dâm thuỷ từ trong đã bắt đầu rỉ ra làm trắng đục bớt. Điền Bá Quang dùng cả hai tay banh *** nàng ra rồi đưa cái lưỡi vào liếm hết số nước nhớt , nghe ra tiếng " sụp..sụp..chép..chép" đưa lưỡi lên rồi xuống hắn liếm và húp rất nhiệt tình. Không thể im lặng được nữa, Nghi Lâm bật ra tiếng rên lớn như muốn xé toang khu rừng:

- A..A..A...ôi...sướng..qu..á..Mạnh nữa lên đi... tên dâm tặc..kia

Đồng thời nàng dung hai tay ôm lấy đầu hắn và dí sát vào *** mình như để trợ lực. Điền Bá Quang mặt mũi dính tèm lem nước dâm của Nghi Lâm, hắn đưa ngón cái chà lên hột đậu trắng trên cửa mình nàng, hắn tiếp theo lại đưa thêm ngón chỏ vào cả hai ngón vê lấy hột le, vê xong hắn lại nắm kéo ra, hắn dùng miệng cắn vào hột le làm cho Nghi Lâm ngày càng khó thở hơn. Được một lúc, toàn thân nàng co giật liên hồi, nàng quằn quại như con giun bị dìm, tiếng rên hỗn hễn, rồi nàng cứng đơ cả người, mông nàng cứ dựt dựt...Nghi Lâm đã ra ..đã chút hết nặng nhọc trong người, dâm thủy trinh nguyên của nàng nhoe nhét trên mặt Điền Bá Quang khiến hắn sung sướng vô cùng.

Hắn Đứng dậy giờ mới bắt đầu cởi hết quần áo trên người ra ra..mắt hắn vẫn chăm chú lên thân thể căng đầy nhục dục của Nghi Lâm. Hắn nhìn khuôn mặt đỏ lửng và mê mẫn, hai mắt nhắm nghiền thỏa mãn, Nghi Lâm cảm thấy có một đầu tù khá to đang len lỏi vào trong *** mình, nó khá to và làm nàng đau rát mặc dù nàng đã tiết ra khá nhiều nước nhớn, đoán biết hắn định làm gì, như tỉnh cơn mê, Nghi Lâm hét lớn " Không...không được" Rồi nàng chồm dậy, co quắp mình ngồi thu vào một góc, toàn thân run lên "Ta xin lỗi ngươi...nhưng ta không thể". Bị cắt ngang sự sung sướng giữa chừng, Điền Bá Quang tức giận vô cùng, hắn hét lớn:

- Như vậy là sao? Sao nữ nhân các người ai cũng dị ứng với Điền Bá Quang ta vậy? Rốt cuộc ta phải làm thế nào thì các người mới đơn gian hơn một chút hả?
- Điền Bá Quang, có...có chuyện gì xảy ra với ngươi vậy? – Nghi Lâm hoản hốt khi thấy hắn tức giận thật sự

Điền Bá Quang ngồi phục xuống, mắt hắn lim dim hướng về quá khứ, miệng hắn lẩm bẩm:

- Chuyện xay ra đã mười năm rồi...

Mười năm trước Điền Bá Quang cũng là một hiệp khách chân chính trên giang hồ, một người hết long trượng nghĩa, luôn cướp(hoặc ăn trộm) của nhà giàu chia cho dân nghèo, trong một lần dừng chân tại một khách điếm, hắn đã phải lòng một cô gái lầu xanh có tên là A Hoa với sắc đẹp như hoa như nguyệt, hắn yêu A Hoa hết lòng, đến nỗi đáp ứng mọi yêu cầu về của cải vật chất cho nàng không để nàng có được một cuộc sống no đủ không thiếu thốn, kể cả trên giường, Điền Bá Quang cũng là một chuyên gia tình dục, lần nào hắn cũng làm cho nàng phải hét lên hét xuống với đầy đủ các kỹ thuật làm tình điêu luyện của mình. Sau một thời gian lang bạt qua các nhà hào phú để kiếm chuộc thân A Hoa a khỏi lầu xanh cùng với những món nữ trang xa xỉ mà hắn mang về tặng cho nàng. Điền Bá Quang hí hửng vui mừng vì hắn tin rằng từ đây, A Hoa sẽ là của riêng hắn, và hai người sẽ có được cuộc sống êm đềm hạnh phúc như vậy bên nhau. Thế nhưng ông trời thật khéo trêu ngươi, ngày hắn trở về lại là ngày A Hoa chuẩn bị lên xe hoa với một người đàn ông khác. Hắn sững sờ đến nỗi để rơi toàn bộ số nữ trang trên tay cùng với ngọc ngà châu báu vỡ loảng xoảng:

- Hoa Hoa...nàng..nàng như vậy là..khong phải nàng hứa sẽ lấy ta hay sao? - giọng hắn run run
- Ta nói ngươi là kẻ ngốc thật không sai, ngươi chẳng qua chỉ là thứ vui tiêu khiển của ta nhưng lúc thiếu thốn mà thôi. Lấy một kẻ long bong như ngươi ta làm sao mà có một cuộc sống sung túc được. Lưu đại gia đây mới chính là người ta yêu. Nào, tránh ra cho ta đi.
- Hoa hoa...hoa hoa...

Điền Bá Quang long đầy cay đắng nhìn A Hoa lên kiệu hoa đi theo người đàn ông đó, long hắn chứa đầy rẫy những câu hỏi tại sao? Tại sao hắn yêu A Hoa như vậy mà nàng lại bỏ hắn, tại sao hắn luôn làm nàng lên đỉnh mỗi lần làm tình, khiến nàng phải van xin hắn mới thôi mà nàng lại nhẫn tâm như vay? Tại sao? Tại Sao...Đêm đó Điền Bá Quang đã lẻn vào phòng tân hôn của A Hoa, nơi hai tên cẩu nam nữ đang trần truồng du hí với nhau. Với thanh đoản đao quen thộc trên tay, mắt hắn đẫm lệ khi phải kết liễu mạng sống của người phụ nữ mà hắn yêu mến nhất trên đời cùng lão Lưu đại gia khốn kiếp kia. Kể từ đó, Điền Bá Quang biến thành một con người hoàn toàn khác, hắn chuyên tìm kiếm bám theo các cô gái xinh đẹp cũng như những người đàn bà đã có chồng nhưng có nhan sắc đễ hãm hiếp, cưỡng đoạt họ bằng vũ lực của mình, hắn tự hào vì chưa có người không bị khuất phục bởi con cặc vĩ đại của hắn, có người sau khi bị hắn hãm hi** còn mong chờ hắn đến để làm cái việc giữa giống đực và giống cái đó. Đã mười năm trông qua, Điên Bá Quang chưa từng thất bại rước bất kỳ cô gái nào dù tiểu thư đài các hay những phu nhân tôn quý. Vậy mà hôm nay Nghi Lâm đã lần thứ hai cự tuyệt hắn khiến cho quá khứ hiện về làm hắn tức giận. Kể xong câu chuyện mà bờ vai hắn vân run run tức giận, hình như hắn vẫn còn rất yêu A Hoa, nhưng càng yêu thì hắn càng hận nàng. Nghi Lâm bùi ngùi thông cảm với câu chuyện của hắn:

- Điền Bá Quang, huynh đừng như vậy nữa, chẳng qua tình yêu huynh đặt không đúng chỗ thôi, ta tin có một ngày huynh sẽ tìm được người mình thực sự cần.

Điền Bá Quang quay lại, Nghi Lâm đỏ mặt, nàng nhớ ra mình đang trần truồng trước mắt hắn, giờ đây đầu óc nàng hoàn toàn tỉnh táo, không mụ mị vì nhục dục nữa nên không ngại sao được. Điền Bá Quang đứng dậy, hắn mặc quần áo lại cho nàng và cho mình rồi dắt nàng đi vào trấn nhỏ. Nàng không còn ghét hắn như hồi đầu nữa, nhưng yêu hắn thì chưa, bây giờ việc nàng cần phải làm là tìm cho ra sư phụ và ân nhân của mình. Lệnh Hồ sư huynh.

  Lúc này, Khúc Dương, Khúc hữu sứ của NNTG đã xuống đến Hoành Dương, ông cũng đi tham dự đại lễ rửa tay chậu vàng của Lưu hiền đệ mình, đúng như lời mật thám đã báo lại với Đông Phương Bất Bại. Khúc Dương đi vào bên trong một khách điếm, vừa lúc Lệnh Hồ Xung cũng đi đến nơi, muốn dừng chân nghỉ trọ để uống chén rượu. Đúng lúc nhìn thấy Khúc Dương, nhận ra đây không phải là một người bình thường, Lệnh Hồ Xung đã lên tiếng trả tiền rượu và thịt cho Khúc Dương để lấy cớ quen biết và quan hệ. Khúc Dương chỉ nhìn, cúi đầu chào một cái rồi tiếp tục uống rượu. Lệnh Hồ Xung khẽ mỉm cười và tiếp tục uống rượu ở một bàn khác. Lệnh Hồ Xung vừa rảo mắt nhìn quanh thì thấy ở bàn bên ngoài, Nghi Lâm tiểu sư muội phái Hằng Sơn của chàng đang bị Điền Bá Quang nài ép uống rượu và ăn thịt. Chàng thở dài thầm nghĩ "Lại là hắn, xem rat a lại phải lo chuyện thiên hạ rồi". Dứt lời, Lệnh Hồ Xung đi dọc theo hành lang đến bên bàn rượu thịt của Điền Bá Quang, nơi hắn vẫn đang cố nài nỉ Nghi Lâm uống một chén rượu hay cắn một miếng thịt, vừa đến nơi, Nghi Lâm đã nhận ran ngay ân nhân của mình, không hiểu sao tim nàng lại đập lên rộn ràng và loạn nhịp như vậy. Vừa nhìn thấy Lệnh Hồ Xung là Điền Bá Quang đã cau mày khó chịu, tại sao con kỳ đà này cứ đi theo để phá hoại cuộc vui của hắn chứ:

- Lại là ngươi, đồ khốn kiếp, ta không thể đánh chết ngươi hôm đó mà?
- Không phải ngươi muốn tìm người uống rượu và ăn thịt với ngươi sao? Vậy ta uống không được sao, sao lại đi làm khó tiểu sư muội của ta vậy? – Vừa nói Lệnh Hồ Xung vừa đưa một chén rượu lên miệng uống, trong khi đó, bên kia Khúc Dương vẫn âm thầm nghe ngóng cuộc tranh cãi của hai chàng trai trẻ.
- Mũi ngươi thính thật, lại có thể theo được ta đến đây, khá thú vị đó. Thôi được rồi, chúng ta không đánh cũng xem như không quen biết, vậy kết bằng hữu với nhau, thế nào?
- Sao ta phải kết bằng hữu với ngươi? –Lệnh Hồ Xung tiếp tục uống rượu.
- Ta biết, tiểu tử ngươi thích vị tiểu sư phụ này rồi, Điền Bá Quang ta từ trước đến giờ đều trọng nghĩa khinh sắc, ta có thể nhường nàng ấy cho ngươi. – Nghi Lâm nghe Điền Bá Quang nói vậy thì rất tức giận, hắn xem nàng như một thứ đồ để trao đổi vậy, nhưng nàng cũng thoáng đỏ mặt khi nghe nói Lệnh Hồ Xung cũng thích mình, không biết chàng có thích mình thật không?
- Điền Bá Quang, ngươi tuyệt đối đừng hại ta, trên đời này ta sợ nhất 3 thứ. Hợp thành tam độc, mà ni cô này là một trong tam độc.

Nghi Lâm nghe thấy Lệnh Hồ Xung nói vậy khiến nàng tử đang ửng hồng chợt nhiên tái mét mặt, không lẽ nàng lại là độc dược đối với chàng hay sao.

- Tam độc, ngươi nói ta nghe thử xem nào?
- Không phải chứ Điền huynh, ngươi lăn lội trên giang hồ lâu như vậy, mà đến tam độc huynh cũng chưa từng nghe nói hay sao? –Lệnh Hồ Xung ra vẻ ngạc nhiên càng làm cho Điền Bá Quang thấy tò mò
- Thương có câu ni cô, tùy sương, kim tuyến xà, gan lớn thế nào cũng không nên động, mà trong 3 loại độc này, ni cô độc nhất, huynh biết không, nam đệ tử của Ngũ nhạc kiếm phái chúng tôi truyền nhau rằng, nếu gặp phải ni cô, thì dù đánh nhau hay đánh cược, cũng đều chuốc lấy thất bại mà thôi. Có nghĩa là, nhìn thấy ni cô, chuyện gì cũng thất bại. Tiểu ni cô xúi quẩy này, ngươi giữ làm gì, thả cô ấy ra đi
- Huynh đệ, đây là mê tín, không thể tin được.

Nghi Lâm nghe Lệnh Hồ Xung nói vậy, gương mặt nàng biến dạng, phụng phịu như giận giỗi. Nàng còn quá trẻ và ngây thơ đến nỗi câu nào nghe cũng tưởng thật, nàng không biết rằng Lệnh Hồ sư huynh của nàng vẫn đang tìm cách cứu nàng.

- Vậy thì ngươi thử nghĩ xem, vốn dĩ ta rất tốt, nhưng từ khi gặp cố ấy, bị ngươi chém. Cho mấy nhát, suýt mất mạng, vậy không phải xúi quẩy thì là gì?
- Nói vậy thì đúng thật? – Điền Bá Quang giật mình.

Đúng lúc mấy người vẫn đang truyện trò vui vẻ, có một đạo nhân ăn mặc rất nghiêm nghị đến và hỏi:
- Ai là Điền Bá Quang? – Cả Nghi Lâm và Lệnh Hồ Xung đều chỉ vào hắn không chút do dự.
- Ngươi cũng có thể gọi ta là phong lưu hào phóng, ngọc thụ lâm phong Tiểu Điền Điền. – Điền Bá Quang ngạo nghễ.
- Hôm nay ta phải trừ hại cho võ lâm.

Dứt lời, đạo trưởng đó rút kiếm phóng về hướng Điền Bá Quang, ngay lập tức Điền Bá Quang rút đao ra đánh trả, Lệnh Hồ Xung và Nghi Lâm tách ra hai hướng để tránh nạn. Các khách đến đó chạy sạch sẽ, chỉ còn lại Khúc Dương và mấy người bọn họ. Lệnh Hồ Xung quan sát đao pháp của Điền Bá QUang mà không khỏi thán phục, biến hóa tinh diệu và vô cùng mau lẹ. Chỉ sau chừng chục hiệp đấu thì vị đạo trưởng kia đã bị đánh bán ngã ra xa rồi, Điền Bá Quang lại lên tiếng chế diễu:

- Thái Sơn kiếm pháp chẳng qua cũng chỉ vậy thôi.
- Thiên môn sư bá, con đến giúp người. – Lệnh Hồ Xung chạy đến
- Lệnh Hồ Xung ngươi còn là đại để tử phái Hoa Sơn không? Sao lại đi xưng huynh gọi đệ với loại người này, thật là mất mặt NNKP chúng ta. Bần đạo không cần ngươi giúp, tránh ra.
- Ôh. Hô hô, tiểu tử này không giúp, thì ngươi không động nổi tới sợi long chân của ta đâu.

Vừa nói xong, Điền Bá Quang ra đòn liền, do không kịp phòng vệ, Thiên Môn đạo trưởng dính trọn một đao của hắn vào chân và vào ngực, tốc độ ra đòn nhanh như chớp, đến nỗi không ai kịp nhìn thấy gì cả. Nếu như hắn không hạ thủ lưu tình, dùng sống lưng đao để đánh, có lẽ giờ này chân ông đã đứt lìa rồi. Thấy Điền Bá Quang cứ lừ lừ đi tới, Nghi Lâm hoảng sợ chạy ra đứng chặn ở giữa:

- Không được, huynh không được giết người.
- Ha ha, được rồi, niệm tình nàng, hôm nay ta không giết hắn, chúng ta tiếp tục uống rượu ăn thịt. – Nói đoạn, hắn kéo tay Nghi Lâm lôi ra bàn rượu.
Lệnh Hồ Xung chạy đến bên, nân Thiên Môn đạo trưởng dậy:

- Thiên Môn sư bá, người không sao chứ?
- Tránh ra. – ông quát câu đó rồi khập khiễng đi ra khỏi quán, mặc kệ cho Lệnh Hồ Xung cứ với gọi lại.
- Ha ha, kệ hắn đi, Lệnh Hồ huynh đệ, ra đây uống rượu nào???
- Ngươi, ngươi, tất cả là do ngươi hại ta bị hiểu lầm rồi. – Vừa nói, chàng vừa nâng ly rượu lên uống cạn.
- Lệnh Hồ huynh đệ, tên mũi trâu của phái Thái Sơn này đi rồi, sau này ngươi sẽ gặp phiền phức lớ đó, vừa nãy ta định lấy mạng hắn để tranh hậu họa về sau cho ngươi. – Điền Bá Quang giả lả.
- Thôi đi, những chuyện phiền phức Lệnh Hồ Xung ta ngày nào cũng gặp phải, thêm một chuyện cũng chẳng sao. Nhưng nói thật, nhát đao rất nhanh vừa rồi của ngươi nếu chém ta, ta lại không giỏi như sư bá ta bị ngươi chém chết từ lâu rồi, sao ngươi lại tha mạng cho ta vậy.
- Ha ha. Vậy chẳng phải ngươi vẫn chưa bị ta chém chết hay sao? Đươg nhiên nhát đao đó ta niệm tình là để trả ân tình nhát kiếm niệm tình của ngươi. Lúc động phòng.
- Điền uynh, huynh khách sáo rồi, đêm động phòng đó, ta đã dùng hết sức ta không giỏi như ngươi, sao lại gọi là nhát kiếm niệm tình được chứ????
- Nếu đêm đó, ngươi không giả dạng tiểu ni ôo này mà chờ một lát cho ta hồn bay phách lạc, như mê như dại đột nhiên cho ta một nhát kiếm, vậy không phải ta chết chắc rồi sao? Ta biết, Lệnh Hồ Xung ngươi đường đường là đại trượng phu, không mưu toan chuyện ám toán, nên ta rất trọng tình ngươi.
- Khoan đã Điền huynh, người nói ta chờ một lát. Ngươi tưởng ta ngốc sao? Nếu ta chờ một lát, ngươi đã làm cái đó vơi tiểu sư muội Nghi Lâm rồi. Tuy nói là, ta không thích gặp phải ni cô, nhưng dù thế nào đi nữa phái Hằng Sơn cũng là một trong NNKP chúng tôi. Chúng tôi xem nhau như huynh đệ, muốn khoanh tay đứng nhìn, ta không thể làm được.
- Được, Lệnh Hồ Xung huynh đệ. Đại trượng phu khá lắm, Điền bá Quang ta rất vui khi có thể kết giao bằng hữu với ngươi, nào ta kính gươi một ly/ Nào.

Hai người cạn cùng một lúc mấy ly rượu, Lệnh Hồ Xung trầm ngâm:

- Nói về võ công, ta không sánh bằng ngươi, nhưng xét về uống rượu, ta nghĩ ngươi không phải đối thủ của ta.
- Ha ha, khâu khí rất mạnh, nào, vậy chúng ta tỉ thí đi.
- Điền Huynh, không phải ta đã nói sao, thấy ni cô chuyện gì cũng thất bại, cô ấy ở đay,ta làm sao mà thắng được chứ???
- Tiểu tử thối, ngươi trăm phương nghìn kế, cũng chỉ muốn ta, thả tiểu ni cô này nếu vậy, ta tác thành cho ngươi
- Tác thành thế nào đây.
- Ta xem ngươi như bằng hữu, chúng ta sẽ làm theo luật giang hồ, người đời thường nói, không được cướp thê tử của bằng hữu, nếu như Lệnh Hồ huynh đệ lấy tiểu ni cô này, ta lập tức thả nàng ấy.
- "Rầm" - Đồ khốn, ngươi muốn ta lấy cô ấy, tức là muốn ta xúi quẩy cả đời hay sao? Thôi, ta không phí lời nữa, một là ngươi thả cô ấy ra và chúng ta tiếp tục uống rượu, hai là ta và ngươi sẽ đánh nhau một trận, thế nào???
- Ha ha ha, tức cười quá, Lệnh Hồ huynh đệ à. Đánh, ngươi không thể thắng được ta đâu?
- Đúng, ta không thể thắng ngươi, nhưng đó là đứng đánh, còn nếu ngồi đánh, thì không chắc.
- Lệnh Hồ huynh đệ à, ngươi lại hồ đồ rồi, thời niên thiếu, chân này của ta từng bị nhiễm lạnh, khoảng hai năm, ta vẫn phải ngồi luyện đao pháp, vì vậy nếu nói ngồi đánh, ngươi vẫn không thể thắng được ta đâu.
- Ta nói ngươi đừng hoảng sợ, từ khi ta gia nhập Hoa Sơn đến giờ đều ngồi để luyện tập kiếm, hai năm của ngươi có là gì.
- Vậy xem như ta thiếu hiểu biết, muốn mở mang kiến thức đi.
- Được, vậy chúng ta sẽ ngồi trên hai chiếc ghế, mông ai rời khỏi băng ghế trước xem như người đó thua, được chưa?
- Đừng phí lời, nói đi, thua thì thế nào???
- Thứ nhất, nếu ai thua thì không được sàm sỡ tiểu ni cô này nữa, vả lại sau này gặp cô ấy, còn phải khấu đầu gọi cô ấy là sư phụ, đồng thời từ nay, phải là môn đệ phái Hằng Sơn thế nào??
- Không được, phái Hằng Sơn chúng tôi từ xưa đến nay chưa từng nhận Nam đệ tử? – Nghi Lâm giật mình hét toáng lên.
- Ta đánh cược với hắn liên quan gì đến cô, ngồi xuống.
- Vậy thứ hai là gì?
- Điều kiện thứ hai là nếu ai thua, phải tự chém một nhát, làm thái giám
- Lệnh Hồ huynh đệ, điều kiện này quá độc ác rồi, ngươi có chắc thắng không?
- Ha ha, hình như ngươi sợ rồi hả? Thôi được, nếu như ngươi sợ thua, thì chúng ta có thể thương lượng. Nếu như ngươi thua, chỉ cần hứa không giết ta thì điều kiện này có thể bỏ, để tránh cho cái oại háo sắc như ngươi khỏi bị tuyệt tử tuyệt tôn.
- Được thôi, nào nào.

Sau đó hai người mỗi người chọn một chiếc ghế, Điền Bá Quang cầm đoản đao, Lệnh hồ Xung cầm kiếm, hai người sau một hồi gườm mặt nhau thì lao vào đánh chém, tiếng đao kiếm vang leng keng khắp trên lầu 2 tửu quán. Khúc Dương ngồi bên dưới thản nhiên uống rượu như không có chuyện gì xảy ra, trong khi thực khách lẫn chủ quán thì đã ráo riết bỏ chạy từ khi nào. Lệnh Hồ Xung cố gắng hết sức để đánh Điền Bá Quang ra khỏi chiếc ghế, nhưng quả thật khó khắn vô cùng, vì võ công kém hơn nên không sao chạm vào người hắn được, trái lại, chàng còn bị hắn chém liên tiếp vào người khiến máu mê be bét nếu rất may không có nhát chém nào cố ý đoạt mạng, nếu không giờ này có lẽ chàng đã xuống bên dưới làm bạn với Diêm vương rồi.

Nhưng cũng kỳ lạ thay, bị đánh tơi bời như vậy nhưng Lệnh Hồ Xung dường như vẫn kiên quyết không nhấc mông ra khỏi ghế, Tức giận, Điền Bá Quang dùng nội lực đạp cho chàng một cú khiến Lệnh Hồ Xung cả người cả ghế lao ra xô đổ lan can ngã sõng soài xuống lầu. Nghi Lâm cuống cuồng chạy đền đỡ Lệnh Hồ Xung ngồi dậy. Lúc này, Điền Bá Quang đắc ý nhay xuống bên dưới về đi đến chỗ chàng định giễu cợt:

- Không sao chứ huynh đệ, lần này ngươi chịu thua chưa???
- Là ngươi thua đó đồ ngốc.
- Ta thua à, nói nghe xem thử??
- Không phải sao, chúng ta đã nói rõ, mông ai rời khỏi ghế trước người đó thua sao?

Dứt lời, chàng chổng mông lên cho hắn thấy, hai chân Lệnh Hồ Xung vẫn quắp chặt lấy chiếc ghế dùng toàn thân chàng đã tơi tả. Bị mắc lừa một vố đau điếng, Điền Bá Quang giận điên người nhưng không làm gì được. Sợ phải gọi Nghi Lâm là sư phụ, hắn giả vờ đau bụng và chạy đi mất. Lệnh Hồ Xung tơi tả đến nỗi không đứng dậy nổi nữa, phải nhờ Nghi Lâm đỡ chàng dậy.

Đúng là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, hai người vừa đi ra đến cửa quán thì gặp hai tên Thanh Thành tứ tú đi vào:

- Ta còn tưởng là ai, thì ra là Lệnh Hồ Xung của phái Hoa Sơn. Đúng là oan gia ngõ hẹp.
- Ha, đúng vậy, đường của oan gia thì bao giờ cũng hẹp cả? Nghi Lâm tiểu sư muội, để ta giới thiệu cho cô, hai vị này là Thanh Thanh tứ thú đỉnh đỉnh đại danh (bật cười), cô có biết võ công lợi hại nhất của Thanh Thành phái là gì không? (Nghi Lâm lắc đầu). Không biết đúng không, đó chính là thế mông hướng ra sau, "Bình sa lạc nhạn"
- Khốn kiếp, ngươi chết đến nơi rồi, còn mồm mép như vậy.

Dứt lời cả hai tên bọn chúng liền lao vào. Lệnh Hồ Xung vội gạt Nghi Lâm ra và đỡ đòn của chúng, do ê ẩm đòn của Điền Bá Quang ban nãy, nên Lệnh Hồ Xung nhanh chóng bị chúng đánh hạ, ngã xõng soài ra đường. Nghi Lâm vội và lao vào hét lớn "Lệnh Hồ sư huynh" nhưng nhanh chóng nàng bị một tên tóm tay khống chế lại. Bất bình, nàng lên tiếng:

- Các ngươi ức hiếp một người bị trọng thương? Không sợ bồ tát trừng phạt sao?
- Một tiểu ni cô lục căn chưa tịnh, đã động lòng phàm với tên tiểu tử này, cô yên tâm, lát nữa sau khi tiễn hắn về trời, cọn ta sẽ thay hắn hầu hạ cô. Ha ha ha.
- Khốn kiếp bỏ ta ra...

Trong khi đó, tên kia vẫn đang dẫm lên ngực Lệnh Hồ Xung và lớn giọng:
- Lệnh Hồ Xung, đây là do ngươi tự tìm đến, đùng trách bọn ta
- Nghi Lâm tiểu sư muội, trước khi chết, ta muốn nói với muội nơi cất Tịch tà kiếm phổ của Lâm gia.
- Tịch ta kiếm phổ ở đâu? – Mắt hắn sáng lên, túm cổ chàng. Mặt dí sát mặt chàng.

Lệnh Hồ Xung ghé vào tai hắn thều thào:

- Trong lòng ngươi.

Vừa dứt lời, hắn bị Lệnh Hồ xung vớ lấy con dao ngay gần đó đâm một phát trí mạng vào tim, ngập lút cán, hắn chỉ kịp kêu lên một tiếng "hự" rồi ngã ra. Thấy sư huynh mình bị ám hại một cách nhanh chóng, tên đang giữ Nghi Lâm rụng rời chân tay, thừa lúc này, nàng thoát khỏi tay hắn đến nâng Lệnh Hồ Xung dậy và hai người nhanh chóng chạy thoát, tên kia sau khi thấy sư huynh mình chết tức tưởi như vậy, lửa thù bốc lên, hắn cầm kiếm đuổi theo định sát hại Lệnh Hồ Xung, nhưng chạy được chừng mười mét thì bị Khúc Dương lúc này đi ra khỏi quán dùng một hạt đậu bắn thẳng vào huyệt đạo ở chân làm cho hắn ngã ra và không sử dụng chiếc chân đó được nữa.

-Còn tiếp-  


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: