Chương 30: Dấu Hiệu Dị Biến
Sau khi Quỷ Thống Lĩnh gục ngã, không gian xung quanh trở nên yên tĩnh một cách đáng sợ. Chỉ còn những cơn gió nóng thổi qua, cuốn theo tro bụi và mùi tanh nồng của quỷ khí.
Lục Thiên đứng yên một lúc, cảm nhận dòng sức mạnh mới khuếch tán trong cơ thể. Quỷ khí từ Quỷ Thống Lĩnh đã hòa vào hắn, nhưng khác với những lần trước, lần này có điều gì đó không ổn.
Tim hắn đập mạnh hơn… Máu trong người hắn như đang sôi lên…
Bạch Nguyệt bước đến gần, ánh mắt dò xét. "Ngươi ổn chứ?"
Lục Thiên cau mày. Hắn không thấy đau đớn, nhưng cảm giác cơ thể mình đang trải qua một sự biến đổi kỳ lạ.
Bỗng nhiên…
RẮC!
Một tiếng rạn nứt vang lên từ bên trong cơ thể hắn. Cánh tay phải của hắn run rẩy, những đường gân nổi lên, và làn da bắt đầu chuyển sang màu tối hơn.
“Không ổn rồi!”
Hắn lập tức lùi lại, tập trung ý chí để kiểm soát quỷ khí đang cuộn trào. Nhưng lần này, nó không dễ dàng bị áp chế như trước.
Bạch Nguyệt nhanh chóng nhận ra sự bất thường, nàng lập tức đặt tay lên thanh kiếm. "Ngươi bị ảnh hưởng bởi quỷ khí sao?"
Lục Thiên nghiến răng, gật đầu.
Cảm giác này rất giống với Dị Biến, một hiện tượng xảy ra khi một Ngự Quỷ Sư hấp thụ quá nhiều quỷ khí mà không kịp đồng hóa. Nếu không khống chế kịp thời, người đó có thể mất kiểm soát và biến thành quỷ!
Sự nguy hiểm của tiến hóa… là một con dao hai lưỡi!
Lục Thiên nhắm mắt, cố gắng bình tĩnh lại. Hắn điều chỉnh nhịp thở, vận dụng toàn bộ sức mạnh ý chí để kìm hãm sự biến đổi.
Bạch Nguyệt nhìn hắn một lúc rồi bất ngờ rút một miếng ngọc nhỏ từ trong áo ra, ném về phía hắn.
“Cầm lấy! Đây là Ngọc Hồn Liên, nó có thể giúp ngươi cân bằng quỷ khí trong thời gian ngắn!”
Lục Thiên vội vàng bắt lấy miếng ngọc, đặt nó lên lòng bàn tay. Một luồng khí thanh tịnh lan tỏa, làm dịu đi dòng quỷ khí đang xâm chiếm cơ thể hắn.
Hơi thở hắn dần ổn định lại.
Một lát sau, sự dị biến cũng từ từ bị áp chế. Cánh tay hắn trở lại bình thường, nhưng vẫn còn một chút quỷ văn mờ nhạt trên da—dấu hiệu của lần tiến hóa vừa rồi.
Hắn mở mắt, nhìn Bạch Nguyệt.
“Ngươi đã biết trước chuyện này có thể xảy ra sao?”
Bạch Nguyệt gật đầu. "Từ cấp bậc này trở đi, mỗi lần tiến hóa đều có nguy cơ xảy ra Dị Biến. Nếu không kiểm soát tốt, sẽ có hậu quả nghiêm trọng."
Nàng nhìn hắn chằm chằm. "Và đó là lý do mà chỉ rất ít Ngự Quỷ Sư có thể tiến xa trên con đường này."
Lục Thiên siết chặt miếng ngọc trong tay. Hắn hiểu rõ ý nàng muốn nói.
Đây mới chỉ là một thử thách nhỏ… Con đường phía trước còn khó khăn hơn rất nhiều.
Sau một hồi im lặng, hắn chậm rãi lên tiếng:
“Ta sẽ không dừng lại.”
Bạch Nguyệt nở một nụ cười nhạt. "Vậy thì ngươi phải sẵn sàng đối mặt với những thứ kinh khủng hơn cả những gì ngươi từng thấy."
Họ đứng lặng một lúc, rồi cùng nhau tiếp tục tiến về phía trước.
Một chương mới trong hành trình của họ… đã bắt đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro